Hoàng Đình
Chương 174
Dịch giả: †Ares† oOo
Tâm trong, tự có báo động hiện. Lúc người tu hành đả tọa nhập định, thường đều có thể cảm ứng được nguy hiểm liên quan tới bản thân và người thân cận với mình.
Trần Cảnh nghĩ có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến các huyền môn đạo phái cho gọi đệ tử về sơn môn.
Tuy rằng hôm nay Trần Cảnh nhập định cũng sản sinh loại cảm giác này, nhưng hắn lại không hề làm gì cả. Hắn không có đệ tử, sinh linh trong Kinh Hà cũng ít đến thương cảm, yêu vật khai linh chỉ có một mình Hồng đại hiệp. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng tu hành, không ngừng tẩy luyện tượng thần, và cố gắng để thần niệm của mình dung hòa với toàn bộ chín nghìn ba trăm dặm Kinh Hà. Hắn có dự cảm, khi con sông chín nghìn ba trăm dặm này hiện lên rõ ràng trong đầu mình, nhất định sẽ lại xuất hiện biến hóa đặc biệt.
* * *
Bất kỳ sự thay đổi nào đã hoặc sắp xảy ra trong thế gian, thì đều không còn quan trọng với Nhan Lạc Nương, bởi vì hiện tại nàng đang ở trong một không gian tối đen trống trải.
Một thế giới không có điểm cuối, ngẩng đầu nhìn không thấy trời, cúi đầu không trông được đất, tất cả chỉ một màu đen. Nếu không phải dưới chân vẫn còn cảm giác dẫm được lên, có khi nàng còn tưởng rằng mình đang lơ lửng trong hư không tối tăm.
Trong bóng tối trống vắng tà dị này, Nhan Lạc Nương đi cuối đoàn người. Trong tay nàng nâng chiếc đèn Định Hồn, ánh sáng leo lét chiếu được một khoảng không gian nho nhỏ, nhưng vẫn chẳng khác nào một đốm sáng so với cái thế giới toàn một màu đen này. Trước mặt nàng là các vị sư tỷ, mỗi sư tỷ đều nâng một vệt sáng lạnh trong tay, tựa như một vệt ánh trăng ngưng kết. Đây chính là pháp thuật căn bản nhất của Quảng Hàn cung - Đèn Nguyệt Tâm.
Đèn Nguyệt Tâm này có thể phá ảo giác trần thế, có năng lục xua mê chướng trong lòng. Dưới ánh sáng của đèn này, bọn họ mơ hồ có thể thấy rõ mặt đất dưới chân. Năm đó Trần Cảnh ở trong Tần Quảng vương thành, không thể trông thấy thứ gì, cũng không thể phân biệt phương hướng, thậm chí cả lên hay xuống cũng không xác định nổi. Mà bây giờ Quảng Hàn cung chủ đi tuốt ở đằng trước, Quảng Hàn kiếm được đeo sau lưng, trong tay bà không nâng một vệt ánh trăng như các đệ tử, nhưng hai tròng mắt của bà lại như hai mặt trăng lóe ra.
Bà đi một mạch về trước, tựa như có thể thấy rõ đường.
Trong bóng tối, đột nhiên mơ hồ vang lên tiếng nhai nuốt. Âm thanh vừa truyền đến, một quái vật nhìn giống người nhưng không phải người lao tới, đánh về phía Quảng Hàn cung chủ. Mặt Quảng Hàn cung chủ không hề đổi sắc, lạnh lùng tới cực điểm, hai tròng mắt lóe ra một luồng sáng lạnh. Từ vỏ kiếm trên lưng bà bỗng tràn ra ánh trăng, cực kỳ chói mắt trong bóng tối. Dưới ánh trăng, một người bị xích sắt cột lấy một cánh tay đang tung người trên không trung.
Ánh trăng chiếu rành mạch bộ dáng của kẻ này.
Mặt kẻ này tái xanh, tử khí nặng nề, trong mắt lộ ra tàn nhẫn và hung ác. Ngoài ra, hai chân của gã cũng bị xích sắt khóa chặt, nhưng không biết tại sao đoạn xích buộc liền hai chân lại bị chặt đứt ở giữa.
Gã nhảy tới, mở lớn cái miệng méo mó kinh khủng định cắn về phía Quảng Hàn cung chủ.
Quảng Hàn cung chủ không lùi một bước, vẫn đi thẳng về trước, mà cái gã như ác quỷ kia lại tan biến dần trong ánh trăng, giống như là bị ánh trăng đốt thành tro tàn.
Đoàn người đạp qua đám tro tàn hài cốt, tiếp tục đi về trước.
Bọn họ đi tới, đi tới, tình cảnh tương tự như vậy đã gặp không chỉ một lần. Cái thế giới tối tăm này tựa như có nguy hiểm vô cùng tận.
- Sư phụ, chúng ta định đi đâu ạ?
Mặt sau có đệ tử hỏi.
- Đi một chỗ.
Tiếng của Quảng Hàn cung chủ truyền lại từ phía trước, giống như một sợi dây xuyên vào tai tất cả các đệ tử.
Lại có đệ tử hỏi:
- Đi chỗ nào ạ?
Nghe được rõ vẻ hoảng sợ trong giọng của đệ tử này, tuy rằng nàng ta đã cố gắng áp chế.
- Bờ Minh Hà, cạnh Tam Sinh thạch.
