Hoàng Đế Nan Vi
Chương 107
Lễ vật cũng đã nhận, những gì muốn nói cũng đã nói. Chương Thú cảm thấy nhiệm vụ đi sứ lần này của mình hoàn thành không tệ, vốn định chuẩn bị khởi hành quay về thì ngay lúc này Chương Thú lại gặp được một tin mừng bất ngờ.
Hắn gặp được Công chúa Tây Tạng hòa thân với người Thát Đát: Tử Diên công chúa.
Tử Diên công chúa còn rất nhỏ, chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người còn non nớt, làn da hơi ngâm đen, toàn thân đều là châu báu Tây Tạng hoa mỹ, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo trẻ con của nữ nhân quý tộc.
“Thanh Loan ở hoàng cung của các ngươi có khỏe không?” Tử Diên công chúa tuổi còn nhỏ, ngồi trên ngôi chủ vị, từ trên cao quan sát Chương Thú, dùng tiếng Tây Tạng để hỏi một câu. Chương Thú là người đa tài, hắn có thể được chọn làm sứ thần Thát Đát cũng liên quan rất lớn đến việc hắn tinh thông tiếng Thát Đát. Còn một điều mà rất nhiều người không biết, hắn không chỉ tinh thông tiếng Thát Đát mà còn tinh thông tiếng Tây Tạng. Người này có một loại thiên phú khác thường trên phương diện ngôn ngữ. Đồng thời người này cũng nhiều nội tâm. Mặc dù hắn tinh thông tiếng Thát Đát nhưng hắn vẫn dẫn theo phiên dịch Thát Đát của triều đình, trên thảo nguyên Thát Đát, hắn chưa bao giờ nói bất kỳ một câu Thát Đát nào.
Lúc này hắn rõ ràng nghe hiểu lời của Tử Diên công chúa nhưng dựa vào thần thái và khẩu khí nói chuyện của Tử Diên công chúa thì Chương Thú cảm thấy hơi bất ổn, cùng là Công chúa Tây Tạng nhưng vị Tử Diên công chúa này và Thanh quý phi nương nương của bọn họ hình như không có cảm tình tốt đẹp cho lắm. Chương Thú lộ ra vẻ mặt mê mang, đứng dậy chắp tay hành lễ với Tử Diên công chúa, dùng tiếng Thiên triều để đáp lại, “Tiểu thần bái kiến Công chúa điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội, tiểu thần thật sự không biết tiếng Tàng ngữ.”
Cũng may bên cạnh Tử Diên công chúa có một vị nữ quan người Tây Tạng đã lớn tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất khôn khéo, bà ta dùng tiếng Tây Tạng để bẩm báo với Tử Diên công chúa, “Điện hạ, Hán thần không biết tiếng Tây Tạng.”
Tử Diên công chúa hừ cười một tiếng rồi nói với nữ quan của mình, “Hán thần này căn bản không được giỏi cho lắm. An Quỳ, ngươi thay ta hỏi hắn đi.”
Vị nữ quan tên là An Quỳ bèn phiên dịch câu hỏi của Tử Diên công chúa, lúc này Chương Thú đã sớm suy tính trong lòng, hắn cười nói, “Thanh quý phi nương nương rất được Hoàng đế bệ hạ ở Thiên triều chúng ta sủng ái, Hoàng đế chúng ta đặc biệt yêu thích Thanh quý phi nương nương, vẫn chưa nạp thú thêm nữ nhân nào khác. Nay Thanh quý phi được Hoàng đế bệ hạ chúng ta đặc biệt sủng ái, xem như là nữ nhân tôn quý nhất chỉ sau Thái hoàng thái hậu và Thái hậu nương nương của Thiên triều.”
An Quỳ nữ quan phiên dịch cho Tử Diên công chúa, trên khuôn mặt non nớt của Tử Diên công chúa lộ ra thần sắc chán ghét, cất cao giọng, “Nay phụ vương của ta mới là Tây Tạng Vương, Thanh Loan cũng không còn là Công chúa nữa. Nếu Thanh Loan không còn là Công chúa thì Hoàng đế của các ngươi có thể thích nàng ta như trước nữa sao?”
