Hoàng Đình
Chương 112
Dịch giả: †Ares† oOo
Diệp Tri Thu mất sức chiến đấu, chợt lại có bóng người bay lên không trung.
- Mộc Chân kìa!
Có người kinh hô.
Người của châu Cửu Hoa có lẽ không quen thuộc Mộc Chân này, nhưng ở châu Hắc Diệu, cái tên này tuyệt đối là người người đều biết. Thế nhưng vào mười năm trước, ở trong một sơn cốc, hai trong ba nhân vật đại biểu cho tầng lớp tu sĩ trẻ tuổi có thanh danh cao nhất châu Hắc Diệu đã ngã xuống, chỉ còn Mộc Chân bị thương chạy được. Từ đó về sau không còn ai nghe được tin tức gì về Mộc Chân, không ngờ hôm nay y lại xuất hiện ở đây. Có người quen thuộc y trước kia, kinh ngạc phát hiện Mộc Chân bây giờ có một loại cảm giác như thay da đổi thịt.
Mộc Chân đạp gió bay tới phía trên không miếu Hà Bá Tú Xuân loan, lẳng lặng đứng thẳng. Vết thương dọc trên trán y đột nhiên mở toang ra, bắn ra một luồng sáng đỏ chiếu lên sương mù. Sương trắng lập tức như tuyết bị rót nước sôi vào, tan ra, để lộ một khoảng không thoáng đãng.
Từ trên cao nhìn xuống qua cái khoảng không kia, có thể thấy được một góc của thần miếu, mơ hồ còn nhìn thấy ánh sáng đỏ từ trong miếu tỏa ra.
Mộc Chân vừa sải bước tiến vào trong đó, sương trắng đã lại lần nữa bao phủ.
Cũng không biết ai đột nhiên hô:
- Chúng ta cùng nhau đi vào thôi, ta không tin hắn có ba đầu sáu tay, có thể đồng thời đối phó với tất cả mọi người.
Từ đỉnh núi chỗ người của châu Hắc Diệu đứng truyền ra một câu như vậy, lập tức có người phụ họa theo. Ngay sau đó, đã thấy bọn họ cùng nhau bay lên trời, thi triển thủ đoạn của riêng mình, rồi chìm vào con sông mây mù.
Sau khi cả đám đã chìm cả vào sương trắng, con sông sương cuồn cuộn đột nhiên xoay tròn, giống như có một con cá lớn trong nước vừa quẫy mình tạo sóng. Ngay sau đó, tiếng kiếm ngân vang tràn ngập hư không. Trong khoảnh khắc, sương mù trắng xuất hiện vài luồng hào quang, giống như có một chiếc đèn nhấp nháy đủ màu bên trong.
Hào quang kia là từ pháp thuật và pháp bảo của đám người kia.
Sương trắng xoay tròn như cối xay, tốc độ điên cuồng.
Đột nhiên có người thấy có một người nhô ra được khỏi sương mù, sau đó lại như bị màn sương nuốt trở lại. Người này giống như kẻ đuối nước, đang liều mạng giãy giụa, nhưng tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên được trong tích tắc rồi tắt lịm. Không quá bao lâu, lại lần lượt có người giãy giụa như muốn thoát ra khỏi sương mù, trong mắt bọn họ đầy vẻ hoảng sợ, miệng không ngừng gào thét lên những câu vô nghĩa.
Chỉ chốc lát sau, những người đó lại biến mất trong màn sương, những thứ xuất hiện tiếp sau đó chỉ còn là cánh tay hay cẳng chân đứt lìa. Lại một chốc, ngay cả tay chân cũng không còn xuất hiện.
- Đây là kiếp vân.
Đạo nhân có tướng mạo uy nghiêm sợ hãi than.
- Kiếp vân là cái gì?
- Thiên kiếp xuất hiện thì mây trên trời sẽ có hình dạng như vậy.
Đạo nhân giải thích nói:
- Học từ trời đất mới có thể tu ra pháp thuật thượng thừa. Hà Bá này đã không còn đơn giản là sử dụng linh lực và "thế" của Kinh Hà nữa rồi, mà đã hình thành thủ đoạn của riêng mình, đã bước chân vào tầng thứ "thuật".
