Hoàng Đình

Chương 116

Dịch giả: †Ares† oOo Tất cả chuyện này chỉ là trong nháy mắt. Trường Mi và Mộc Chân cảm nhận được một tia sơ hở mà đột nhập vào trong thần miếu. Thẳng đến khi Trường Mi bị Tiểu Bạch Long dùng viên gạch xanh ngăn cản một thoáng, tiếp theo đó là cơn sóng lửa phô thiên cái địa. Vừa vào miếu Hà Bá, bất kể là Trường Mi hay là Mộc Chân đều cảm nhận được một áp lực nặng nề, trước mắt chỉ có sương mù cuồn cuộn, sương mù như sóng, lại như vô tận tia kiếm ập tới. Cũng may kiếm trong tay Trường Mi có thể cắt đứt mọi thứ, song kiếm lướt qua, phía trước lập tức bị mở ra một lối đi. Trước khi viên gạch xanh kia đập trúng song kiếm, gã cũng cảm nhận được nguy hiểm, thế nhưng khắp nơi bên trong thần miếu này đều là nguy hiểm, cho nên gã không thể phòng bị hết, bị gạch xanh đập trúng. Tuy rằng sau đó viên gạch xanh kia bị gã cắt đôi, nhưng khí thế sắc bén vô song đi tới cũng bị cản trở, tiếp liền sau là sóng lửa phô thiên cái địa. Lần này, gã lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, bức thẳng tới tận linh hồn. Gã thầm kinh hãi, nhưng không lui, mà xông thẳng vào trong sóng lửa, kiếm che phía trước. Pháp lực điên cuồng rót vào trong kiếm, hai luồng hào quang xanh tím đan vào nhau, bảo hộ gã bên trong, ngọn lửa quả nhiên không tới gần thân thể gã được. Thế nhưng gã cũng không dễ chịu, bởi vì bây giờ gã còn chưa thể hoàn toàn nắm giữ song kiếm, chỉ có thể sử dụng từng kiếm một. Lần này ra song kiếm cũng là bị bất đắc dĩ, gã cho rằng có thể dùng song kiếm để nhanh chóng phá thần miếu, phá tượng thần, nhưng sự thật là gã đã đánh giá mình quá cao. Ở nháy mắt này, gã chợt nhớ lại lời Ly Trần từng nói: "Kiếm bảy phần, người ba phần". Lúc ấy, gã căn bản không để trong lòng, hiện tại mới phát hiện, hóa ra chỉ có tuyệt thế linh bảo cũng vô dụng, uy lực của linh bảo không phải là người nào cũng có thể khống chế, ba phần người làm sao có thể nắm giữ bảy phần kiếm chứ?! Những suy nghĩ này đều diễn ra trong chớp mắt, song kiếm trong tay điên cuồng hấp thu pháp lực trong cơ thể gã, hào quang xanh tím đan vào cùng một chỗ, làm cho người ta sinh ra cảm giác tim đập nhanh, giống như đây không phải là hai thanh kiếm, mà là hai con hung thú. Biển lửa bao trùm lấy gã, nhưng Trường Mi lại không hề cảm thấy nóng, mà chỉ cảm nhận được áp lực nặng nề, tựa như có trọng lực ngàn cân của trái đất đè lên cơ thể. Gã biết đây là Hà Bá dẫn động linh lực muốn diệt trừ gã. Đối với gã, bất kể pháp thuật hay pháp bảo gì cũng đều phải xám xịt vô lực trước song kiếm của gã. Nhưng nhược điểm chí mạng của gã là pháp lực không đủ, càng kém cực xa so với Trần Cảnh có thể sử dụng linh lực Kinh Hà. Huống chi lúc này gã đang ở trong thần miếu, chẳng những không thể câu thông linh lực trời đất, còn phải tiêu hao linh lực của bản thân để ngăn cản áp lực vô cùng vô tận này. Áp lực nặng nề như núi, không phải tới từ một phía, mà là tới từ bốn phương tám hướng, như sóng sông, không