Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu Manh

Chương 21 : Hoàng đế vẫn là một đại lưu manh như cũ

Hoàng đế cùng tướng quân nhàn tình cùng đi đến thanh lâu, đã thật lâu rồi chưa đến. Hai người nâng cằm nhìn những tiểu quan sống mái cãi nhau, chán đến chết. Hoàng đế xoay đầu, nhìn ngoài cửa sổ. Lầu hai trà lâu đối diện, một hoàng đế tương lai của phiên bang đang khua chân múa tay, vui vẻ gọi: “Đại huynh! Đại huynh!” Một lát sau, ba người đều ngồi tại lầu hai của trà lâu. Phiên bang chính sử ——hiện tại nên gọi hắn là phiên bang đại vương tử —— nói: “Đại huynh, các ngươi đến chỗ nam bất nam, nữ bất nữ đó làm gì?” Hoàng đế miễn cưỡng nói: “Dẫn người đến tìm hiểu một chút.” Phiên bang đại vương tử cao hứng bừng bừng: “Chỗ chúng ta có rất nhiều nam nhân! Tất cả mọi người nam là nam, không phải nữ! Đại huynh, lúc rảnh rỗi, theo ta trở về, ta mời ngươi uống rượu!” Hoàng đế miễn cưỡng nói: “Không cần, ngươi trở lại phiên vương, nhớ kỹ chúng ta đã định hòa ước, dấu ấn của ngươi, dấu ấn của ta, chúng ta nói có thể là được, không đánh nhau nữa a.” Phiên bang đại vương tử cao hứng bừng bừng liên tục gật đầu: “Đó là nhất định! Đó là nhất định!” Nghĩ tới một chuyện, lại hỏi tướng quân: “Đại huynh a, ngươi cũng cùng bần đệ định hòa ước phải không? Ngươi nói chuyện không giữ lời, sao có thể như vậy?” Tướng quân dùng ngón tay chỉ chỉ hoàng đế, miễn cưỡng nói: “Ngươi cho là chỉ có hắn mới dùng cây cải củ khắc con dấu sao?” Lúc này bên cạnh truyền đến thanh âm ầm ĩ. Thanh âm của một người mà ba người đang ngồi đều rất quen thuộc, cả giận nói: “Hai bên chân thành yêu nhau, sao Quan huynh lại nói như vậy? Đoạn tụ thì làm sao, thế nào, đâu nhượng huynh đài coi thường? Luật pháp vương triều quy định nam tử không thể yêu nhau sao? —— ta xem huynh đài, giả vờ nhân nghĩa đạo đức, kì thực lòng tràn đầy xấu xa, thực sự là ngụy quân tử không hơn không kém! Một người nổi giận đùng đùng bỏ đi, nhãn thần vô ý miết quá ba người bên này. Hoàng đế làm như không có việc gì lấy tay áo che mặt. Tướng quân làm như không có việc gì quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Phiên bang đại vương tử cao hứng bừng bừng giơ tay lên, la lớn: “Ai? Ngọc thế đại huynh! Ngọc thế đại huynh!” Ngự Sử vẫn không bừng tỉnh, cước bộ càng không ngừng. Phiên bang đại vương tử thất bại, buông tay, nhìn những người ở bên cạnh: “Đại huynh, các ngươi làm sao vậy?” Những người bên cạnh mạc danh kỳ diệu (không rõ nguyên nhân): “Tại hạ cũng không biết, chỉ nói là đoạn tụ trái luân thường, mới vừa rồi người nọ liền mở miệng mắng to, cơ hội nói lại cũng không có. Chẳng lẽ hắn đoạn tụ sao?” Phiên bang đại vương tử nói: “… Ta đoán hắn không phải. Hắn đại khái chỉ là quen biết một hai người đoạn tụ.” Hoàng đế cùng tướng quân làm như không có việc gì nhìn ngoài cửa sổ: “Khí trời thật tốt a.” — Phó tướng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Khí trời thật tốt a.” Quay đầu lại nhìn thị vệ không mặc quần áo lã chã – chực khóc, nói: “Ngươi đừng khóc. Không phải ta cũng bị tướng quân lột y phục sao.” — Hôm sau, hoàng đế ngồi ở trên long ỷ, chống đầu, nghe đại thái giám nắm Lan Hoa Chỉ kêu lên: “Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!” Ngự Sử ra khỏi hàng: “Thần có điều muốn tấu!” Ngự Sử cầm trong tay bản tấu liệt kê tội trạng, không đợi hoàng đế ngăn cản, hiên ngang lẫm liệt bắt đầu đọc: “Hôm này thần muốn vạch tội bệ hạ, không có chí tiến thủ, lưu luyến phố phường, thỏa chí chơi đùa, bỏ bê triều chính!!!” Hoàn.