Hoàng Đế Nan Vi

Chương 4 : Tục lệ mới

Phạm Duy được Minh Trạm đưa đến Lại bộ, Phùng Trật thì lại được đưa sang Hộ bộ. Phẩm chất của hai người cũng không cao, chỉ là lang trung ngũ phẩm. Xưa nay Minh Trạm xuống tay vừa độc vừa chuẩn. Cho dù chức vụ không cao nhưng địa phương lại rất tốt, trong lục bộ thì Lại bộ đứng đầu, Hộ bộ đứng thứ hai. Hơn nữa chức vụ trống còn rất nhiều, không cần làm chủ sự lo chuyện lặt vặt, cũng không cần hầu quan viên ngoại lang, mà trực tiếp trở thành lang trung ngũ phẩm. Minh Trạm cũng không lo lắng Phạm Duy Phùng Trật làm không được, lúc trước ở Vân Nam cải cách thuế muối, mở cửa mậu dịch biên ải, khi đó trong tay của Minh Trạm không binh không tướng, phải mượn hai người giúp sức. Lúc ấy Phạm Duy Phùng Trật cùng phân công nhiệm vụ, lại phải lo những việc linh tinh, bận đến mức cả hai đều quyết định ở tại Vương phủ. Hiện tại lại tiếp tục đến đây. Nay sự vụ trong bộ tuy nhiều nhưng bọn họ chỉ quản lý một phần nhiệm vụ của riêng mình, lượng công việc thoải mái hơn ở Vân Nam một chút, chẳng qua quan hệ giao tế thì hơi phiền phức. Hai người ở đế đô thuê chỗ ở, lần này cũng dẫn theo lão bà để quản lý nội vụ. Minh Trạm trẻ tuổi, hai người này lúc bắt đầu đều là thư đồng của hắn, đương nhiên cũng trẻ tuổi. Tỷ như thủ hạ của Phạm Duy là một viên ngoại lang đã đến tuổi ngũ tuần, thừa sức làm gia gia người ta. Trong triều chú ý phân biệt đối xử, Minh Trạm không muốn đặt người của hắn làm thị lang, mọi việc phải chậm rãi mưu đồ. Nay ngay cả lão nương của hắn cũng chưa được tiến cung, có thể thấy rõ đám đại thần này bất quá chỉ là khẩu phục mà tâm không phục. Minh Trạm và tam Vương tử Thát Đát ngồi ở hành lang Chiêu Nhân cung ngắm phong cảnh, tam Vương tử nói, “Tiểu Vương nghe nói Vân Nam và Tây Tạng mở mậu dịch ở biên ải, nay cực kỳ náo nhiệt, không dối gạt bệ hạ, ở thảo nguyên của chúng ta cũng rất thích đồ vật của Thiên triều, cho dù là đồ sứ hay là gấm vóc lá trà, ngay cả tiểu Vương cũng rất ưa thích.” “Đương nhiên trẫm sẽ không từ chối hữu nghị với tam Vương tử, chẳng qua thứ cho trẫm nói thẳng,” Minh Trạm liếc mắt nhìn tam Vương tử một cái, ôn hòa nói, “Chuyện này chỉ sợ hiện tại tam Vương tử vẫn chưa làm chủ được.” Mụ nội ngươi! Lão cha của ngươi vẫn chưa chết, ngươi cũng chưa đăng cơ! Ngươi danh bất chính ngôn bất thuận, lấy cái gì để đòi đàm phán! Da mặt của tam Vương tử đặc biệt dày, bại mà không nản, “Chỉ cần bệ hạ hứa hôn thì tiểu Vương có thể làm chủ.” Thấy Minh Trạm trầm ngâm không nói, tam Vương tử bèn lên tiếng, “Ân đức của bệ hạ, tiểu Vương suốt đời không quên.” “Nước xa không cứu được lửa gần.