Hoàng Đình
Chương 211
Dịch giả: Hoangtruc oOo
Bức họa lơ lửng trên không trung.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thầm giật mình. Bọn họ không rõ đã có chuyện gì phát sinh, chỉ hiểu đang có gì đó biến hóa. Bởi vì Quốc sư đã phi thân lao lên, tay phủ lấy một đoàn sáng đen định chộp tới bức họa. Lão muốn cuộn cất bức họa lại, hoặc có thể xé bỏ đi.
Ánh mắt Quốc vương đầy mong chờ nhìn lên.
Trong mắt Mộc Chân có nghi hoặc và cả kinh ngạc.
Trong mắt Quốc sư lại là khiếp sợ.
Ánh mắt Lý Anh Ninh càng thêm sáng ngời, lộ đầy vẻ tự tin.
Đột nhiên hắn há mồm hô lớn:
- Thần sông Kinh Hà, châu Cửu Hoa hàng lâm Tàng Hải quốc…
Trong tiếng hô cao vút đầy kích động của hắn, ánh hào quang trong bức tranh nhanh chóng nhạt dần rồi biến mất. Một người từ trong hào quang hiện thân đi ra.
Pháp bào lam nhạt, gương mặt tuấn tú, đôi mắt như thể nhìn thấu lòng người.
- Tà vật loạn thần, dám hàng lâm Tàng Hải quốc.
Quốc sư quát to. Đột nhiên hai mắt lão ánh lên vẻ hung tợn, chống lại ánh nhìn của Trần Cảnh vừa mới hàng lâm xuống kia.
Trần Cảnh không lên tiếng, ánh mắt không chút dao động. Hắn há mồm, một con bướm mờ ảo từ bên trong bay ra, sát khí nổi bên bốn phía. Một nửa bên cánh của con bướm có màu vàng, trong ánh vàng lại trộn lẫn sắc đen, đường vân cánh màu lam. Ba mảnh cánh còn lại của con bướm là màu lam nhạt. Quanh thân nó có hào quang chói mắt với đường kính khoảng một thước, nên đặc biệt bắt mắt.
Ánh sáng trắng kia chói mắt như ánh nắng mặt trời, lại có cả một loại lạnh như băng hoàn toàn tương phản với ánh nắng.
Ánh sáng chợt lóe, con bướm bay nhanh, rơi vào trong tay Quốc sư. Ánh sáng như khói đen trong tay Quốc sư bị rạch mở, tay lão bị ánh sáng trắng từ trên người con bướm xé ra, cả da lẫn xương, máu tươi tung tóe rơi vãi. Quốc sư hô to, mắt dâng lên nỗi sợ hãi, cả người lão xoay tròn. Ánh sáng đen trên người lão mờ ảo, như muốn vây kín lão trốn đi. Ánh sáng trắng kia lại xẹt qua, Quốc sư kêu thảm một tiếng cực ngắn ngủi rồi ngưng bặt. Đầu thân lão đã bị chia lìa.
Trừ Lý Anh Ninh ra, những người khác đều vô cùng khiếp sợ. Một người lợi hại chỉ đứng sau Hà Bá Thiên Nộ trong lòng họ, lại nháy mắt đã chết mất rồi.
Ngay lúc đầu thân Quốc sư chia lìa, một tia khí đen từ trong cơ thể lão thoát ra, nhảy vào trong dòng Thiên Nộ. Lập tức sóng nước Thiên Nộ chợt dâng lên, là do có Yêu bên trong điều khiển. Trong con sóng có bùn, có cát, thanh thế kinh người.
Bên trong con sóng bùn còn có tiếng rầm rĩ chói tai, mọi người đều bịt tai, chạy trốn tán loạn.
“Rào…rào…” Sóng nước từ giữa sông vọt lên bờ, cao lớn như một tòa nhà, muốn vọt đến cắn nuốt đám đông.
“Ô…ô….”
Tiếng rống giận dữ khiến ai nấy đều sợ hãi. Bọn họ đang chạy trốn, rời xa khỏi dòng Thiên Nộ, thế nhưng âm thanh này xuất hiện lại khiến thất khiếu bọn họ tuôn máu. Rồi tất cả ngã thẳng tắp xuống đất, không rõ là bị sóng âm đánh chết hay là bị hù chết.
"Trời giận rồi, trời giận rồi..."
Mọi người chạy tứ tán, tiếng la hét ầm ĩ. Tất cả đều dồn dập trở về nhà, đóng chặt cửa lại, có vài người còn kéo vợ con chạy trốn lên những nơi cao.
- Ngươi là Hà Bá sông Kinh Hà?
Trong sóng nước, một yêu quái giống hệt tượng thần đang đứng đó. Ánh mắt nó rừng rực, sóng sông cuốn cao lên, lại chưa đánh tràn xuống.
Trần Cảnh căn bản không để ý tới. Hà Bá Thiên Nộ nói thêm:
- Bản thần và ngươi nước sông không đụng nước giếng, hà cớ gì lại tới đây gây khó dễ bản thần?
Ngay lúc nó vừa dứt lời, con bướm vỗ cánh, ánh sáng chợt lóe ngay giữa hư không, rồi biến mất. Lúc hiện ra, đã là ở phía trước con sóng sông rồi.
Hà Bá Thiên Nộ vừa giận vừa sợ. Nó nhận ra đây là phi kiếm hóa hình. Cho dù không biết, thì cũng từng nghe nói qua rằng Hà Bá Trần Cảnh sông Kinh Hà có kiếm thuật cực cao minh, thế gian này chỉ có La Phù Ly Trần địch lại.
Lời đồn vĩnh viễn là lời đồn đại. Chỉ có tự mình thể nghiệm mới rõ ràng. Lúc nó phát hiện ra thì Mê Thiên kiếm đã đến trước mặt mình, không khỏi vừa kinh sợ lại vừa tức giận. Kinh sợ là vì kiếm thuật của thần sông Kinh Hà hệt như lời đồn thổi, thật sự rất đáng sợ. Còn tức giận, chính là hắn lại không để nó vào trong mắt. Nếu trước mặt là chân thân, nó cũng chỉ có nước chạy trốn. Nhưng lúc này là không rõ hắn dùng thần thông gì phân hóa một tia thần niệm ra, lại cũng ra vẻ coi thường mình như vậy.
Trong lòng nó còn đang dâng lên cảm giác kinh sợ, thân thể đã kịp phản ứng lại. Sóng sông khuynh thành đổ xuống.
Bên trong sông Thiên Nộ, nó là thần, một ý niệm có thể dâng sóng Thiên Nộ.
Nhưng mà Mê Thiên kiếm lại như đâm vào trong một con sóng nước bình thường. Nước bị ánh sáng trắng phá tan, mà với Hà Bá Thiên Nộ mà nói, đó chính là thần niệm của nó bị cắt mở.
Sóng sông này được phép thuật của nó sát nhập vào. Nó không nghĩ rằng phép thuật của mình cùng với linh lực Thiên Nộ lại không có chút sức chống lại Mê Thiên kiếm. Nó ngửa người ngã vào giữa sông, theo sóng sông mà độn đi. Nó muốn trốn vào dòng Thiên Nộ để chạy đi, đồng thời miệng phun ra một viên nội đan trắng trong xanh. Đối với Yêu loại mà nói, nội đan là một thủ đoạn công kích nguyên thủy nhất, cũng uy lực nhất. Đến thời điểm mấu chốt cuối cùng, bọn chúng đều sẽ phun nội đan ra. Cho nên bình thường bọn chúng đều coi nội đan như một loại pháp bảo tế luyện.
Trên nội đan này có đường vân, nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là phù văn. Phù văn vốn không có hình thái, có thể học được từ những văn tự huyền bí của cổ nhân lưu lại, cũng có thể tự ngộ ra. Chỉ là phù văn trên nội đan này nông sâu không đều nhau, thưa dày cũng không đều, cho nên có thể nhìn ra nội đan này còn chưa được tế luyện đến nơi đến chốn. Hoặc cũng có thể nói bản thân nó vẫn còn nhiều thứ chưa lĩnh ngộ đủ.