Nữ quan An Quỳ của Tử Diên công chúa rất khôn khéo, không trực tiếp phiên dịch mà chỉ khuyên Tử Diên công chúa, “Điện hạ, Vương chỉ không khỏe mà thôi, phụ thân của ngài chỉ tạm thời nhiếp chính. Nếu để Thanh Loan công chúa biết được tin này thì có lẽ cũng không quá tốt.”
Tử Diên công chúa bĩu môi, dường như nàng đặc biệt tin tưởng An Quỳ, bèn nghe theo lời khuyên nhủ của An Quỳ. Bất quá vẫn có một chút không phục, “Vậy ngươi đi nói với hắn, ta mới là Công chúa tôn quý nhất Tây Tạng, Thanh Loan hoàn toàn kém xa ta.”
An Quỳ nói với Chương Thú, “Công chúa của chúng ta rất lo lắng cho Thanh Loan công chúa điện hạ, nếu thuận tiện thì mong sứ thần có thể gửi lời chúc phúc hỏi thăm của Công chúa chúng ta đến Thanh Loan công chúa. Hy vọng thân thể của Thanh Loan công chúa an khang, mọi việc trôi chảy. Tuy rằng Công chúa chúng ta và Thanh Loan công chúa không thể gặp mặt nhưng Công chúa của chúng ta chưa từng có ngày nào quên t́nh cảm tỷ muội giữa hai người với nhau.”
“Dạ, Tử Diên công chúa tỷ muội tình thâm, tiểu thần nhất định sẽ chuyển lời.” Chương Thú thản nhiên đáp lại, nhưng trong lòng đã nổi lên gợn sóng kinh thiên. Tây Tạng nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
An Quỳ là người rất thông minh, bất quá chỉ phiên dịch vài câu có lệ cho Tử Diên công chúa. Trong lòng Chương Thú, vị An Quỳ nữ quan này mới thật sự là thông minh hơn Tử Diên công chúa rất nhiều. Chương Thú đi ra khỏi lều của Tử Diên công chúa thì gặp được Trần Kính Trung.
Trần Kính Trung có chút kinh ngạc, “Tử Diên công chúa tìm ngươi ư?”
“Công chúa điện hạ và Thanh quý phi của Thiên triều là tỷ muội, vì vậy đã truyền gọi tiểu thần, hy vọng tiểu thần có thể giúp Công chúa điện hạ vấn an Quý phi nương nương.” Chương Thú nói.
Trần Kính Trung hiểu rõ Tử Diên công chúa hơn Chương Thú, tiểu nha đầu này từ thân thể đến đầu óc đều chưa phát triển hoàn thiện, theo sự hiểu biết của Trần Kính Trung thì Tử Diên công chúa rất ghen tị đối với tỷ tỷ Thanh Loan công chúa được gả đến Thiên triều của nàng ta, cho nên Trần Kính Trung có một chút nghi ngờ đối vối việc Tử Diên công chúa nhờ Chương Thú nhắn lời hỏi thăm đến Thanh Loan công chúa. Chương Thú mỉm cười tán thưởng, “Nhị vị Công chúa điện hạ thật sự là tỷ muội tình thâm.” Hắn biết Trần Kính Trung đa nghi, hậu viện nhà ai có một vị nữ nhân không có trí tuệ như Tử Diên công chúa thì cũng sẽ phải đa nghi như thế mà thôi. Chẳng qua nếu hắn giải thích thì sẽ càng lộ rõ chân tướng. Vì vậy Chương Thú cũng không nói nhiều, với trí thông minh của Trần Kính Trung thì đương nhiên sẽ điều tra kỹ càng, đến lúc đó sẽ biết hắn trong sạch vô tội. Khách khí với Trần Kính Trung vài câu thì Chương Thú quay trở về lều của mình.
Như Chương Thú đã dự đoán, Trần Kính Trung là người cẩn thận, còn nữa, Tử Diên công chúa vừa gả đến thảo nguyên thì Trần Kính Trung liền có cách giám sát nàng ta. Biết được Chương Thú không biết tiếng Tây Tạng, hoàn toàn dựa vào An Quỳ phiên dịch, lại hỏi nội dung phiên dịch từ An Quỳ thì Trần Kính Trung mới yên lòng.