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Tam Vương tử, nếu chuyện này quá khẩn cấp thì ngươi không nên rời khỏi lão Hãn vương mà đến đế đô xa xôi này, nếu tình thế không như lời của tam Vương tử thì trẫm cho rằng tam Vương tử thiếu ý hợp tác.” Minh Trạm học theo phong cách tao nhã tiên phong đạo cốt của Nguyễn Hồng Phi mà rót hai tách trà, tam Vương tử thật ra rất có nhãn lực, trước tiên cầm một tách trà dâng cho Minh Trạm. Minh Trạm tiếp nhận, không nhanh không chậm mà nói, “Kỳ thật trẫm không rõ vì sao tam Vương tử lại chấp nhất muốn thú công chúa của Thiên triều chúng ta như vậy. Ngươi đã đọc rất nhiều sách, phải hiểu được mấy ngàn năm qua có vô số Công chúa được hòa thân, nhưng chân chính đạt được tác dụng từ hòa thân thì chỉ có ít ỏi vài người. Ở rất nhiều thời điểm nữ nhân không thể đả động được thế cục. Nay trong cung có hai vị Công chúa, bất quá chỉ mới tám chín tuổi mà thôi, nếu tam Vương tử muốn đợi các nàng trưởng thành thì phải chờ đến mười năm sau. Nếu đợi Công chúa lớn lên, tam Vương tử vẫn muốn hòa thân thì trẫm nhất định sẽ trịnh trọng cân nhắc chuyện này.” Trên khuôn mặt mang theo phong thái của người ngoại quốc, tam Vương tử lộ ra một chút chua sót, nhún vai thở dài, “Người không có thực lực thật sự là ngay cả một hòn đá cũng nhặt không nổi, cũng không thể trách bệ hạ không tin tưởng ta. Bệ hạ trẻ tuổi hơn ta nhưng bản lĩnh lại cao hơn rất nhiều.” “Trẫm chỉ gặp may mà thôi.” “Như vậy không biết bệ hạ có hứng thú làm một chút sinh ý hay không?” Minh Trạm thầm than, với da mặt cỡ này của tam Vương tử, nếu vận khí tốt một chút thì muốn gầy dựng sự nghiệp chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vị tam Vương tử này mãi cho đến lúc dùng xong ngọ thiện thì mới cáo biệt Minh Trạm, tuy rằng cũng không đàm phán thỏa mãn như trong dự kiến của hắn, bất quá có thể cùng hoàng đế bệ hạ đàm phán đã là thắng lợi. Tam Vương tử nói, “Mới trước đây ta nghe Công chúa nói Hoàng đế Thiên triều dùng bữa phải có mấy trăm món ăn. Nay xem ra là công chúa phóng đại.” Hai người chỉ có tám món ăn, hai món canh. Minh Trạm uống một ngụm trà súc miệng, “Trẫm cũng không giàu có đâu, khiến tam Vương tử chê cười rồi.” Tam Vương tử cười, “Người không giàu có sẽ không bao giờ biểu hiện ra bộ dạng không giàu có, lời này thì tiểu Vương không tin.” Đương nhiên tam Vương tử sẽ không nói rằng Minh Trạm đang cố ý coi khinh hắn, cho nên mới ăn những món đơn giản như vậy. Trực giác của hắn cho biết Minh Trạm không phải người như thế, hơn nữa Minh Trạm cũng ăn rất ngon miệng. “Khi nào thì tam Vương tử chuẩn bị trở về?” “Theo như lời của bệ hạ thì tiểu Vương thật không nên rời xa phụ hãn, ngày mai tiểu Vương sẽ lên đường trở về.” “Cũng tốt.” Trong lòng của tam Vương tử khẽ động, bỗng nhiên cười nói, “Bệ hạ luôn gọi ta là tam Vương tử, bệ hạ có biết tên của tiểu Vương hay không?” “Cáp Mộc Nhĩ.” “Bệ hạ, tiểu Vương cáo từ.” Trên mặt của tam Vương tử có một loại thần sắc rất kỳ dị, dùng lễ tiết của người Thát Đát mà thi lễ rồi lập tức rời đi. Tam Vương tử vừa mới rời đi thì Phương Thanh liền tiến vào bẩm báo: Bẩm Vạn tuế gia, Thục Nhu đại công chúa đã bình an hạ sinh nhi tử. Minh Trạm mừng rỡ, Phương Thanh nói tiếp: Nghe nói Công chúa sinh non nên khó sanh, Thái hậu nương nương phải đích thân đến quý phủ Lục gia. Giờ khắc này phủ của Lục tướng quân rõ ràng có chút khẩn trương quá mức. Minh Nhã sinh hài tử xong liền hôn mê, sau đó lại bị hậu sản, mất máu rất nhiều, rối ren một trận. Vệ vương phi đợi Minh Nhã bình an thì mới hồi phủ. Lúc gần đi, Vệ vương phi đem nhũ mẫu và thị nữ bên cạnh Minh Nhã về phủ, để lại Lưu nhũ mẫu của chính mình ở tại Lục gia, từ đầu đến cuối căn bản không để ý đến người của Lục gia. Vệ vương phi vừa đi thì Lục lão thái thái liền ngất xỉu, tiếp theo là cả phủ rối loạn cứu tỉnh lão thái thái. Ngay cả sắc mặt của vài vị thái thái đều trở nên khó coi, Lục nhị thái thái rốt cục nén không được lửa giận mà nói, “Đại tẩu vừa lòng chưa!” Lục đại thái thái mặt mũi tái nhợt, “Đệ muội nói cái gì vậy, chẳng lẽ chuyện của Mộc nhi là lỗi của ta hay sao?” “Có phải hay không thì trong lòng của tẩu tự biết!” Một tiểu nha hoàn kinh hoàng hoảng sợ tiến đến bẩm báo, “Đại thái thái, biểu tiểu thư muốn treo cổ tự sát–” Lục nhị thái thái cười lạnh, “Lúc này mới cảm thấy thẹn sao, hiện tại không phải thời điểm để bám dính vào nam nhân đâu!” Hung hăng phun một ngụm xuống đất, “Đồ đê tiện!” Chuyện xảy ra ở Lục gia chỉ cần chốc lát thì Vệ vương phi liền hỏi ra đầu đuôi ngọn nguồn. Nhũ mẫu bên cạnh Minh Nhã là của hồi môn, vị Triệu ma ma này xuất thân từ hoàng cung, nói năng cũng rõ ràng, “Thuở nhỏ Công chúa đã mềm lòng, sau khi gả đến Lục gia thì Phò mã và Công chúa rất ân ái. Lục gia cũng rất rối rắm, Phò mã vốn là trưởng tử của Lục nhị lão gia, vì Lục đại lão gia đến trung niên vẫn chưa có đích tử, bèn nhận Phò mã làm tử tự, thừa kế tước vị, cũng là vì ngày sau đích tôn có người kế tục. Ai ngờ Phò mã vừa được nhận làm tử tự vài năm thì đại thái thái bỗng nhiên lão trai sinh ngọc châu, sinh ra đích tử.” (tử tự = con thừa tự) “Vị đại thái thái này vốn là điệt nữ của Lục gia lão thái thái, lúc Công chúa mới được gả sang, thấy Công chúa hiền lành, đại thái thái lại là bà bà, cho nên thường xuyên lấn áp Công chúa.” Khi đó Minh Nhã vẫn chưa phải là Công chúa, Triệu ma ma nói tiếp, “Công chúa rất thiện tâm, nói thật, khi chúng ta còn ở trong phủ thì nương nương đã chăm sóc chiếu cố các vị Công chúa nhiều như thế nào, vậy mà gả đến phủ của những người này thì lại bị chèn ép. Sau đó Thục Nghi đại công chúa chỉ dạy Công chúa của chúng ta vài lần, dần dần Công chúa cũng nắm được gia sự của nhà này, vài lần bác bỏ lời của đại thái thái, e rằng đại thái thái ghi hận Công chúa ở trong lòng. Nhân lúc Công chúa mang thai, khi ấy Vạn tuế gia vẫn chưa đăng