- Thuật? Cái gì gọi là thuật, là pháp thuật sao?
- Đại đạo đồng quy, chúng ta tu đạo mượn lực của trời đất mà thành pháp, bắt đầu từ khi nhập môn sẽ tu luyện thần chú pháp quyết, tu mười năm như một thì sẽ có thể mượn được một loại lực lượng nào đó của trời đất để mình dùng, đây là pháp thuật. Nhưng ở thời đại này, thứ mà đại đa số người sử dụng đã không thể xưng là pháp thuật, mà nên gọi là thuật pháp. Đây chỉ là cách dùng pháp lực của bản thân làm cơ sở, thi triển ra một số thủ đoạn, không giống các đại năng thời thượng cổ, phất tay một cái núi sông sụp đổ. Mà thần linh ở trong thần vực của chính mình vốn là sử dụng lực của núi sông, cũng chính là một loại lực lượng của trời đất. Ở giai đoạn đầu, thần linh cần tốn nhiều năm dung hợp mới có thể sử dụng lực lượng núi sông một cách tự nhiên, sau đó lĩnh ngộ "thế", tiến thêm một bước nữa chính là "thuật". Đối với thần linh, sử dụng lực lượng núi sông ở thần vực của mình để tạo ra đủ loại thủ đoạn tức là "thuật", giống như người tu đạo chúng ta sử dụng pháp lực của bản thân để tạo thành thủ đoạn riêng.
- Thần linh có lực núi sông làm cơ sở, mà chúng ta thì phải cố gắng tu hành, chẳng phải là kém hơn bọn họ rất nhiều sao?
Có người không hiểu hỏi.
- Ha ha, lực núi sông của bọn họ cũng phải thông qua tu hành dung hợp mới có thể sử dụng, hơn nữa bọn họ chỉ có thể dựa vào việc tự lĩnh ngộ lực lượng núi sông, hình thành thuật pháp. Còn chúng ta chỉ cần pháp lực đạt mức cơ bản là bắt đầu tu luyện pháp thuật, trực diện đại đạo, có điều đến cuối cùng lại chỉ có một bộ phận thiểu số tu được thành pháp thuật chân chính.
Khi đạo nhân giải thích, con sông sương đột nhiên xuất hiện một màn sương đỏ.
Có người kinh ngạc nói:
- Không ngờ Mộc Chân kia lại vẫn còn sống.
Lập tức có người tiếp lời:
- Mộc Chân kia không phải người thường đâu. Nghe đồn khi hắn sinh ra thì ánh sáng đỏ đầy trời, hương thơm tỏa khắp phòng. Vừa sinh ra hắn đã có chín chấm son trên đỉnh đầu, sau lại được Độ Trần tự thu làm đệ tử.
Đột nhiên lại có người nói với đạo nhân có tướng mạo uy nghiêm kia:
- Chân nhân, ngài nhất định có cách nhìn được bên trong sương mù chứ?
Đạo nhân cười ha ha, lấy từ trong ngực áo ra một cái gương màu xanh, mặt gương mở ảo, phía sau khắc hình hoa cỏ cá chim. Đạo nhân tung cái gương lên trời, miệng đọc những câu thần chú trúc trắc. Cái gương kia theo đó biến hóa, hóa thành một cái gương trong vắt thật lớn, trong gương hiện rõ cảnh tượng trước miếu Hà Bá.
Trước miếu là thi thể, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Cô gái áo đỏ tên Hồng Trần nằm trên đất. Đóa sen trắng trong tay Mộ Dung đang tỏa ra một vòng hào quang, bao phủ lấy nàng ta và cô gái áo đỏ kia. Ở đằng trước các nàng có một hòa thượng mặc áo xám, đỉnh đầu phát ra một vòng sáng đỏ chụp lấy toàn thân y, con mắt nhỏ trên trán phóng ra một luồng sáng đỏ chiếu thẳng vào trong miếu Hà Bá. Mà trong miếu Hà Bá thì có ánh lửa đỏ bao phủ, ánh lửa che đi tất cả, khiến mọi vật đều mông lung khó nhìn rõ.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện Phật châu trong tay Mộc Chân đang bị y dùng ngón cái bắn ra từng hạt. Mỗi hạt bị bắn ra loại hóa thành một vệt sáng đen lao đi. Mà từ phía đỉnh đầu phát ra cái lồng sáng đỏ của y đang không ngừng có một luồng sáng trắng đâm vào. Luồng sáng kia cứ đâm vào một cái lại đột nhiên ngừng, sau đó bị Phật châu mà Mộc Chân bắn ra đánh trúng, thoáng biến mất, tiếp đến lại hiện ra, lại đâm tới, cứ thế lặp đi lặp lại.