Trần Kính Trung phân phó với An Quỳ, “Nếu Tử Diên công chúa nhớ thương Thanh Loan công chúa thì trong chốc lát nữa ta sẽ chuẩn bị một phần lễ vật mang đến, ngươi đưa cho sứ thần Thiên triều, coi như là Tử Diên công chúa tặng lễ vật cho Thanh Loan công chúa.”
An Quỳ dạ một tiếng. Chương Thú được người Thát Đát vui vẻ đưa tiễn dến quốc thổ Thiên triều cùng đàn ngựa.
Bình Dương Hầu cũng đích thân gặp mặt Chương Thú, trước tiên là bày một bàn thức ăn phong phú và rượu ngon để chiêu đãi đám người Chương Thú, sau đó Bình Dương Hầu mới bước vào đề tài chính, cười nói, “Chương đại nhân đi sứ Thát Đát đã lâu không thấy trở về, lão phu có chút lo lắng. Nay xem ra Chương đại nhân giành được thắng lợi trở về, thêm nhiều thứ nên đương nhiên trì hoãn hành trình.” Chương Thú mỉm cười khiêm tốn, “Vẫn còn cách xa yêu cầu của bệ hạ, thần không cầu có công chỉ cầu có thể an ổn mọi chuyện. Còn nữa, lần này người Thát Đát thức thời cũng là vì Hầu gia đã chiến thắng một trận tiền tuyến, nhờ đó mà hạ quan mới có thể khua mồm múa mép, nói chuyện cũng có trọng lượng hơn.”
Văn sĩ nịnh nọt quả thật khiến người ta đặc biệt vui vẻ, Bình Dương Hầu cười ha ha, lão tổ tông thường ban phát miễn phí cho người Thát Đát thứ này thứ kia cũng chỉ để người ta biết an phận. Nay là lần đầu tiên Thiên triều đi đòi vật phẩm, hiện tại đã trở về, tuy rằng năm ngàn con ngựa không nhiều lắm nhưng vẫn là dấu hiệu tốt. Bình Dương Hầu cười nói, “Chương đại nhân khiêm tốn rồi, nếu thay là lão phu thì làm sao có thể mang nhiều ngựa tốt như vậy trở về cơ chứ?”
Trong lòng của Chương Thú có chút vui sướng, lần này đi sứ cũng không dễ dàng. Người Thát Đát lỗ mãng vô văn hóa, hắn vốn nghĩ rằng có thể bình an trở về đã là không tệ rồi. Cũng may quân lực quốc gia cường thịnh, hắn thân là sứ thần cũng có thể giữ được tôn nghiêm, lại mang về năm ngàn con ngựa, coi như có công.
Bình Dương Hầu lại hỏi thăm Chương Thú, “Không biết Chương đại nhân tính mang năm ngàn con ngựa này quay về đế đô hay thế nào?”
Mã Duy phân ưu giúp Chương Thú, “Chương đại nhân, con đường quay về đế đô đều là phố lớn ngõ nhỏ, băng qua những thành thị lớn thì phải đi chậm rãi, năm ngàn con ngựa ở thảo nguyên Tây Bắc thì không sao, nhưng đến đế đô thì làm sao có chỗ nào lớn như vậy để thả chúng nó?” Lời này là đang lừa ai? Năm ngàn con ngựa chả thành vấn đề gì, đế đô đóng quân cũng mấy vạn con, nếu cho Vĩnh Ninh Hầu thì không biết Vĩnh Ninh Hầu sẽ cao hứng thế nào. Chương Thú cười, “Hóa ra Hầu gia và thế tử muốn năm ngàn con ngựa này. Hạ quan nghe nói bệ hạ vừa mới mua hai vạn năm ngàn con ngựa ở Tây Nam Trấn Nam Vương phủ đưa đến Tây Bắc, cho dù thế nào thì Tây Bắc cũng không thể thiếu ngựa như vậy.”