cơ, đại thái thái lại úp mở về chuyện nạp tiểu thiếp cho Phò mã. Phò mã và Công chúa là tân hôn phu thê, lại là cầm sắt cùng minh, hai người không đồng ý chuyện này. Thế nhưng đại thái thái lại mang điệt nữ nhà mình đến đây. Không phải nô tỳ lắm lời, nhưng vị biểu tiểu thư này thật sự hết thuốc chữa.” “Nghe nói thuở nhỏ từng ở phủ Lục gia, ban đầu đại thái thái định gả điệt nữ của nhà mình cho Phò mã. Ai ngờ Phò mã lại có phúc phận lớn như vậy, có thể thú được Công chúa!” Triệu ma ma thở dài một hơi, “Lần này biểu tiểu thư đến đây cứ thường xuyên chạy đến phòng của Công chúa, chúng nô tỳ can ngăn nhưng không được, nô tỳ có nói nặng vài câu thì biểu tiểu thư lại khóc lóc nỉ non, bảo là Công chúa thân phận cao quý nên khinh thường nàng.” “Rốt cục Phò mã biết chuyện biểu tiểu thư luôn quấy rầy Công chúa nghỉ ngơi, bèn nổi đóa mà mắng biểu tiểu thư vài câu. Sau đó vài ngày biểu tiểu thư không đến nữa. Lục phủ có một hoa viên, trong hoa viên có một cái hồ nhỏ, cũng không biết tại sao mà biểu tiểu thư lại ngã xuống hồ, Phò mã gọi cả buổi cũng không thấy người đâu, không thể khoanh tay nhìn biểu tiểu thư chết đuối, vì vậy mới lập tức cứu nàng lên.” Triệu ma ma nói một cách căm giận, “Ai ngờ biểu tiểu thư cứ kiên quyết đổ lỗi lên đầu Phò mã, bảo là trên người ướt sũng, lại bị Phò mã bế ra khỏi hồ, rốt cục không còn mặt mũi gả cho ai.” “Vì công chúa không đồng ý nên mấy ngày qua biểu tiểu thư ầm ĩ đòi sống đòi chết. Đại thái thái cũng đến phòng của Công chúa mà khóc lóc nỉ non bảo rằng số của điệt nữ thật khổ.” Triệu ma ma cảm thán, “Công chúa cố gắng nén giận, tối hôm qua thân mình liền khó chịu.” “Đã lâu rồi mới thấy có kẻ ngu xuẩn như vậy.” Vệ vương phi thản nhiên nói, “Tử Tô, chuẩn bị một chút thuốc bổ đưa Triệu ma ma mang về.” “Hầu hạ Minh Nhã cho chu đáo.” Ở trước mặt quyền lực tối cao thì một chút thủ đoạn nho nhỏ chỉ là bèo bọt. Sau khi qua lễ tắm ba ngày cho hài tử thì Minh Nhã đã có thể ngồi dậy. Đây là muội muội của Hoàng thượng, lại là thân phận đại Công chúa cho nên có không ít tôn thất đến chúc mừng. Minh Trạm ban thưởng tước vị tam đẳng Khinh xa đô úy, cùng với tặng phẩm cho trưởng tử của Đại công chúa. Mặt khác, thánh chỉ có nói: Trẫm nghe nói Phò mã Lục Văn Mộc là tử tự của nhất đẳng tướng quân Lục Tĩnh Xuyên, nay Lục Tĩnh Xuyên đã có đích tử. Vì vậy lệnh cho Lục Văn Mộc trở về thân phận của chính mình. Thị thiếp của Lục Tĩnh Xuyên là Phùng thị hiền lương thục đức, ban thưởng tam phẩm cáo mệnh phu nhân. Lại ban thưởng nữ nhi của Liễu Trung Ngôn là Liễu thị làm thiếp của Lục Tĩnh Xuyên. Thái độ của Minh Trạm đối với Công chúa hoàn toàn là khác biệt, làm cho người ta không đoán được. Lúc trước vì Minh Diễm mà gánh lấy cái danh Gạch tứ gia. Đến phiên Minh Phỉ thì lại phạt trượng giữa đương triều. Hôm nay Lục gia gặp