Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu Manh

Chương 14 : Lưu manh hành động, gà bay chó sủa

Lục hoàng tử chậm rãi cười cười: “Đại huynh a, sứ giả của chúng ta bệnh nặng, không thể rời giường. Ngươi có thể chậm một ngày?” Đại thái giám tiếp tục lộ ra hàm răng trắng sáng: “Nếu sứ giả ốm nằm trên giường, vậy phiền phức phó sử đi thay một chuyến a. Ý chỉ của oàng thượng, không thể bất tuân.” Lục hoàng tử cười chắp tay: “Nếu như thế, vậy không thể làm gì khác hơn là… Đắc tội!” Thủ hạ phía sau lục hoàng tử trong nháy mắt xuất đao binh, nhắm sát phía cửa! Đại thái giám lập tức ngã nhào, chậm chạp đứng lên trốn ra phía sau, nhượng ngự lâm quân hùng dũng tiến lên. Một mảnh hỗn chiến, người đại thái giám bám đầy bụi đất, trong miệng oán giận: “Hôm nay giết nhau, thật sự đánh nhau! —— ai vị binh gia này, nhân cơ hội chúng ta trốn đi!” Binh sĩ một cước đem thái giám có ý đồ trốn đá văng, rút đao vọt tới trước: “Sát a —— “ Trong lúc nhất thời, binh khí va chạm không ngừng bên tai, huyết nhục bay ngang! Ở góc tường cách hơn ba bước, đại thái giám dùng tay che vết giày trên đầu, dựa sát vào tường ôi ôi ngồi: “Tê —— thế nào còn chưa đánh xong? Hôm nay giết phản tặc thực kịch liệt…? Ai? —— ai nha không tốt! Không tốt!!! Viện quân của phản tặc tới rồi!!! —— “ — Trước hậu viện dịch quán phi thường vắng vẻ, mơ hồ từ xa xa truyền đến một chút tiếng hô “ sát”. Cách một con đường, hoàng đế đứng ở lầu hai của tửu lâu không có một bóng người, rất phiền muộn nhìn dịch quán nơi xa xa. “Ai, uổng phí trẫm còn muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, sao lại có người không biết xem xét thời thế chứ? Trẫm đã nói rõ ràng cho hắn, thế lực của hắn đã rơi vào trong tay trẫm. Hắn sẽ không có khả năng tiến vào hoàng cung, huynh đệ ta không thể vô thanh vô tức mà đem sự tình lý giải sao? Không nên giống trống khua chiêng như thế, chó cùng rứt giậu …” Thị vệ trầm mặc một hồi, cuối cùng không thể nhịn xuống: “Bệ hạ, tuy rằng thần không quá minh bạch là chuyện gì xảy ra, thế nhưng ‘Vô thanh vô tức’ và vân vân, nghe giống như giết người diệt khẩu…” Hoàng đế cả giận nói: “Lúc ngươi không nên nói chuyện thì đừng có nói! … Ai… Di?” Từ tường của hậu viện dịch quán có vài người nhảy xuống, ăn mặc triều phục, khuôn mặt phổ thông, chạy như bay hướng cửa thành. Hoàng đế nghi hoặc nhìn mấy người thị vệ đuổi theo sau, một lát, đột nhiên tỉnh ngộ: “Hỏng, thuật dịch dung! … Kim thiền thoát xác! Bắt lại cho trẫm!” Nói xong liền muốn anh dũng trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống. Thị vệ chặn ngang ôm lấy hoàng đế từ phía sau, kêu to: “Bệ hạ, ngài phái người đuổi theo là được, nghìn vạn lần không thể dấn thân vào nguy hiểm a! Ngài muốn lấy thân xông vào nguyhiểm… Thần phải làm sao bây giờ a! Thần cũng không lớn gan nhảy trực tiếp từ lầu hai xuống a! …” — Đại thái giám mũ quan nghiêng ngả, hừ một tiếng, chậm rãi bước đi thong thả đến giữa phản quân bị áp giải, nhấc chân cho một tên không vừa mắt một dấu giày: “Các ngươi là nghịch tặc, cho rằng tìm một hai người ở bên ngoài phô trương thanh thế, là có thể giả mạo viện quân sao? Chúng ta mà bị ngươi lừa… Khái, bản công công, không phải dễ bị lừa như vậy!” Lại hừ một tiếng, nhấc tay lên chỉnh chỉnh móng tay: “Người đâu, áp giải thủ phạm đầu sỏ về cho bản công công!” Binh sĩ hồi báo: “Thủ phạm đầu sỏ không ở trong đó, đã thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!” Đại thái giám dừng chỉnh sửa móng tay, xoay nửa đầu lại: “… Cái gì?” Không đợi binh sĩ trả lời, một … khác binh sĩ vội vã chạy tới, lại đưa tin: “Ở hậu viện tìm ra hai người bị trói!” Đại thái giám quay hẳn đầu lại: “Cái gì?!” Không đợi người thứ hai binh sĩ trả lời, người thứ ba binh sĩ vội vã chạy tới: “Không, không tốt! Hai người tìm được ở hậu viện… Cũng chạy!”