Mã Duy thành thật kể khổ với Chương Thú, “Không dối gạt Chương đại nhân, hai vạn năm ngàn con ngựa cũng không phải chỉ cho tỉnh Cam Túc chúng ta mà là Cam Túc, Tuyên Phủ, Đại Đồng, Liêu Đông, bốn nơi chia đều, mỗi nơi cũng chỉ có sáu ngàn con. Chương đại nhân biết rõ Thát Đát rồi đấy, đa số là kỵ binh. Nếu muốn chiến thắng người Thát Đát thì không có kỵ binh là không được! Chương đại nhân, nay bệ hạ đang trưng thu ngựa cả nước cho Tây Bắc để chuẩn bị chiến tranh, ta nghĩ ngựa này ngài mang về thì hơn phân nửa cũng sẽ được bệ hạ phái đến Tây Bắc. Không bằng ngài cứ để ngựa ở đây, ta giúp ngài nuôi chúng nó, cũng đỡ phải phiền phức khi chăn dắt về đế đô.”
Xem ra phụ tử hai người này đang ngóng trông vào năm ngàn con ngựa, Chương Thú không phản đối lời đề nghị của phụ tử Bình Dương Hầu, bởi vì muốn dẫn năm ngàn con ngựa quay về đế đô cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trùng hợp Tống Diêu dẫn theo Triệu Lệnh Nghiêm đến chỗ của Bình Dương Hầu có công vụ để giải quyết.
Cấp bậc của bọn họ chưa đủ để đi nghe Bình Dương Hầu và Chương Thú mật đàm chuyện năm ngàn con ngựa, Triệu Lệnh Nghiêm là người tinh tế, hắn từng làm văn thư dưới trướng của Bình Dương Hầu, có một chút mặt mũi giao tình với vài thủ hạ của Bình Dương Hầu, vì vậy bèn ra ngoài hỏi thăm một chút, khi trở về thì nói với Tống Diêu, “Chương đại nhân: sứ thần đi sứ Thát Đát đã trở về.”
Tống Diêu không có hứng thú gì đối với Chương Thú, “Đi ra ngoài đã hơn một tháng, cũng đã đến lúc phải trở về.” Nếu không trở về thì sẽ khiến người ta nghĩ rằng sứ thần gặp chuyện không may, bị người Thát Đát nướng thịt mà ăn.
Triệu Lệnh Nghiêm thúc khuỷu tay của Tống Diêu, vươn tay quơ quơ trước mặt Tống Diêu, rồi nói khẽ với hắn, “Mang về năm ngàn con ngựa Mông Cổ.”
Ánh mắt của Tống Diêu sáng bừng, nhìn về phía Triệu Lệnh Nghiêm.
Chậc chậc, tuy rằng Triệu Lệnh Nghiêm từ nhỏ đã tuấn tú, bất quá không có cách nào so với Tống Diêu. Bèn ngắm nhìn mỹ mạo của Tống Diêu nhiều một chút, Triệu Lệnh Nghiêm nói, “Hầu gia khôn khéo như vậy, ta thấy Hầu gia đã thành công lưu lại năm ngàn con ngựa này, chúng ta ở thêm hai ngày rồi mang một ít ngựa đực quay về.”
Tống Diêu lôi ra mặt nạ quỷ từ thắt lưng mà Minh Trạm đưa cho hắn, tỏ vẻ đồng ý với lời đề nghị của Triệu Lệnh Nghiêm. Bất quá Tống Diêu thường xuyên nói ra câu uy hiếp khi Triệu Lệnh Nghiêm hiển lộ ánh mắt tiểu sắc quỷ, “Đừng để ta đánh ngươi nha.”
Triệu Lệnh Nghiêm cười hai tiếng ranh ma, trêu ghẹo Tống Diêu, “Không thành vấn đề, nếu không thì ta sẽ cho ngươi nhìn ta nhiều một chút để bù lại.”
Tống Diêu mặc kệ Triệu Lệnh Nghiêm.
Nếu là người khác dám nhìn dung mạo của hắn như vậy thì Tống Diêu không đánh kẻ đó thành bán thân bất toại cũng lạ, nhưng Triệu Lệnh Nghiêm tay chân nhỏ xíu như thư sinh, bị người ta dùng gạch đập đầu phải dưỡng đến nửa tháng mới khỏe, nếu hắn đánh cho Triệu Lệnh Nghiêm vài cái thì e rằng tiểu tử này phải dưỡng bệnh hơn nửa năm. Nội vụ trong quân doanh của bọn họ sẽ không có ai trông coi, hoàn toàn tê liệt. Vì thế Tống Diêu đành phải mặc kệ Triệu Lệnh Nghiêm. Chương Thú trở về đế đô.