phải chuyện này, Minh Trạm thẳng tay tát vào mặt của Lục đại thái thái và Liễu thị một cái choáng váng mặt mũi. Ban đầu Phùng thị chỉ là thị thiếp của Lục Tĩnh Xuyên, trẻ tuổi lại có thủ đoạn hơn Lục đại thái thái, sinh hạ một nam một nữ, vẫn luôn được sủng ái, nay được phong làm cáo mệnh phu nhân, như vậy có thể ngồi ngang hàng với Lục đại thái thái. Hơn nữa điệt nữ của Lục đại thái thái là biểu tiểu thư lại bị ban cho trượng phu làm thiếp, như vậy phải ăn nói thế nào với huynh tẩu đây. Thánh chỉ chưa được đọc xong thì Lục đại thái thái đã thở không thông mà ngất xỉu tại chỗ. Tiểu công công đọc xong thánh chỉ, bèn gập lại thánh chỉ rồi đưa đến trước mặt Lục Tĩnh Xuyên, nhàn nhã nói, “Chúc mừng Lục tướng quân.” Ánh mắt đảo qua Lục đại thái thái đang được nâng lên từ dưới đất, như cười như không mà nói, “Ôi chao, đây là đại thái thái của quý phủ đó sao! Xem kìa, cao hứng quá nên ngất xỉu luôn rồi.” Trước khi tiểu thái giám đi truyền chỉ thì đã được Hà Ngọc dặn dò: Hung hăng chế nhạo lão bà kia vài câu cho ta. Tiểu thái giám cũng không thèm dùng trà mà ngay lập tức trở về báo cáo kết quả công tác. Minh Nhã hoàn toàn nói không nên lời đối với thánh chỉ của Minh Trạm. Minh Trạm đang ở Thọ An cung cùng một đám lão thái thái trò chuyện. “Ôi chao, đây là Lục lão phu nhân phải không.” Minh Trạm cười dài, “Hôm nay Lục gia tổ chức lễ tắm ba ngày cho trưởng tôn của ngươi, vì ý chỉ này của trẫm mà khiến lão phu nhân lỡ việc vui trong nhà.” Lục lão thái thái sợ hãi nói, “Thần phụ không dám. Lục gia vốn là hàn môn, Công chúa gả cho phủ chúng ta đã là đại hỉ sự, không dám vì vậy mà kiêu ngạo. Thần phụ thật có phúc mới được ân điển này từ bệ hạ, đến Thọ An cung diện kiến long nhan.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Lão phu nhân ngồi đi, các ngươi tuổi đã lớn, không cần phải dứng, câu nệ khách khí sẽ làm mất ý tốt của trẫm. Minh Nhã là tiểu muội của trẫm, trước kia ở trong phủ, giữa đám huynh muội chúng ta thì nàng là dịu ngoan ôn nhu nhất. Vì vậy khi nàng thành thân thì trẫm vẫn luôn lo lắng trong lòng. Đại tỷ tính tình thông minh ngay thẳng, nhị tỷ thì càng không cần nói, nàng ở Vân Nam, chỉ có Minh Nhã, tuổi nhỏ nhất, tính tình lại hiền hòa, gả sang Lục gia lại phải làm trưởng tôn tức phụ.” “Tuy hiện tại trẫm đang ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, kỳ thật tâm địa vẫn như kẻ phàm phu tục tử mà thôi. Nay thấy lão phu nhân hiểu chuyện như vậy thì mới yên lòng.” Lục lão thái thái nghe Minh Trạm nói như vậy thì có chút đứng ngồi không yên. Minh Trạm lại cùng lão nương của Lý Bình Chu đại nhân nói chuyện, khi Lý lão phu nhân còn trẻ chính là một danh nữ thi nhân của đế đô, là tài nữ chân chính. Đừng thấy Lý Bình Chu vừa đáng ghét vừa cứng đầu, giống như tảng đá dưới hầm cầu, trong khi Lý lão phu nhân mặt