Ánh kiếm rẽ sóng lướt tới, mắt thấy sẽ công kích thẳng với nội đan thì ánh kiếm đột ngột lóe lên rồi biến mất. Như thể ngay khi vừa tiếp xúc với nội đan đã đâm xuyên qua bên kia.
Ánh sáng chớp lóe, sóng nước như nuốt lấy toàn bộ Hà Bá Thiên Nộ. Có điều trong ánh hào quang đó, nước sông dâng lên một mảng đỏ bừng như thể là ráng chiều ánh đỏ mặt nước. Con sóng cao lớn kia tan rã, hóa thành bọt sóng tung trào phủ khắp mặt đất, rồi lại lui về giữa sông.
Khi mọi người phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy trên mặt sông là từng tảng thịt nát dập dềnh, vẩy cá một nơi, còn đầu cá lại lăn lóc tại một nơi bên bờ sông.
Sợi dây trói cột Lý Anh Ninh trên giá gỗ chữ thập cũng bị cắt đứt. Hắn quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói:
- Anh Ninh vô dụng, làm phiền đến Hà Bá gia.
Trần Cảnh lại không để ý đến hắn, chỉ thấy cổ tay hắn chuyển động, trong tay đã có thêm một hạt châu trong xanh, là viên nội đan của Hà Bá Thiên Nộ.
Nội đan bay đến trước người Lý Anh Ninh. Không đợi Lý Anh Ninh tiếp lấy đã đột nhiên rơi xuống mặt đất. Hắn vội vàng chụp lấy, lúc ngẩng đầu lên thì Trần Cảnh đã biến mất, chỉ còn lại bức họa cuộn tròn, đang rơi nhè nhẹ xuống. Hắn lại chụp lấy lần nữa, cuộn lại rồi đặt vào trong bao vải.
Trần Cảnh đã rời đi, tới rất nhanh chóng, đi cũng rất vội vàng, ngay cả một câu cũng không nói. Thời gian rất ngắn ngủi, tính ra cũng chỉ gói gọn trong hai câu nói của Hà Bá Thiên Nộ mà thôi.
Gương mặt quốc vương Mộc Tiết đỏ bừng, nửa khiếp sợ, nửa là hưng phấn.
- Thần sứ, thần sứ. Ngài là sứ giả của thiên thần. Quả nhân có nhiều mạo phạm, mong ngài thứ tội.
Mộc Tiết vội bước nhanh đến, lớn tiếng nói.
Lại có người đến cởi trói cho công chúa, có binh lính muốn thu hồi đầu cá yêu kia về, lại không dám, nên chỉ nhìn về Lý Anh Ninh.
Lý Anh Ninh mỉm cười nói:
- Đại vương không cần để tâm, Hà Bá gia không trách tội, sao ta lại trách tội chứ?
Sau vài câu khách sáo, Quốc vương Mộc Tiết bèn bày đại tiệc thết yến quần thần. Trong đại tiệc, có người nêu ý kiến phong Lý Anh Ninh làm Quốc sư. Quốc vương nghe vậy, suy tư một lúc bèn đồng ý. Dù sao trong trời đất này, một quốc gia không có thần linh che chở rất nguy hiểm.
Nhưng khi ông ta đưa ra đề nghị, Lý Anh Ninh lại từ chối. Hắn nói mình là thần thị của thần sông Kinh Hà, hiện đang truyền cáo danh tự của thần sông Kinh Hà đến khắp người trong thiên hạ, để mọi người đều biết đến người.
Lý Anh Ninh từ chối khiến Quốc vương có chút ngoài ý, cũng làm cho Chân Chân phải bận tâm. Lý Anh Ninh vừa tới đây thì nàng đã cảm thấy yêu thích người trẻ tuổi hoàn toàn khác với người trong Tàng Hải quốc này. Trên người hắn có khí tức thần bí độc đáo và phiêu dật của người tu hành, lời nói lại luôn nhỏ nhẹ, ánh mắt thanh tịnh. Nàng hi vọng rằng Lý Anh Ninh có thể lưu lại đây.