Minh Trạm thân thiết tiếp kiến Chương Thú, vừa cười vừa tán thưởng, “Không tệ không tệ, trẫm còn tưởng rằng nhiều nhất là mang về một ngàn con ngựa. Không ngờ ngươi lại mang về được năm ngàn con.” Chương Thú nghe Hoàng thượng nói như vậy thì tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống, hắn biết lần đi sứ lần này của mình đã làm Hoàng thượng hài lòng. Chương Thú trầm giọng, “Bệ hạ đặc biệt đề bạt tiểu thần, tiểu thần vô cùng cảm kích. Lần này đi Thát Đát may mắn không làm nhục sứ mệnh.”
Đây cũng là lời nói thật lòng, hắn vốn là một tiểu Ngự sử, theo lý thuyết thì tài năng của Chương Thú không tệ, nhưng có thể đứng trong triều thì đa phần đều không ngu ngốc. Hơn nữa cũng có liên quan rất lớn đến bối cảnh gia tộc.
Cùng một chuyện, người không có bối cảnh và người có bối cảnh đều sẽ tạo ra kết quả không chênh lệch nhau quá lớn, như vậy vì sao người ta lại muốn ngươi đi làm.
Rốt cục Chương Thú không ngờ Hoàng thượng đại đề bạt hắn làm sứ thần đi Thát Đát. Mặc dù đi sứ Thát Đát tràn ngập nguy hiểm nhưng đây là cơ hội để hắn có thể bày tỏ năng lực.
Trong triều nhiều đại thần như vậy mà bệ hạ không chọn lại chọn trúng một kẻ không có danh vọng trong Ngự Sử Đài. Trong lòng Chương Thú có cảm giác như gặp được Bá Nhạc.
Minh Trạm khoát tay rồi cười nói, “Ngồi đi, đây là bản lĩnh của ngươi. Nếu ngươi không có tài cán thì cho dù trẫm cho ngươi cơ hội, e rằng ngươi cũng nắm bắt không được. Nói cho trẫm nghe hiện tại người Thát Đát thế nào?” Chương Thú thuật lại, Minh Trạm lắng nghe cẩn thận, sau đó hỏi Chương Thú rất nhiều, Chương Thú lần lượt đáp tỉ mỉ.
Cuối cùng Chương Thú nói, “Tiểu thần còn có một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Cứ nói.”
“Tử Diên công chúa Tây Tạng nay được gả cho Vương tử Tát Trát của Thát Đát, Tử Diên công chúa cố ý phái người tuyên triệu thần đến nói chuyện. Lúc đầu thần nghĩ rằng Tử Diên công chúa và Thanh Loan công chúa nhất định là tỷ muội tình thâm nên mới triệu kiến vi thần. Bất quá, hình như cũng không phải như vậy. Tử Diên công chúa có một chút ghen tị đối với Thanh Loan công chúa, còn nữa, Tử Diên công chúa từng nói phụ thân của nàng ta hiện tại là Tây Tạng Vương. Hình như phụ thân của Thanh Loan công chúa đang bị bệnh.” Chương Thú nói tiếp, “Tiểu thần biết một chút tiếng Tây Tạng, chẳng qua tiểu thần chưa dám lộ ra ở trước mặt Tử Diên công chúa. Việc này đều là Tử Diên công chúa nói với nữ quan của mình, chỉ nghe được vài câu thì tiểu thần liền cảm thấy khác thường nhưng lại không thể xác định.”
Sắc mặt của Minh Trạm trở nên trịnh trọng, hắn thản nhiên nói, “Thì ra là thế.” Xem ra Tây Tạng gặp biến cố, thảo nào lại đột ngột kết thân với Thát Đát.
“Đây là một tin tức vô cùng hữu dụng, đừng nói cho người thứ ba biết.” Minh Trạm dặn Chương Thú, “Ngươi về trước đi, chuyến đi này ngươi cũng vất vả, cho ngươi nghỉ bảy ngày, sau khi nghỉ ngơi xong thì đến Lý Phiên viện làm việc.” Chương Thú lĩnh chỉ.
Minh Trạm lập tức đến hậu cung.
