Hoàng Đế Nan Vi
Chương 220 : Phiên ngoại 3
Một người, làm sao có thể trở thành quái vật?
Ngụy Địch cũng không phải người nổi bật.
Đế đô là nơi tụ tập quyền quý, Ngụy Địch chỉ là thứ tử mờ nhạt trong phủ Quốc công mà thôi, vừa không có tài tế thế, lại không có khả năng gì đặc biệt, chết người ở chỗ, đích mẫu của hắn lại là Kính Mẫn đại trưởng công chúa.
Ai lại đui mù đi đắc tội Kính Mẫn đại trưởng công chúa cơ chứ?
Kỳ thật tài cán của Ngụy Địch cũng không tệ.
Hắn vừa hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ.
Nhưng một chút tài cán như vậy bị che lấp dưới hào quang của phủ Quốc công và phủ Công chúa thì thật sự trở nên nhỏ bé đến mức không đáng để ý.
Trên đời này có bao nhiêu đích mẫu mong muốn thứ tử trở nên nổi bật cơ chứ?
Huống hồ là Kính Mẫn đại trưởng công chúa.
Trước đêm hôm nay, Kính Mẫn đại trưởng công chúa cứ nghĩ rằng chính mình đã từng chứng kiến cảnh tưởng thảm thiết đáng sợ nhất trong đời khi Lệ thái tử bức cung. Nay nàng mới hiểu được cái gì gọi là đau nhói tâm can.
Ngụy Địch có gương mặt tinh xảo đến mức mỏng manh yếu ớt, khuôn mặt này cũng không giống Ngụy Quốc Công, nghe nói Ngụy Địch có dung mạo rất giống mẫu thân đã mất sớm của hắn. Kỳ thật trong ký ức của Ngụy Địch, hắn cũng không nhớ rõ về mẫu thân của mình.
Chẳng qua có một điều rất rõ ràng, Ngụy Quốc Công cũng không thích gương mặt quá giống thị thiếp này.
Trong ký ức của Ngụy Quốc Công, khuôn mặt kia vĩnh viễn luôn dịu dàng xinh đẹp làm cho người ta phải đau lòng. Cho nên, khi nữ nhân kia qua đời, hắn rất khó chấp nhận một thứ tử có khuôn mặt giống đến bảy tám phần như thế.
Ngụy Quốc Công cũng không thể tưởng tượng người có khuôn mặt như vậy lại có thể lộ ra nụ cười khiến người ta phải sợ hãi.
“Trên đời này, cùng là con người mà lại khác mạng. Có người sinh ra đã thuận buồm xuôi gió như Công chúa, cũng có người đầu đường xó chợ như mẫu thân của ta.” Giọng nói của Ngụy Địch ngọt ngào êm tai, lại làm Kính Mẫn đại trưởng công chúa và Ngụy Quốc Công cùng sởn da gà.
Ngụy Quốc Công mắng to, “Ngươi đã hạ cái gì trong thức ăn?” Dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ toàn thân vô lực như vậy, ngay cả đứng dậy cũng không thể, cho dù là đang trách mắng thì giọng điệu cũng trở nên yếu ớt.
Ngụy Địch ngoảnh mặt làm ngơ, hắn ngồi im trên chiếc ghế lót đệm gấm ngay trước giường của phụ thân và đích mẫu, tiếp tục nói, “Nghe nói, phụ thân và mẫu thân là biểu huynh biểu muội, thanh mai trúc mã, sau khi đính ước, gia đình ngoại công phạm tội, mẫu thân cũng trở thành quan nô. Phụ thân là thế tử của phủ Quốc công, đương nhiên không thể thú một quan nô làm thê tử. Sau đó Nhân Tông Hoàng đế ban hôn cho ngài thú Công chúa. Công chúa hiền lương thục đức, biết phụ thân quyến luyến biểu muội thanh mai trúc mã, bèn chủ động giúp phụ thân nạp về làm thị thiếp, phụ thân thú được hiền thê như Công chúa, lại nạp mỹ thiếp dịu dàng, nhất thời được lan truyền tiếng tốt. Đế đô có bao nhiêu người hâm mộ vận may của phụ thân, ca ngợi sự hiền lương của Công chúa, còn bảo là mẫu thân của ta rất có phúc.”