mũi hiền từ, trên mặt mang theo nụ cười hàng năm, “Thần phụ rảnh rỗi sẽ nghe tiểu trọng tôn đọc thi văn, hoặc là trồng hoa, hoặc là chỉ điểm bọn họ làm mấy món điểm tâm mới.” (trọng tôn = chắt trai) “Ồ, như vậy lần sau lão phu nhân cũng mang đến cho trẫm nếm thử một chút đi.” Minh Trạm rất có kiên nhẫn khi đối mặt với nữ nhân và lão nhân, trước hết mời các lão thái thái uống chút trà và dùng chút điểm tâm, lại cùng nhau xem vài vở diễn, cũng ban thưởng cho vài tặng phẩm. Sau đó phái người cẩn thận đưa các lão thái thái xuất cung. Toàn bộ quá trình hoàn toàn thể hiện phong độ và khả năng tiết chế của một thế hệ danh quân. Cơ hồ là tất cả các đại thần đều nghe lão nương của mình bảo rằng, “Vạn tuế gia thật sự là thiện nhân.” Trong đó có lão nương của Lý Bình Chu vui mừng rạo rực, “Hoàng thượng nói ta mặc xiêm y thế này rất đẹp mắt, màu sắc lại phù hợp. Còn bảo ta lần sau mang vài món điểm tâm mới đến cho Hoàng thượng nếm thử nữa.” Phu nhân của Lý Bình Chu góp phần, “Mẫu thân, Hoàng thượng có bộ dáng thế nào? Rất uy vũ hùng tráng phải không?” “Đâu có, Hoàng thượng rất trẻ, bộ dáng cũng rất tuấn tú. Đối với chúng ta cực kỳ khách khí, biết ta thích uống trà Long Tĩnh, còn cố ý thưởng cho ta hai hộp trà, những người khác thì không có.” Lý lão phu nhân mỉm cười tiếp nhận tách trà từ tay tôn tức, “Hoàng thượng bảo lần sau còn mời ta xem diễn nữa.” “Đây đều là phúc phận của lão thái thái, chúng ta không thể sánh bằng.” Kể từ đó, Lý lão phu nhân thường xuyên nhận được lời mời của Minh Trạm, có khi là khẩu dụ, có khi là thiếp mời tinh mỹ riêng tư. Xưng lão thái thái là: Lý phu nhân mỹ lệ. Đương nhiên không chỉ một mình Lý lão thái thái thường xuyên tiến cung, phàm là các đại thần phản đối Vệ vương phi tiến cung thì Minh Trạm đều đặc biệt nhiệt tình đối với lão nương của bọn họ. Hơn nữa Minh Trạm rất có thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân, nay tục lệ mới ở đế đô chính là: Các lão thái thái suốt ngày nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm thì liền ngóng trông nhận được lời mời của Hoàng thượng tiến cung uống trà. Ở nhà giáo huấn tôn tử thì sẽ há mồm “Trung quân”, ngậm miệng thì sẽ “Ái quốc”, “Hoàng thượng tài đức sáng suốt như vậy, lão thái bà vô dụng như ta mà cũng có thể cảm thấy ân đức của Hoàng thượng. Hầy, các ngươi lên được chức quan này cũng chẳng dễ, thật sự là thiên lý khó dung mà.” Nếu Minh Trạm cũng thường xuyên gọi lão bà của bọn họ tiếng cung giống các lão thái thái thì đám đại thần sẽ hoài nghi có phải trên đầu đang mọc sừng hay không. Vương Duệ An mặt mày rầu rĩ, “Ta thấy cứ như vậy chẳng phải kế lâu dài, sáng mai gia mẫu lại muốn vào trong cung xem diễn.” Lý Bình Chu giận không thể giận, tức không thể tức, chỉ biết thở dài một tiếng, “Thật không biết Hoàng thượng muốn làm gì đây?”