- Pháp lực thật thâm hậu, linh lực hà vực này cũng không thể áp chế hắn.
Đạo nhân có tướng mạo uy nghiêm nói. Ai cũng biết là đạo nhân đang nói về Mộc Chân.
- Pháp thuật thần thông của hắn cũng không phải của Độ Trần tự.
Phía sau có người thất kinh hô lớn.
- Quả thật không phải.
Tuy rằng người của châu Hắc Diệu gần như đã chết hết, nhưng những người khác vẫn không ai rời đi. Ngược lại có thêm thật nhiều người nhận được tin tức, tới quan sát từ đằng xa. Từng người cùng nhìn không chuyển mắt lên cái gương trên bầu trời, nhìn thấy Mộc Chân đang đấu pháp cùng với ánh sáng trắng bay cực nhanh từ miếu Hà Bá ra.
Thế nhưng miếu Hà Bá lại như ở một chỗ rất xa, người bên ngoài chỉ thấy trong đó có một đốm sáng đỏ lập lòe, chứ không cách nào nhìn rõ ràng được.
* * *
Không ai chú ý tới đạo nhân trẻ tuổi có đôi lông mày dài màu trắng, đeo hai thanh kiếm xanh tím sau lưng ở trên đỉnh một ngọn núi gần đó. Gã chính là Trường Mi đạo nhân, người đã thử một kiếm với La Phù Ly Trần trong sơn cốc, tự xưng là đến từ Thục Sơn. Người ở thời đại này gần như không ai biết Thục Sơn là nơi nào, càng không biết Thục Sơn có nhân vật dạng gì. Vốn gã có ba sư đệ đã đi trước tới châu Cửu Hoa này du lịch, kỳ thật mục đích chủ yếu là tới xem Côn Lôn - ngọn nguồn của Kinh Hà.
Nhưng ba người ấy rời khỏi Thục Sơn thật lâu không có trở về, làm Thục Sơn vốn có môn nhân điêu linh càng thêm hoang vắng. Lần này gã đi ra, đầu tiên là muốn tìm nguyên nhân cái chết của ba vị sư đệ, thứ hai là muốn để Thục Sơn nổi danh. Bởi thế gã mới tìm Ly Trần thử kiếm trước khi gặp truyền nhân của Côn Lôn, gã muốn so sánh trước. Sau lần đó, gã định đi Côn Lôn, thế nhưng tới châu Cửu Hoa thì đột nhiên nghe được truyền thuyết về Diệp Thanh Thuyết và Trần Cảnh, vì thế bèn tới Tú Xuân loan này.
Trên đường tới Tú Xuân loan, gã gặp đúng lúc Trần Cảnh hộ pháp cho Sơn Thần núi Thúy Bình độ kiếp hóa hình. Khi gã nhìn thấy Trần Cảnh dùng kiếm dẫn sấm sét đánh chết kẻ địch tức thì động tâm không thôi. Khi gã đi vào trên không Tú Xuân loan thì lại cảm nhận được khí tức của phái Thục Sơn, sau đó ở Ác Long hạp tìm được ba mảnh vỡ của pháp bảo, mặt trên có dấu ấn riêng của Thục Sơn, còn có khí tức sấm sét, để gã đoán rằng ba vị sư đệ của mình đã bị chết trong tay Trần Cảnh.
Gã nhắm hai mắt lại, tĩnh thần, ngưng khí. Trong lòng dâng lên sát niệm, kiếm theo tâm mà động, song kiếm ở phía sau lưng gã rung lắc kịch liệt, khiến cho nhiều người cảm ứng được, đánh mắt tới. Bọn họ chỉ thấy trên đỉnh một ngọn núi xanh, một đạo nhân có đôi lông mày trắng, mặc đạo bào tím đen đang đứng yên, phía sau có hai luồng hào quang tím xanh ngưng kết thành ảo ảnh hai con thuồng luồng.