Quảng Hàn cung chủ trả lời. Nhưng khi có đệ tử tiếp tục hỏi tại sao phải tới đó, thì bà lại không đáp nữa, chỉ đi thẳng về phía trước. Các đệ tử không biết Minh Hà ở nơi nào, cũng không biết Tam Sinh thạch là vật gì, càng không biết Quảng Hàn cung chủ vì sao phải đi đến đó. Lúc trước rõ ràng là đuổi theo hai oán linh âm thế mà đến, nhưng từ sau lúc vào Âm phủ, tất cả cũng thay đổi.
Áp lực từ bóng tối như đè ép khiến thời gian cũng ngừng lại. Các nàng đã không thể xác định được mình đi tới đây đã bao lâu, mọi âm thanh cũng ngừng cả, chỉ có bóng đen vô cùng vô tận.
Khi bọn họ vừa mới có chút buông lỏng cảnh giác với bóng đêm, ảo giác trước mắt liền bộc phát, cho dù có Quảng Hàn cung chủ nhắc nhở, cũng không thể nào tập trung đề phòng nổi nữa.
Trong tai bọn họ đột nhiên truyền đến âm thanh đập cánh của loài chim. Âm thanh vang lên thì đã đến quá gần, chúng đệ tử vội ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng trong tay, chỉ kịp thấy rõ một đám quạ đen xì.
- Aaaa...
Những ánh trăng kia chợt tắt lịm.
Ánh sáng duy nhất chỉ còn từ chiếc đèn trong tay Nhan Lạc Nương.
- Sư phụ.
Chỉ thấy vệt sáng phía trước đã càng lúc càng xa.
- Sư phụ, sư phụ...
Trong tiếng kêu la lớn của Nhan Lạc Nương và các đệ tử Quảng Hàn khác, Quảng Hàn cung chủ cứ xa dần, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Ánh trăng lần nữa được thắp lên. Nhan Lạc Nương ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt tất cả sư tỷ đều đầy vẻ hoảng sợ. Tim Nhan Lạc Nương đập thình thịch, nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh, lại khiến chiếc đèn trong tay sáng hơn một chút. Nhưng mà dù có cố chỉnh thế nào, thì đèn này cũng chỉ là một chiếc đèn cô độc trong bóng đêm.
- Sư phụ đâu rồi, sư phụ làm sao vậy?
Có người hoảng sợ hỏi. Tuy giọng của người này rất lớn, cũng đã cố để tỏ ra trấn định, nhưng rõ ràng vẫn có chút run lên, hiển nhiên trong lòng cực sợ.
- Sư phụ như đuổi theo cái gì đó.
Có một đệ tử trả lời.
Nhan Lạc Nương giơ cao chiếc đèn lên, chiếu sáng toàn bộ các đệ tử Quảng Hàn, sau đó liên tục đếm nhân số hai lần, nói:
- Linh Linh sư tỷ!
Nàng vừa kêu, chúng đệ tử lập tức cũng nhìn quanh, lại không thấy người được nhắc đâu. Đột nhiên có người kinh hô:
- Kia kìa, Linh Linh sư tỷ ở đó.
Nhan Lạc Nương vội vàng nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ ánh đèn không chiếu tới có thể lờ mờ thấy một cái chân, phần còn lại đều chìm trong bóng tối. Nhan Lạc Nương giơ đèn đến gần, mới vài bước đã ngây ngẩn cả người, bởi vì ở bên cạnh thi thể của Linh Linh sư tỷ có một con quái vật đang ngồi. Quái vậy này giống như khỉ, nhưng lại mọc miệng ưng, trên lưng còn có hai cánh, hai mắt nổi hung quang nhìn Nhan Lạc Nương.
Mà miệng của nó đang há to, trên răng và trước ngực nhuộm đầy máu tươi, còn người nằm trên mặt đất thì sớm đã máu tươi đầm đìa, mắt bị móc ra, ngực bị phá thành một cái động lớn, trái tim đã không có.
Nhan Lạc Nương hít sâu một hơi, chậm rãi tới gần.
Quái vật kia chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hơi ưỡn cổ, giống như thị uy. Nhan Lạc Nương cũng không dừng lại, vẻ kinh hãi trong mắt giảm dần, bước chân kiên định về phía trước. Còn các sư tỷ của nàng thì lại không ai dám tiến lên.
Ngay khi Nhan Lạc Nương từng bước bước tiếp, quái vậy xấu xí kia rít lên một tiếng, bật người dậy, móng vuốt dưới ánh đèn giống như đao muốn cào vào mặt Nhan Lạc Nương.
Nhan Lạc Nương giơ chiếc đèn trong tay lên trước mặt, phun mạnh một ngụm đan khí sớm đã chuẩn bị ra, thổi tới đèn Định Hồn. Lửa trong đèn chợt bùng lên, rồi phóng ra, bao phủ lấy quái vật có hai cánh kia. Quái vật hét thảm một tiếng, xoay ngược về sau định chạy, nhưng vẫn không thể dập được lửa trên mình. Nó chạy không được bao lâu đã ngã lăn ra, co giật mấy cái, rồi không động đậy nữa.
Nhan Lạc Nương quay đầu nhìn các sư tỷ, nói:
- Chúng ta đuổi theo sư phụ thôi.
Nói xong, nàng bắt đầu đuổi theo phương hướng Quảng Hàn cung chủ biến mất theo cảm giác.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
831 chương
157 chương
76 chương
419 chương
1894 chương
1190 chương
868 chương