Hoàng Đình

Chương 155

Dịch giả: †Ares† oOo Giang Lưu Vân xoay người chạy trốn. Trong lúc xoay người, không gian đen kịt xuất hiện một làn sóng gợn, đẩy lùi ác quỷ đằng sau lão, mà thân thể lão thì biến mất trong làn sóng kia, không thấy gì nữa. Lão trốn quyết đoán mà nhanh chóng. Nhưng lão không phát hiện, trong nháy mắt lão biến mất, mặt Tần Ương lại hiện lên vẻ hoảng sợ. Tần Quảng vương tỷ trong tay Tần Ương chẳng biết lúc nào đã hóa thành một đám khói đen, trong đó có vô số ác quỷ, trong nháy mắt đã nuốt hết lão. Suốt bấy lâu nay, Tần Ương thời thời khắc khắc không ngừng đấu với khí linh trong Tần Quảng vương tỷ. Thẳng đến khi từ trong thành Bá Lăng xuất hiện ngọn lửa muốn thiêu đốt bên trong phủ Thành Hoàng, lão lập tức biết cơ hội tới. Quả nhiên, khí linh muốn ngăn cản ngọn lửa kia. Tần Ương nhanh chóng chớp thời cơ gieo xuống một luồng thần niệm vào trong Tần Quảng vương tỷ. Nhưng khi đó Giang Lưu Vân ở bên cạnh nhìn thèm thuồng, cho nên dù mục tiêu nhiều năm qua sắp đạt thành, Tần Ương cũng không dám có chút buông lỏng nào, còn giả vờ pháp lực sắp cạn. Nhưng Giang Lưu Vân đã phát hiện lão giả bộ, cho nên quyết đoán xuất thủ. Chẳng qua điều này cũng nằm trong tính toán của lão, lão bèn dùng Tần Quảng vương tỷ ngăn cản, mượn pháp lực của Giang Lưu Vân để đánh chết khí linh đã bị lão dồn vào một góc. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Giang Lưu Vân giúp lão một tay, rồi biết mình trúng kế bèn xoay người bỏ chạy. Nếu Giang Lưu Vân không đi, chỉ sợ Tần Ương cũng không dễ dàng giết nổi lão ta. Nhưng lão vạn lần không ngờ rằng, chính mình tính kế Giang Lưu Vân, lại bị khí linh lừa gạt. "Khí linh này xảo trá vô cùng, hóa ra sớm đã xâm nhập vào tư tưởng của ta." Tần Ương nghĩ đến đây đột nhiên giống như tỉnh ngộ, thầm nghĩ tiếp: "Ta hiểu rồi, bất kể là ai có được Tần Quảng vương tỷ này thì đều sẽ trở thành khí linh, trở thành ác quỷ trong ấn tỷ. Cho dù ta có giết chết khí linh hiện tại, gieo thần niệm của mình vào, thì ngay một khắc ta gieo thần niệm ấy, ta đã biến thành khí linh. Bất kể là ai cũng thế, trừ phi đạo tâm của hắn hòa hợp không hề có sơ hở. Ha ha ha, ta chờ đám các ngươi..." Tần Quảng vương tỷ là bảo vật cường đại, có thể khống chế Tần Quảng vương thành. Đây cũng giống như quyền thế danh lợi trên thế gian, trước khi có được thì mỗi người đều mơ tưởng, nhưng khi có được rồi thì bọn họ lại không phát hiện mình đã không còn là mình nữa, mà là ác quỷ bị chìm trong danh lợi. Giang Lưu Vân mới từ phủ Thành Hoàng chui ra, đập vào mặt là một biển lửa. Lão phát linh lực ra để hộ thân, linh lực như sóng ngăn cách lão với ngọn lửa. Sau đó, lão lại cảm ứng rõ ràng được có từng tia kiếm đang xé mở linh lực hộ thân của mình. Lão vội phát mạnh linh lực như sóng cuộn, thi triển lại phép độn mới dùng. Nhưng lão lại không thể ẩn độn giống vừa nãy. Lửa chụp về phía lão, lão cảm nhận được nguy hiểm trí mạng. Tay lão lập tức bắt quyết, chân không ngừng bước, miệng niệm pháp chú huyền ảo. Theo động tác của lão, linh lực hộ thân nhất thời biến thành lưu loát vô cùng, giống như gió, thổi đẩy ngọn lửa ra, lại như một vòng xoáy nước, cắn nuốt từng tia kiếm kia. Chân lão bước những bước trầm ổn trong ngọn lửa, thân thể như ẩn như hiện, vô tận tia kiếm lại không làm gì được lão. Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào trong tai Giang Lưu Vân: - Giang Lưu Vân, tại sao lão lại phải sát hại chưởng môn sư huynh của mình? Giọng nói này giống như có thể xuyên qua thân thể, chạm thẳng tới linh hồn. - Giang Lưu Vân, chẳng lẽ lão không muốn Tần Quảng vương tỷ sao? Âm thanh vừa dứt, ngọn lửa hừng hực quanh thân Giang Lưu Vân đột nhiên biến mất. Một thanh niên bước ra từ biển lửa, mặc pháp bào màu lam, quanh thân là lửa đỏ thiêu đốt. Giang Lưu Vân ngừng lại, nhìn Trần Cảnh. Lão đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: - Ngươi cũng xứng sao? Dứt lời, lão đã muốn phóng lên cao. - Sư tỷ. Trần Cảnh chợt hô lớn. Giang Lưu Vân ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái áo trắng chẳng biết đã xuất hiện ở đó từ lúc nào, chính là Diệp Thanh Tuyết. Lão cả kinh. Ngay trong lúc ấy, ác quỷ bị lão phong ấn trên cánh tay đã nhân cơ hội phá phong ấn. Sở trường của loài ác quỷ này không phải là pháp lực, mà là sự xảo trá quỷ dị của chúng nó làm cho người ta khó lòng phòng bị. Cũng đúng lúc này, ngọn lửa từ bốn phương tám hướng xộc đến, bao phủ lấy lão, đồng thời Diệp Thanh Tuyết trên không hóa thành một vệt sáng trắng bay xuống cực nhanh. Giang Lưu Vân xoay người một cái, như rồng xanh trở mình, linh khí toàn thân dâng cao. Từng luồng kiếm khí đâm vào cơn sóng linh khí kia, bị sóng linh khí thuận thế xé tan. Chỉ thấy một con bướm đột nhiên bay vào, bay múa bên trong sóng linh khí, rồi bay tròn vòng quanh Giang Lưu Vân. Từ trên cao nhìn xuống, sẽ thấy trong biển lửa hở ra một vòng tròn, bên trong đó là một người đứng giữa vòng xoáy linh khí, và một con bướm bay múa trong vòng xoáy đó. Mỗi vòng đi qua, con bướm kia sẽ gần Giang Lưu Vân thêm một chút. Giang Lưu Vân mồ hôi đầm đìa, trong lòng sợ hãi, thầm nghĩ: "Từ khi nào tiểu tặc này học được một thân pháp thuật như thế? Vừa rồi rõ ràng Diệp Thanh Tuyết là ảo ảnh, ta lại trúng mưu của tiểu tặc này, không thể rời đi kịp lúc. Nếu ở nơi khác, ta còn không sợ hắn, nhưng hiện tại thân ta có ác quỷ, không tiện đánh. Được rồi, ta sẽ lừa gạt hắn, qua chuyện này đòi lại sau." - Trần Cảnh, ta có bí mật nói cho ngươi biết. Giang Lưu Vân đột nhiên nói. - Bí mật gì? Trần Cảnh hỏi. - Bí mật về trường sinh. Giang Lưu Vân nói. - Lão nói nghe thử. Giọng của Trần Cảnh chẳng hề có chút hưng phấn nào. Giang Lưu Vân thầm hận, nói: - Ngươi biết trước đây ta có một viên ngọc xanh chứ? - Nói tiếp. Giang Lưu Vân nghe cái giọng đều đều không nhanh không chậm của Trần Cảnh, trong lòng càng giận. Thế nhưng mặc cho lão tránh né thế nào, con bướm kia càng lúc càng gần. - Trước tiên ngươi thu thần thông rồi nói. Giang Lưu Vân lớn tiếng nói. - Được. Trần Cảnh lập tức trả lời, nhưng âm thanh này vào tai Giang Lưu Vân loại có một cảm giác trống rỗng. Mà sau đó, con bướm thật sự biến mất. Giang Lưu Vân thở phào buông lỏng, linh lực hộ thân bất chợt