Lúc này lại có đại thần tiếp lời, chuyển đề tài khác. Yến tiệc kéo dài tới tận khuya. Việc Lý Anh Ninh từ chối lời đề nghị khiến Quốc vương cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không khiến tâm tình ông ta sa sút đi.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, vẫn thường có nhiều người tới khuyên Lý Anh Ninh lưu lại Tàng Hải quốc làm Quốc sư. Lý Anh Ninh vẫn không nhận lời, cho dù là Mộc Chân cũng không khiến hắn thay đổi. Chẳng qua, Quốc vương lại tuyển một họa sĩ giỏi nhất trong Tàng Hải quốc đến xin vẽ lại bức họa trong tay Lý Anh Ninh lại.
Ngày đó bọn họ đều nhìn thấy Lý Anh Ninh thỉnh cầu thần linh từ nơi xa xôi thông qua bức họa hàng lâm xuống, cho nên mới hỏi xin sao chép lại bức họa kia có được hay không?
Lý Anh Ninh thầm nghĩ rằng: “Hà Bá gia hàng lâm là vì bức họa này do chính người luyện chế thành, bên trong có thần dẫn. Còn bức vẽ của mọi người chỉ là vẽ trên giấy trắng, làm sao có thể được?” Chẳng qua, nhìn ánh mắt có chút mong đợi của bọn họ, hắn không dám nói thẳng ra, chỉ nói:
- Hà Bá gia pháp lực vô biên, thần thông quảng đại. Nếu thờ phụng người, thì người cũng sẽ nghe thấy được lời các ngươi, càng thành kính, khả năng Hà Bá gia cảm ứng được càng lớn hơn.
Cả đám nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời thế nào. Thứ gọi là lòng thành kính này không thể bày ra cho người nhìn được, thế thì phải làm thế nào mới được coi là thành kính đây? Trong bọn, có một người nói:
- Chúng ta sẽ cử hành một đại lễ tế tự long trọng.
Lại có người bổ sung:
- Chúng ta sẽ tìm về những tế phẩm trân quý nhất.
Lý Anh Ninh nghiêm mặt nói:
- Hà Bá gia không quan tâm tế phẩm quý giá hay không, cũng không quan tâm chuyện tế tự long trọng thế nào. Chỉ cần mọi người có tấm lòng thờ phụng thành kính, là có thể cảm ứng được Hà Bá tồn tại.
Hắn đang nói rất thật lòng mình. Vì từ khi rời khỏi Kinh Hà, trên đường đi gặp phải khó khăn gì, chỉ cần nghĩ đến Hà Bá, trong lòng hắn sẽ xuất hiện hình ảnh của người, rồi sẽ lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Đột nhiên hắn nhớ đến khoảng thời gian Trần Cảnh ở thành Bá Lăng, vì muốn đề tăng lòng tín ngưỡng của mọi người mà sáng tạo ra “Thần Linh thủ thân kinh”. Cho nên, hắn liền nói tiếp:
- Ta có một quyển sách tên là “Thần Linh thủ thân kinh” do đích thân Hà Bá tự soạn ra. Tụng kinh này có thể cảm ứng Hà Bá, nếu trong lòng có Hà Bá tồn tại, có thể đảm bảo không bị ngoại ma quấy nhiễu.
Mọi người kinh hỉ. Rõ ràng còn có thứ như vậy, cho dù là Quốc vương cũng cao hứng nở nụ cười. Có người nhanh chóng lấy giấy bút ra.
Lý Anh Ninh bèn viết xuống dòng dòng chữ “Thần Linh thủ thân kinh” xuống trang giấy bằng tơ lụa thượng đẳng này. Sau đó, hắn ngừng một chút, lại thêm ba chữ - Kinh Hà quyển, vào phía sau.
