Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu Manh
Chương 16 : Lưu manh đại quyết chiến!
Một mảnh hỗn chiến, tướng quân thế như chẻ tre, phản quân còn sống mở một đường máu vọt tới trước mặt hoàng đế. Hoàng đế giải quyết mấy người phản quân, quay đầu đang muốn nói, tướng quân đã đến trước mặt hung hăng đánh một quyền.
Hoàng đế bị một quyền đánh cho lui về phía sau vài bước, đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng lập tức chảy máu.
Tướng quân rống giận: “Bảo ngươi sớm động thủ, ngươi lại nể huynh đệ tình nghĩa chó má! —— ngươi, mẹ nó, đáng đời!”
Hoàng đế cúi đầu thấy không rõ biểu tình, một tay cầm lấy kiếm, một tay xoa xoa máu nơi khóe miệng, đột nhiên vung một quyền ác hơn vào mặt tướng quân: “Toàn bộ tinh binh giao cho ngươi! —— ngươi còn dám bị thương trở về!”
Tướng quân bụm mặt rút lui, lập tức lại tiến lên cho hoàng đế một quyền: “Vậy ngươi chạy đến nơi đây giả vờ anh hùng làm cái gì! Không biết trốn ở hậu cung chờ người hộ giá sao!”
Hoàng đế tức giận tận trời đánh lại một quyền: “Lời vô ích! Ta đương nhiên là tính toán được ngươi sẽ trở về lúc này! Ngươi cho ta ngu ngốc sao?!”
Đột nhiên tướng quân trầm mặc. Hoàng đế đánh xong một quyền, thở hồng hộc cũng im lặng. Hai người đối diện nhau không nói gì nửa ngày, tướng quân thình lình tặng thêm một quyền trên mặt hoàng đế: “—— ai cho ngươi chỉ mặc trung y chạy loạn!”
Nói xong không đợi hoàng đế đánh trả, cũng chạy như bay: “Ta đi giết tiểu hỗn đản đó!”
Trong lúc hai người nội chiến, tinh binh của tướng quân mang đến đã dần dần khống chế thế cục. Đang lúc đánh nhau kịch liệt, ngoài cung xa xa có một con vật chạy vội mà đến.
Có điều đó không phải là ngựa, mà là con lừa vừa… vừa sùi bọt mép vừa chạy vội. Trên lưng lừa có hai người, y quan bất chỉnh, phi thường chật vật. Người ở phía trước cầm trong tay một cây trường côn, thoạt nhìn rất giống cây gậy trúc làm từ thân trúc xanh che phủ hàng quán ven đường. Người phía sau nghiêng trái nghiêng phải, một bên giữ thăng bằng một bên xả xuống từng vòng từng vòng dây thừng trên người mình.
Mấy người phản quân đang đứng trên đường, người cưỡi lừa ở phía trước huy khởi cây gậy trúc, dũng mãnh phi thường, khiến từng phản quân bị đánh bay sang ven đường. Hoàng đế mắt sắc, liếc mắt thấy hai người, kêu to: “Không nên cử động trên lưng lừa như vậy!”
Con lừa tiến quân thần tốc, trực tiếp dẫm lên lục hoàng tử mấy cái. Người cưỡi lừa ở phía trước dũng mãnh ghìm dây cương, con lừa lao ra mấy trượng mới dừng. Người nọ chống cây gậy trúc, nhảy xuống lừa, cũng không phải người nào khác, mà là phiên bang chính sử “Ôm bệnh nằm trên giường”.
Phiên bang chính sử phát điên kêu to: “Mụ nội nó, thằng nhóc con! Dám trói lão tử ở hậu viện, chán sống! Lão tử không đem ngươi đánh tới mức nhận không ra, lão tử không phải là nam nhân!”
Hoàng đế cùng tướng quân đứng ở trên bậc thang của đình viện, không nói gì nhìn phiên bang chính sử nói tiếng phiên bang không rõ, quơ cây gậy trúc phóng tới một bên.
Người cưỡi lừa ở phía sau ngã chổng vó, lảo đảo đứng lên, lại xả toàn bộ dây buộc trên người, dùng tay áo lau đi bùn đất trên mặt, lộ ra Ngự Sử “Xin nghỉ tại gia”. Ngự Sử lại sờ soạng nửa ngày trong tay áo, lấy ra một khối ngói lúc leo bờ tường ở hậu viện dịch quán thuận tay gỡ xuống.
Hoàng đế cùng tướng quân vẫn không nói gì, đứng như cũ trên bậc thang, nhìn Ngự Sử một bên hô to cái gì đó, một bên quơ khối ngói phóng tới bên kia.
Ngự Sử vừa xông lên vừa mắng chửi: “Nghịch tặc! Ngươi mưu hại mệnh quan triều đình! Gây xích mích quan hệ lưỡng quốc! Hưng binh mưu nghịch! Ý đồ gây rối! Tội ác tày trời! Tội ác tày trời! Hôm nay bản quan vì nước trừ hại!!!”
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
156 chương
10 chương
8 chương