“Ngươi đã biết như vậy, nay lại muốn làm cái gì hả, nghiệp chướng!” Ngụy Quốc Công chỉ hận không thể lập tức đứng dậy cho Ngụy Địch biết tay, chẳng qua thân thể bị quản chế, không thể nhúc nhích, lời nói vẫn tràn đầy phẫn hận như trước.
“Đúng vậy, Công chúa hiền lương cỡ nào.” Dưới ánh nến, Ngụy Địch dường như không đành lòng cao giọng, trái lại chỉ nhẹ nhàng cười. Nhưng nụ cười nhẹ nhàng này ở ban đêm yên tĩnh cũng đặc biệt trở nên êm tai một cách vang dội, Ngụy Địch thấp giọng nói, “Công chúa hiền lương đến mức trước khi mẫu thân vào phủ thì an bài cho mẫu thân thất trinh, khi mẫu thân tìm cái chết thì Công chúa lại hiền lương cứu mẫu thân, giảng giải cho mẫu thân, khuyên nhủ an ủi phụ thân. Sau đó mẫu thân mang thai, ngoài miệng thì phụ thân không nói nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ rốt cục tỷ tỷ có phải là nữ nhi thân sinh của ngài hay không, chẳng phải sao?”
“Kỳ thật có phải hay không thì có liên quan gì? Nếu để ta nói thì tốt nhất là không phải. Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt của phụ thân nhìn tỷ tỷ khiến người ta phải buồn nôn thì ta liền cảm thấy phụ thân và Công chúa thật sự rất xứng đôi.” Ngụy Địch cười cười, “Trên đời này muốn tìm ra một đôi phu thê vừa độc ác lại đáng tởm như các người thì thật sự quá khó khăn. Càng hiếm thấy là các người lại tán thưởng nhau, là một đôi tri âm tri kỷ.”
Sắc mặt của Kính Mẫn đại trưởng công chúa trở nên trắng bệch, nhưng lời nói vẫn rất cứng rắn, “A Địch, ngươi đang hiểu lầm chuyện gì hay sao? Ta dám thề với lão thiên gia, ta tuyệt đối chưa từng làm chuyện như vậy với mẫu thân của ngươi!”
“Đúng vậy, Công chúa chưa từng làm gì cả. Công chúa hiền lương thục đức cỡ nào, là điển hình gương mẫu của mọi người. Công chúa không hề bạc đãi ta và tỷ tỷ, ngược lại, Công chúa còn tìm một mối hôn sự tốt cho tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ vô phúc, chưa thành thân đã chết. Ha ha, tỷ tỷ chết như thế nào thì chẳng phải Công chúa và phụ thân đều rõ ràng hơn bất kỳ ai hay sao?” Tiếp tục kể lại sự việc đau đớn lúc trước nhưng trên mặt của Ngụy Địch không hề có một chút đau đớn nào, ngược lại rất bình tĩnh, “Phủ đệ được chạm trổ xa hoa lộng lẫy như vậy nhưng trên thực tế lại là nơi chứa đựng vô số u ám dơ bẩn.”
“Sau khi tỷ tỷ qua đời, mẫu thân đau lòng đến mức cũng đi theo. Ta sợ Công chúa không rõ nỗi đau khi mất nữ nhi cho nên cố tình để cho Công chúa lĩnh hội một lần, Công chúa cảm thấy thế nào?” Chống lại đôi mắt kinh ngạc của Kính Mẫn đại trưởng công chúa, Ngụy Địch vui vẻ cười nói, “Từ sau khi tỷ tỷ chết, không biết vì sao mỗi khi ta nhìn thấy khuôn mặt mềm mại hoan hỉ của muội muội thì lại vô cùng đau lòng. Vận mệnh thật sự rất bất công, tỷ tỷ là thứ nữ, đương nhiên không thể sánh bằng muội muội. Nhưng vì sao tỷ tỷ lại bị sinh phụ cưỡng ép tự sát mà chết, còn muội muội có thể được phong làm Quận quân gả cho đức lang quân như ý cơ chứ? Ta làm sao có thể để cho Công chúa toại nguyện cho được?” fynnz.wordpress.com
Nghĩ đến nữ nhi đã qua đời của mình, Kính Mẫn đại trưởng công chúa cảm thấy đau đớn, đôi mắt như muốn nứt ra, trừng to nhìn về phía Ngụy Địch, cả giận nói, “Ngươi thật độc ác, đó là thân muội muội của ngươi!”