Hắn vừa viết, vừa nhẩm niệm:
- Thân máu thịt, hồn vô hình. Ngẩng đầu ba thước có Hà Bá, áo trừ tà trắng xanh, kiếm tru ma ba thước, vững tâm tự hiện ra. Trú ở tâm linh, ngự ở nê hoàn, che chở hồn phách ta bình yên lâu dài. Tâm ý tĩnh lặng, thần quang ngay tại thiên linh. Dạo thế gian, bước trong trời đất, mắt thường thấy, tức Hà Bá nhìn thấy, tư tưởng nhận ra, tức Hà Bá nhận ra. Quỷ quái không dám lấn thân, âm tà đều phải tránh xa…
Hắn ghi chép lại đoạn “Thần Linh thủ thân kinh” không dài dòng này. Sau đó, Quốc vương đã tự mình đặt trong hộp ngọc rồi khóa lại, nói:
- Quả nhân sẽ chọn người phẩm tính lương thiện trong đất nước, tụng niệm kinh này lên.
Lý Anh Ninh lại giải thích:
- Đại vương không cần làm vậy. Kẻ nào có tâm hồn bất thiện, tụng kinh này lên cũng vô dụng. Hà Bá gia tự nhiên có thể nhận ra được người bất thiện, tâm bất thiện.
Hiển nhiên Quốc vương không dự định công khai kinh này ra ngoài để mọi người cùng tu niệm. Có điều Lý Anh Ninh vừa viết vừa niệm, âm thanh khá lớn, mọi người nơi đây đều nghe được. Hơn nữa kinh văn lại không dài, nếu ai cố ý sẽ ghi nhớ rõ ràng.
Lý Anh Ninh ở lại mấy ngày, tế luyện viên nội đan sơ qua một lần rồi định cáo từ rời đi. Có điều, một chuyện xảy ra khiến hắn có chút bất ngờ.
Mộc Chân vậy mà cảm ứng được Hà Bá.
Nàng nói lúc nhìn bức họa, đọc “Thần Linh thủ thân kinh” có thể cảm ứng được Hà Bá tồn tại. Lúc đầu Lý Anh Ninh còn không tin, nhưng nhìn thấy Mộc Chân, hắn cảm nhận được một chút khí tức khác lạ trên người nàng.
Khí tức này khó mà nói rõ được, không phải pháp lực mà là một vị đạo không miêu tả thành lời được. Lý Anh Ninh cũng từng gặp qua những người có học vấn cao, trên người có hạo nhiên chính khí. Trên người bọn họ không có pháp lực, nhưng ngoại ma lại không xâm phạm được. Trên người Mộc Chân không phải là hạo nhiên chính khí, nhưng cũng mang tác dụng kì diệu như vậy.
Lý Anh Ninh không nghĩ ra, bèn đem mọi thứ quy cho sự thần kỳ của Hà Bá gia.
Cuối cùng hắn cũng rời đi. Con đường tu hành của hắn vừa mới bắt đầu, trên đường tu hành này, sẽ có rất nhiều thứ cản bước hắn. Nếu như Nhan Lạc Nương ở đây, nhất định nàng sẽ nói:
- Sư tôn từng nói, tu hành, chính là tu cùng với vứt bỏ.
Hắn đi rồi, Tàng Hải quốc không còn Quốc sư, miếu thần và điện thần bị phá hủy mất. Lại có một ngôi miếu mới được dựng nên, trên tấm biển miếu có khắc bốn chữ “Kinh Hà thần miếu”. Bên trong miếu là pho tượng Trần Cảnh, một thân pháp bào trắng xanh, hai mắt lạnh lùng như nhìn thấu mọi chuyện. Chỉ là bàn tay hắn đưa ra, trong lòng bàn tay có một con bướm đang xòe cánh như sắp bay đi. Nhìn qua có vài phần thần bí và mở ảo, cho nên đã hòa tan cái khí tức lạnh lùng kia đi không ít.
Trong thần miếu này còn có công chúa Mộc Chân của Tàng Hải quốc nữa. Lúc này nàng là tế tự của miếu thần, tự xưng là thần thị thần sông Kinh Hà.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
831 chương
157 chương
76 chương
419 chương
1894 chương
1190 chương
868 chương