hề có quy luật, từng đợt từng đợt, vô cùng vô tận. Tay gã vẫn cầm song kiếm tiến tới, chỉ là gã đi cực kỳ chậm chạp, bước chân cũng rất ngắn, trông rất vất vả, như đang đi dưới lòng đất, phải dựa vào kiếm trong tay để đào ra một lối đi. Lúc này, một con con bướm từ trên tượng thần bay xuống, chập chờn mơ hồ, nhưng Trường Mi lại cảm thấy áp lực đột nhiên tăng mạnh, khiến gã không tiến thêm được nữa. Gã dừng bước, con bướm lại không dừng, mà sà xuống Trường Mi như là đang đùa giỡn trong bụi hoa, rồi đậu lên tầng hào quang bên ngoài song kiếm, như đậu lên một đóa hoa để chuẩn bị hút mật. Mà lúc này cũng chính là lúc con quạ đen lao về tượng thần. Rất rõ ràng, con quạ đen tỏa đầy tử khí chỉ chờ đợi thời khắc này, cho dù con bướm kia muốn ngăn cản nó cũng không kịp rồi. Nhưng con bướm căn bản sẽ không ngăn cản, tốc độ không hề thay đổi, chập chờn nhẹ nhàng, lại như mang trọn linh lực hà vực ép xuống theo mỗi cái đập cánh. Quạ đen tới đích, dùng móng vuốt hai chân chụp vào đỉnh đầu của tượng thần. Nhưng đột nhiên nó lại hoảng sợ hú lên một tiếng quái dị, rồi bay vọt ra xa. Trường Mi vẫn không nhúc nhích, tựa như không nhìn thấy con bướm, nhưng cũng không lui. Khóe miệng gã đã tràn ra máu tươi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Gã không nhìn thấy con bướm, nhưng gã có thể cảm nhận được, cho nên gã muốn đợi thời cơ dùng song kiếm phá tan nguy hiểm, cũng hy vọng có thể phá tan được áp lực, giết ngược lại Trần Cảnh. Gã vô cùng tin tưởng kiếm trong tay. Con bướm nhẹ nhàng dừng trên tầng hào quang bao quanh song kiếm. Trong nháy mắt con bướm dừng bay, Trường Mi liền thấy rõ. Ánh kiếm vung lên chém tới con bướm, nhưng mà, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu gã, bởi vì ở một tích tắc con bướm hạ xuống, linh lực mãnh liệt mênh mông như một ngọn núi từ bầu trời đập xuống trên người gã, khiến gã suýt nữa làm rơi kiếm, thân thể gần như không có lực phản kháng, quỳ rạp xuống đất. Gã không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi, máu dính hết lên thân kiếm. Hào quang tím xanh lóe mạnh lên, áp lực trên người gã giảm xuống. Trong lòng gã hiểu, nếu lúc này còn không rời đi, thì sẽ phải chết ở chỗ này. Gã dồn sức bật lên, rót hết pháp lực vào trong kiếm. Song kiếm tung bay, cắt đứt áp lực trói buộc quanh thân. Hai thanh kiếm xanh tím như bị nhiễm cảm xúc liều mạng của gã, hào quang chói lòa phóng lên cao, lật tung nóc của thần miếu. Người nhìn bên ngoài chỉ thấy con quạ đen kia lao vào thần miếu, chốc lát sau lại nghe thấy nó hú lên quái dị. Cái tiếng kêu chói tai kia không ẩn đi được vẻ kinh sợ trong đó. Chỉ thấy con quạ đen vừa nãy vọt nhanh như như chớp vào trong màn sương mù, giờ dùng tốc độ còn nhanh hơn vọt ngược trở ra, sau đó hóa thành một làn khói đen, rồi dần dần tán đi theo gió. Ngay khi quạ đen lao ra, sương trắng cuồn cuộn, tiếp đó là ảo ảnh hai con thuồng luồng một xanh một tím phóng vút lên cao, tới khi chạm