“Hở, ta làm như vậy với muội muội cũng không bằng một góc những gì mà Công chúa đối xử với tỷ tỷ đâu.” Ngụy Địch vô cùng đắc ý, “Công chúa xem ta và tỷ tỷ như cái gai trong mắt, giả vờ nhiều năm dịu dàng hiền lương thì thật sự không hề dễ dàng. Cho nên mặc dù ta không bằng Công chúa nhưng cũng rất tâm phục khẩu phục.”
Kính Mẫn đại trưởng công chúa chỉ hận không thể tự tay đâm chết Ngụy Địch để báo thù cho nữ nhi, ngay cả siết tay mà nàng cũng không thể, chỉ có thể tràn đầy phẫn hận liếc nhìn Ngụy Địch, sau đó nhắm mắt lại rồi nói, “Ta và phụ thân của ngươi có lỗi với mẫu tử tỷ đệ của các ngươi, ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng nhiều lời.”
Ngụy Địch cười lạnh, “Ta chỉ hận không thể một đao đâm chết Công chúa, bất quá Thận Thân Vương có nói, tuyệt đối không thể tổn thương Công chúa. Ngài sinh ra đã cao quý, thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy. Chiêu Hòa công chúa vì ngài mà bị gả sang Thát Đát để hòa thân, mẫu thân của ta vì ngài mà đau buồn đến chết. Nghe nói Lệ thái tử là thân huynh trưởng của Công chúa, kết quả Lệ thái tử bị phế, điệt tử của Công chúa lâm trọng bệnh, muốn nhờ Công chúa thỉnh ngự y, Công chúa lại khoanh tay đứng nhìn, do đó khiến cho Lệ thái tử đoạn tử tuyệt tôn, giúp Thái thượng hoàng nhổ cỏ tận gốc, lót đường đăng cơ.”
“Công chúa có thủ đoạn quyết đoán, có thân phận địa vị, cho dù từ lâu ta đã muốn Công chúa phải chết, nhưng bằng sức của một mình ta thì làm sao có bản lĩnh như vậy.” Ngụy Địch nhẹ nhàng nói, “Công chúa, Phượng Cảnh Minh và Thận Thân Vương nhờ ta nói lại với Công chúa, nhân quả luân hồi, báo ứng nhãn tiền, cho dù Công chúa có thủ đoạn thông thiên thì cũng phải hiểu rõ hôm nay chính là báo ứng của Công chúa.”
Ngụy Địch tự tay chặt đầu Ngụy Tiễu, sau đó đặt vào trong lòng của Kính Mẫn đại công chúa. Nhìn ánh mắt đau đớn đến điên cuồng của Kính Mẫn đại công chúa, Ngụy Địch cất lên giọng nói lạnh lùng, “Năm đó Công chúa không muốn mẫu thân làm thiếp thì cứ nói thẳng là được. Với thân phận đại Công chúa như ngài thì phụ thân làm sao có thể làm trái ý của ngài cho được! Nhưng Công chúa một mặt ra vẻ hiền lương, một mặt lại độc ác âm hiểm bức tử mẫu thân và tỷ tỷ của ta. Công chúa, cả đời này ta không có khả năng có được thân phận địa vị như Công chúa, bất quá việc này cũng không cản trở ta báo thù. Công chúa thấy có đúng hay không?”
“Đúng rồi, còn phải báo cho phụ thân biết một tiếng, chuyện của Tĩnh Tây Bá là do ta làm. Ta lập tức sẽ đền mạng cho toàn bộ già trẻ của phủ Tĩnh Tây Bá. Phụ thân, cả đời này của ngài, hai nhi tử và hai nhi nữ đều đi trước ngài. Ta mong phụ thân trường mệnh bách niên, khỏe mạnh trường thọ.” Dứt lời, cắt cổ tự sát.
Sau khi nghe nói về chuyện của phủ Ngụy Quốc Công thì Minh Trạm bèn phái ngự y đến đó, cũng chẳng thể nói gì, chung quy chỉ còn một tiếng thở dài. Trong khi Nguyễn Hồng Phi không hề đồng tình, “Kính Mẫn xưa nay luôn ỷ vào thân phận, tự cho mình là thông minh, thật sự là báo ứng!”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
10 chương
26 chương
78 chương
11 chương
54 chương
10 chương