Sau khi Thanh Loan công chúa nghe Minh Trạm nói đến việc Tử Diên công chúa thì sắc mặt liền tái nhợt, hai tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, trong mắt ngấn lệ. Thanh Loan công chúa nhẹ nhàng hít sâu một hơi, dằn xuống sự ẩm ướt dưới đáy mắt, thật lâu sau mới điều chỉnh tốt cảm xúc, nàng ngẩng đầu nhìn Minh Trạm rồi nói một câu, “Nếu phụ vương qua đời thì chắc chắn sẽ có thư báo tang. Nay bệ hạ vẫn chưa nhận được thư báo tang, có thể thấy được táng mạng của phụ vương vẫn chưa đến nổi nào.”
Minh Trạm thích nữ nhân bình tĩnh có bản lĩnh như vậy, nếu Thanh Loan công chúa chỉ biết khóc lóc cầu xin thì hắn căn bản sẽ không tìm Thanh Loan công chúa để thương lượng việc này. Minh Trạm đồng ý, “Công chúa và trẫm có cùng chung suy nghĩ, đúng không?”
“Trẫm phái sứ thần đến Tây Tạng, nay sứ thần chưa về, trong lúc nhất thời vẫn chưa có ý kiến gì hay ho.”
Thanh Loan công chúa kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, trưng cầu ý kiến của Minh Trạm, “Bệ hạ, ta đã là phi tử của ngài, ta tin ngài vẫn hy vọng phụ vương của ta có thể tiếp tục ngồi ở địa vị Tàng Vương.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Minh Trạm chẳng hề có một chút do dự mà chỉ thản nhiên nói, “Thúc thúc của ngươi hoàn toàn không có con mắt chính trị, bằng không cũng sẽ không dễ dàng kết thân với người Thát Đát như vậy,.”
Thanh Loan công chúa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lời ấy của Minh Trạm quả thật nói đúng trọng tâm. Thúc thúc của nàng và phụ thân của nàng là thân huynh đệ, nói theo ý của người Hán thì chính là tâm tồn chí lớn, nay mưu tính Vương vị, lại đi phải nước cờ dở như vậy.
Nếu thúc thúc của nàng đem Tử Diện đến đế đô làm phi của Minh Trạm như nàng thì tình cảnh của Thanh Loan công chúa càng thêm nguy hiểm. Bởi vì Thanh Loan công chúa rất rõ ràng, nàng và Minh Trạm không có tình yêu nam nữ. Hai người chỉ kết thân vì lợi ích của hai bên. Nếu Tử Diên đến đế đô, như vậy Minh Trạm chỉ cần có thể đạt được lợi ích từ bên phía Tây Tạng thì chẳng khác gì Tây Tạng Vương gả nữ nhi của mình.
Chỉ sợ Minh Trạm sẽ không đưa ra chuyện này để thương nghị công khai.
Thanh Loan công chúa nói, “Bệ hạ, việc đã đến nước này, thần thiếp cũng rất nôn nóng, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng chẳng có chủ ý gì. Nay người mà thần thiếp có thể dựa vào chính là bệ hạ, nếu bệ hạ có thể cứu phụ thân của thần thiếp thì thần thiếp nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì cho bệ hạ.” Điều kiên như vậy vô cùng hấp dẫn. Thanh Loan công chúa thở dài, “Nay thần thiếp thật sự không có gì để báo đáp sự nhân từ của bệ hạ.”
Minh Trạm ôn hòa nói, “Có rất nhiều chuyện cũng không cần thiết phải báo đáp. Ta và Công chúa kết duyên phu thê, nói theo người Hán thì đây là duyên phận kiếp trước, phụ thân của Công chúa chính là nhạc phụ của ta, ta cũng mong Tàng Vương được bình an.”
“Lúc này sứ thần đã đến Tây Tạng, tình huống cụ thể thế nào thì đợi sứ thần quay về sẽ biết rõ ràng.” Minh Trạm bình tĩnh nói, “Trẫm thú nàng thì lập trường của trẫm vĩnh viễn đứng về phía Tàng Vương.”
Ngoại trừ cảm kích thì Thanh Loan công chúa thật sự không có lời nói êm tai nào để hình dung tâm tình lúc này của mình.
Minh Trạm lại viết một phong thư cho Phượng Cảnh Nam.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
21 chương
107 chương
9 chương
801 chương