- Hắn là ai vậy, sát khí thật nặng.
Mọi người đều lập tức sinh ra câu hỏi này trong đầu, nhưng không thấy ai có thể trả lời.
Chỉ thấy đạo nhân trẻ tuổi đeo song kiếm kia chậm rãi cầm lấy một chuôi kiếm sau lưng, dừng một chút, lại chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ. Tiếng kiếm ngân vang vang lên, kéo dài mãi không ngừng, càng ngày càng vang, sát khí càng ngày càng nặng. Theo kiếm được rút ra, dải khói mây màu xanh trên đỉnh đầu gã càng lúc càng đậm, gió mây từ tám phương tụ tập. Giờ khắc này, gã giống như đã thành nhân vật chính trong trời đất, một kiếm chưa ra, mây gió đất trời đã biến sắc.
Rất nhiều người quanh đó vội vàng bay đi, cách gã thật xa. Xa xa, đạo nhân trung niên có tướng mạo uy nghiêm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay đạo nhân có lông mày trắng. Mặt gương trong hư không chẳng biết lúc nào đã đổi sang hiện lên hình ảnh của Trường Mi đạo nhân. Kiếm sau lưng Trường Mi đạo nhân hiện rõ trong gương, phóng lớn hơn rất nhiều lần, cũng không bị khói mây che mờ.
Chỉ thấy phần chuôi của thanh kiếm màu tím giống như bị cái gì đó chặt đứt, tuy rằng được đánh mài nhẵn bóng vô cùng, nhưng vẫn có thể thấy được một vết không hài hòa. Lại nhìn sang phần chuôi của thanh kiếm xanh đang được gã nắm lấy, quả nhiên cũng có vết tích tương tự. Trong gương, phần thân của thanh kiếm đã ra khỏi vỏ cực kỳ cổ quái, nhìn qua không hề giống kiếm, ngược lại giống như một thanh đao kỳ dị, sống đao hình cung, lưỡi đao dày không sắc, nếu xếp đan xen với thanh kiếm màu tím kia, giống như tạo ra một cái kéo cắt tỉa làm vườn.
Theo kiếm ra khỏi vỏ càng ngày càng nhiều, sát khí càng ngày càng nặng, gió mây tụ tập trên hư không giống như hóa thành một con thuồng luồng màu xanh, đang giương nanh múa vuốt gào thét.
"Choeng..."
Trời đất yên tĩnh, sát khí tràn lan.
Một luồng sáng xanh phóng ra từ đỉnh núi, từ xa giống như thấy được một con thuồng luồng xanh nhảy vào trong sương mù, thế không thể địch nổi.
Sương trắng bị xé thành một con đường, miếu Hà Bá ẩn sâu trong làn sương tức thì hiện ra trước mắt mọi người.
Cái gương trên bầu trời phản chiếu hình ảnh theo vết kiếm chém, chỉ thấy từ trong miếu Hà Bá đột nhiên có một viên gạch xanh bay ra, đánh vào đầu con thuồng luồng kia. Con thuồng luồng xanh vốn đang lao thẳng tới cửa miếu lập tức nghiêng đi, đâm trúng một góc miếu.
"Rầm."
Miếu Hà Bá bị sụp một góc, lộ ra ánh sáng đỏ.
Con thuồng luồng xanh biến mất. Trường Mi đạo nhân bay lên trời, một kiếm từ trên cao đâm thẳng vào trong sương. Nơi kiếm đi qua, sương trắng tản ra bốn phía, sau đó lập tức khép lại phía sau. Trong cái gương trên trời, kiếm trong tay Trường Mi đạo nhân đan vào nhau, một bên là thanh kiếm không lưỡi sống dày hình cung, bên kia thì cực kỳ sắc bén, trên thân kiếm có ảo ảnh một con thuồng luồng giương nanh múa vuốt.
Thân kiếm tràn ra một quầng sáng xanh, bao lấy Trường Mi đạo nhân, lao thẳng hướng miếu Hà Bá, tựa như muốn dùng một kiếm phá tan thần miếu.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
60 chương
4966 chương
30 chương
110 chương
17 chương
54 chương