tới mây trên trời thì mới thu lại hào quang, hiện ra Trường Mi cầm song kiếm trong tay, khóe miệng còn vương vệt máu. Lại có rặng mây đỏ đầy trời, Mộc Chân với một thân mặc tăng y màu xám cũng bay khẩn cấp lên hư không. Phía dưới bọn họ là vô số những mảnh ngói của miếu Hà Bá bị hất tung, lẫn trong đó là ánh kiếm đầy trời, hào quang chói lòa, sát khí dày đặc. Sương trắng trên không trung miếu Hà Bá bị gạt ra, một ngôi miếu không có nóc xuất hiện. Chỉ thấy trong đó là một pho tượng thần đứng sừng sững chính giữa, trước tượng thần là một cô gái cầm trong tay một chiếc đèn xanh, đang ngẩng đầu nhìn trời. Xung quanh cô gái vẫn là màn sương bao phủ, không thấy được cái gì nữa. Trên bầu trời, Trường Mi đầu tóc rũ rượi, một vết thương trước ngực còn đầm đìa máu tươi. Mộc Chân lơ lửng cách đó một đoạn, hai mắt nhắm nghiền, máu tươi từ con mắt trên trán chảy xuống tới tận cằm, chuỗi Phật châu đen tuyền y vẫn cầm trong tay chỉ còn lại có ba hạt. Mọi người sợ hãi than, không biết hai người này đã trải qua cái gì. Một dòng Kinh Hà, thần tiên tụ tập. Tại vùng sương mù bao phủ dài suốt hai trăm ba mươi dặm này, có một cái vòi rồng màu đen, như một cây cột nối liền giữa mây trời và núi đồng trên mặt đất. Vòng xoáy này tạo thành từ kiếm quyết của Ly Trần. Đột nhiên, vòng xoáy tan đi, hóa thành một trận cuồng phong, trong cuồng phong có một vệt sáng bay từ tít trên trời xuống, rồi rơi vào trong tay cô gái mặc đạo bào xanh. Chỉ thấy nàng ta dùng hai ngón tay miết nhẹ lên vệt sáng chính là một lưỡi kiếm không có chuôi, lưỡi kiếm như làm từ băng đá. Một tay kia của nàng thì nâng hồ lô rượu, ngửa cổ uống một ngụm, mắt không còn vừa uống vừa nhìn người nữa, mà khép hờ lại, khiến hàng mi đen có vẻ nổi bật khác thường trên khuôn mặt như sương trắng. Mà Bạch Nham chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, giống như là chưa từng xuất hiện ở nơi này. Hiển nhiên là sau khi Bạch Nham rời đi, Ly Trần mới thu kiếm, thế nhưng hầu hết mọi người đều không nhìn ra Bạch Nham đi lúc nào. Hỗn chiến không một dấu hiệu chấm dứt. Trường Mi tra lại song kiếm vào bao kiếm sau lưng, tóc tai bù xù, mang theo vết thương từ đầu vai kéo tới tận bên hông, bước trên mây mà đi. Tại lúc gã dồn toàn lực để phá nóc miếu thì bị Trần Cảnh nhân cơ hội đả thương. Mộc Chân nhắm hai mắt. Tuy rằng con mắt thứ ba của y vẫn đầm đìa máu tươi, nhưng y vẫn quay mắt về phía miếu Hà Bá, giống như có thể nhìn thấy động tĩnh trong sương trắng. Chỉ có rất ít người chú ý tới cái tay phải cầm Phật châu của y đang run nhẹ. Khi tay y không run rẩy nữa, y cũng chậm rãi xoay người, thân thể như bụi, vừa xoay người đã tiêu tán trong hư không. Sương trắng một lần nữa tụ tập, nhoáng cái đã lại bao phủ miếu Hà Bá. Thư sinh và A Mạc vẫn đứng trước miếu, giờ mới tiến đến. A Mạc theo sát đằng sau, đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh dập dờn như làn nước, rõ ràng là muốn dùng pháp thuật để nhìn thấu