yếu đi. Đúng lúc ấy, mắt lão lại thấy con bướm kia. Lão kinh hãi, liều mạng phun ra một luồng đan khí bản mệnh. Đan khí này giống như kiếm, đâm tới con bướm, mà bản thân lão thì bay ngược về phía sau. Thế nhưng khi đan khí đánh trúng con bướm, con bướm lại tan ra như làn khói. Mà cơ thể đang bay ngược của Giang Lưu Vân đột nhiên nứt vỡ. Một con bướm từ trên người lão nhẹ nhàng bay lên, bay vào trong ngọn lửa. Trận chiến này chỉ xảy ra trong tích tắc, thậm chí không có mấy người trong thành Bá Lăng thấy được. Mà dù có thấy, đối với bọn họ, Giang Lưu Vân đã không khác với ác quỷ bao nhiêu cả. Trần Cảnh sớm đã muốn giết Giang Lưu Vân, lúc trước nói chuyện chẳng qua là khiến lão phân tân, bởi người tu hành tranh đấu thắng bại chỉ tại một ý niệm. Nhưng Giang Lưu Vân có tâm tính kiên định, cũng không cho hắn cơ hội, cho dù Trần Cảnh nhắc tới Tần Quảng vương tỷ, lão cũng không hề dao động. Ngay khi lão định đi, Trần Cảnh đột nhiên kêu một tiếng "sư tỷ", mới làm Giang Lưu Vân giật mình. Còn Diệp Thanh Tuyết kia chính là Mê Thiên Điệp biến thành. Đối với người tu hành có tâm tính ổn định như Giang Lưu Vân, rõ ràng huyễn thuật bình thường không có khả năng ảnh hưởng tới lão. Chỉ cần tâm không sinh ảo ảnh, thế gian này không có thuật nào có thể mê hoặc bản tâm. Trần Cảnh cũng biết điểm này, cho nên mới hô một tiếng "sư tỷ", làm cho Giang Lưu Vân sinh ra ý hoảng hốt trong lòng, để huyễn thuật của Mê Thiên Điệp theo tâm mà sinh. Tiếp đó Giang Lưu Vân bảo Trần Cảnh thu hồi thần thông, Trần Cảnh trả lời "được" cũng đã có tính toán. Giang Lưu Vân thấy Trần Cảnh đáp ứng, trong lòng lão đã tin rằng không trúng huyễn thuật nữa, lại tạo điều kiện cho Mê Thiên Điệp mê hoặc. Mặc dù cái mê ảo kia chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đã đủ rồi. Con bướm bay trong ngọn lửa, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, lại giống như bị nhốt trong lồng giam, không bay được ra ngoài khoảng không gian này. * * * Không biết từ bao giờ, ác quỷ đã không còn xuất hiện nữa. Mọi người đứng gần đó phát hiện, ai nấy đều vui mừng không thôi. Nhưng Trần Cảnh lại biết tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. Giang Lưu Vân chạy từ trong đó ra, tức là Tần Quảng vương tỷ đã muốn xuất thế. Hắn vừa nghĩ tới đây, từ dưới mặt đất đột nhiên có một kỵ tướng nhảy ra. Mặt đất kia như là không khí vô hình, không ngăn nổi gã. Kỵ tướng mặc giáp nặng màu đen, cầm một cây kích đen, mới vừa xuất hiện đã giống như là phá vỡ không gian, làm ngọn lửa nguyện lực dạt tán loạn sang bên. Gã đâm ra một kích, giống như xuyên qua hư không đâm thẳng tới con bướm màu lam đang bay trong lửa. Con bướm kia như bị cơn gió do một kích đâm tới tạo thành đánh động, chợt lóe lên, biến mất. Kỵ tướng lại chuyển thế, quét kích sang ngang, một con bướm liền xuất hiện, vỗ cánh, thoát khỏi phạm vi bao phủ của kích đen. Kỵ tướng giáp đen đột nhiên xuất hiện này có khí tức âm trầm, khiến người trong thành ngẩng đầu nhìn thấy không ai dám mở miệng, giống như bị khí thế từ trên người kỵ tướng dọa sợ, trong lòng không kìm được mà sinh