đường đi. Thế nhưng sương trắng kia lại bỗng tách ra thành một cái lối đi, nối thẳng đến miếu Hà Bá. A Mạc không biết lai lịch của cô gia, chỉ biết là do tiểu thư dẫn về từ bên ngoài. Cho tới nay, A Mạc vẫn cho rằng cô gia này không có điểm nào có thể xứng đôi với tiểu thư, bây giờ nhìn cô gia đứng trên con đường thi thể chất thành đống mà không hề có một chút sợ hãi nào, A Mạc cảm thấy làm một người phàm, cô gia cũng khá can đảm. Toàn bộ sinh linh trên núi Thanh Khâu đều biết ngũ tiểu thư gả cho một người phàm, một người bình thường không hề có chút pháp lực nào. Lúc này, người phàm này nhìn thấy nhiều tu sĩ đại chiến như vậy, đảo mắt cái đã có sinh mệnh mất đi, máu chảy thành sông, lại có thể không có một chút sợ hãi nào. Điều này làm cho nhận thức của A Mạc với thư sinh này có chút thay đổi. Hai người đi từng bước về phía miếu Hà Bá, không hề gặp ngăn cản. Thế nhưng A Mạc vẫn cảnh giác xung quanh, bởi vì nó rất kiêng kị kiếm của Trần Cảnh, hơn nữa bây giờ không phải một mình nó, mà còn phải bảo hộ vị cô gia không chút pháp lực nào. Vào đến trong miếu, trong mắt A Mạc là tầng tầng sương mù và ráng đỏ mờ mờ ảo ảo. Nó dùng toàn lực cũng chỉ thấy đằng trước có một cái đèn, hai bên tựa hồ có sát khí, nhưng phía trước lại không có. Thư sinh căn bản không dừng bước, đi thẳng tắp vào trong tầng tầng sương khói. A Mạc cả kinh, vội vàng định chạy theo, lại phát hiện sương mù này như một sợi dây thừng vô hình, trói chặt lấy nó. Chỉ thấy nó uốn éo thân mình, thân thể như hòa tan đi, rồi lại ngưng thực lại, trói buộc kia đã biến mất. Thế nhưng ngay khi nó mới bước được nửa bước, trói buộc lại xuất hiện. Thân thể của nó lại tan ra, rồi ngưng tụ, tránh thoát trói buộc. Cứ lặp đi lặp lại như thế, nó bước tới từng bước, thân như ngọn đèn trước gió, lay động bất định, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tan. Khi nó tới được trước mặt cô gia thì lại thấy cô gia cầm trong tay một vò rượu, đặt lên bàn thờ phía trước tượng thần, lại nghe cô gia nói: - Sai lầm nhất thời, không nên bắt người ta dùng cả đời để chuộc lại. Cừu hận không nên dùng máu tươi để hòa tan. Chuyện cũ đã qua, người chết đã chết rồi, người sống phải sống tiếp, hy vọng ngươi không cần vì trên lưng đeo nợ máu mà rơi vào ma đạo. Thúc phụ của ta chết bởi lời nguyền ác mộng vong hồn, mà lời nguyền ấy nhất định sẽ bị ngươi giết chết, không phải sao? A Mạc có chút khó tin nhìn lên cô gia. Ở trong núi Thanh Khâu, cô gia không nói gì nhiều, nhưng hòa nhã với tất cả mọi người, bất kể là hạ nhân hay là công tử. Đây cũng là lý do khiến A Mạc vẫn duy trì tôn trọng nhất định với cô gia, dù nó cho rằng cô gia không xứng với tiểu thư. Hiện tại nó đột nhiên phát hiện mình căn bản chưa từng hiểu đúng về cô gia. Trước khi tới đây, nó biết cô gia cùng Hà Bá này có mối thù sâu như biển, mà lời của cô gia lúc này thể hiện ra một tấm lòng rộng lượng, không phải người bình thường có khả năng có. -----oo0oo-----