cảm giác sợ hãi. Thậm chí có rất nhiều người còn run rẩy toàn thân. Ở chỗ này, thành thủ khu Nam Nghiêm Trọng quát lớn: - Vì Hà Bá gia trợ uy, giết ma. Ba vị thành thủ khác cũng hô: -... Giết ma. Những người xung quanh bốn người cũng bắt đầu hô theo. Thời gian dần qua, chỉ một chốc, tiếng "giết ma" đã hình thành một làn sóng âm. * * * Trong bóng tối, tít mãi xa bên ngoài thành Bá Lăng, lục tục có yêu linh từ các nơi chạy tới, số lượng nhiều không đếm xuể. Ngoài ra, còn có một ít đệ tử các huyền môn. Rất nhiều người đã biết tin tức Hư Linh truyền bá ra, có điều lại không như Hư Linh tưởng tượng là sẽ tràn vào thành Bá Lăng, mà lựa chọn ngồi chờ. Bọn họ đương nhiên cũng biết lúc này trong thành chỉ có một thần linh. Trong mắt bọn họ, Trần Cảnh căn bản chính là lòng tham hóa thành vọng tưởng rắn nuốt voi, chết chưa hết tội. - Bốn bị thần vào thành, hai vị rời đi, chỉ còn hai vị. Cũng không biết hai vị này nghĩ thế nào, còn cố mà lưu lại, có lẽ Tần Quảng vương tỷ kia có sức hấp dẫn quá lớn với bọn họ. Một đạo nhân mặc đạo bào âm dương cười nói. Y là đệ tử của một trong ba đạo môn lớn tại châu Cửu Hoa - Ngự Phong môn. Tục truyền Ngự phong bí quyết của Ngự Phong môn có thể gọi gió Tốn* từ trên trời xuống, có thể thổi tan ba hồn bảy vía của người khác, uy lực cực lớn. (*Gió Tốn: mời xem chú thích chương 66 - Quyển 1) Y vừa nói xong, bên cạnh lập tức có một đệ tử đạo môn nói: - Thần đạo đã loạn, thần vị phần lớn do một đám vảy dày lông rậm chiếm giữ. Bọn chúng gặp cơ duyên mở được linh trí, cũng không biết điều dốc lòng tu hành, còn không biết trời cao đất dày muốn thu tín ngưỡng chúng sinh. - Có khi nào bọn chúng muốn được phong làm thần linh trên trời? Lại có một người khác hỏi. - Si tâm vọng tưởng. - Hai kẻ không ra kia có một là Hà Bá Kinh Hà Trần Cảnh. Trước kia còn tưởng rằng đây là một người phi thường, trận chiến năm ấy ở Tú Xuân loan đúng thật là làm người ta kinh ngạc, chẳng qua hiện tại lại khiến người khác thất vọng. - Ha ha, hắn chẳng qua là oán linh trở về từ Âm phủ, đã không còn là người. Các ngươi chưa từng nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc ở châu Hắc Diệu đâu, sao có thể tiếp tục gọi là người chứ? Nếu không có Diệp Thanh Tuyết, lúc này hắn sớm đã chỉ còn lại xương tàn ở Quả Long pha rồi. Tên đệ tử Ngự Phong môn nói. - Thế nhưng người trong thành Bá Lăng này thật đáng thương. Có người thở dài. - Chúng sinh sống trên thế gian đều có số mạng của riêng mình, không có ai phải chịu trách nhiệm với kẻ khác cả. Chúng ta không cần bọn họ cảm kích, càng không cần bọn họ cúng bái, nên không cần cứu bọn họ. Mà bọn họ cũng không có tư cách oán hận chúng ta. Đệ tử huyền môn chỗ này tổng cộng có hơn mười người, người khác đều chọn không nói gì thêm. Trừ chỗ này ra, những nơi khác cũng không thiếu đệ tử huyền môn đạo phái. Từng người chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, vẻ mặt có chút thoải mái, tựa như trước mắt không phải một tòa thành bị vây, hai mươi vạn sinh linh trong đó lúc nào cũng có thể bị diệt vong, mà như đang xem một vở kịch vui. -----oo0oo-----