Chương 70 Tuy nói đã có Hồng Gia đế ủng hộ, nhưng Từ Canh cũng không xúc động đến nỗi liền cứ như vậy mà chạy đến Tân gia để bị người ghét. Hồng Gia đế nói Tân Nhất Lai sẽ không đánh người, nhưng trừ bỏ động thủ, cả nhà bọn họ có rất nhiều biện pháp để chỉnh người khác. Tốt xấu gì cũng là nhạc phụ tương lai, vẫn là không nên nháo đến khó coi. Vì thế Từ Canh triệu huynh đệ Hoàng gia đến, nhị lang vừa vào cửa đã dốc hết tay mà biểu thị vô tội, “Cũng không phải là ta không thành tâm thỉnh người, A Trân căn bản không đáp ứng, ta cũng không thể trói người mà mang tới được, bằng không cả nhà bọn họ sẽ chỉnh chết ta. A Trân thì thôi, nhưng dượng ta và hai huynh đệ kia ta trêu chọc không nổi, điện hạ cũng lĩnh giáo qua rồi.” Từ Canh tức giận nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói lời vô nghĩa, hôm nay tìm hai người lại đây không phải để trách tội, vì chuyện khác.” Hắn chớp chớp mắt, nhìn Hoàng gia đại lang, rất có thâm ý. Hoàng gia đại lang bị hắn nhìn trong lòng phát lạnh, không tự chủ được lui lại vài bước, cười gượng, “Cái kia… Như thế nào lại nghĩ ra còn có chút chuyện.” Từ Canh mặt đầy tươi cười mà vẫy vẫy hắn, “Có chút chuyện muốn hỏi ngươi. Nghe nói tức phụ của ngươi… là do ngươi tự mình truy được?” Hoàng gia đại lang trước có định hôn, nhưng vì một số chuyện mà không thể thành, vì cái này mà các trưởng bối Hoàng gia buồn thối ruột, không thiếu cho hắn đi xem mặt, cố tình Hoàng gia đại lang giống như con lừa ngoan cố, không bao giờ chịu nghe lời các trưởng bối an bài, cho đến cuối năm trước mới thành thân, tức phụ lại là cô nương con vợ cả của phủ An Quốc Công, bất luận là tướng mạo hay tính tình không có chỗ nào không xuất chúng, làm cho mọi người Hoàng gia kinh ngạc rớt trong mắt. Hoàng gia đại lang sửng sốt, mau chóng minh bạch, vểnh tai lên nhìn hắn, “Ý tứ của điện hạ là----“ “Ngươi nói cho ta làm sao để dỗ nữ nhi vui vẻ.” Trên mặt Từ Canh hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng. Hoàng gia đại lang và nhị lang liếc nhìn nhau, đồng thời cười rộ lên, nhị lang cười hì hì nói: “Điện hạ tìm đúng người rồi, đừng nhìn đại huynh ta bề ngoài thành thật, trêu chọc muội tử lại rất thành thạo. Nếu như ngày có một nửa bản lĩnh của hắn, A Trân tuyệt đối không trốn thoát.” Hoàng gia đại lang hung hăng đánh nhị lang một cái, cả giận nói: “Hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy, cái gì mà trêu chọc muội tử với không trêu chọc, ta là người không có liêm sỉ như vậy sao? Đó gọi là gãi đúng chỗ ngứa, ngươi không hiểu thì đừng nói bừa, hủy hoại hết thanh danh của ta.” “Hai huynh đệ các người đừng ồn ào.” Từ Canh vội vàng ngắt lời hắn nói: “Gãi đúng chỗ ngứa cũng được, trêu chọc cũng được, ngươi mau nói cho ta xem rốt cuộc như thế nào? A Trân gần đây không chịu nhìn thấy ta, ta tùy tiện mà đi gặp nàng, nàng có thể tức giận hay không? Phải làm sao bây giờ mới tốt?” “Núi không chịu ta thì ta nhường núi, biện pháp này theo lý thuyết không sai. Nhưng mà nha đầu A Trân này không giống với mấy cô nương khác, kiến thức rộng rãi, chủ ý trong lòng cũng nhiều, biện pháp giống nhau với nàng cũng vô dụng, nếu như không cẩn thận chọc giận đến nàng, điện hạ hoàn toàn không có thể trông cậy vào.” Tâm tình Từ Canh cũng nhấc lên, thật cẩn thận nói: “Ta chính là băn khoăn điểm này nên mới bó chân bó tay. Ân, ngươi nói tỉ mỉ một chút, ta nên làm cái gì?” “Việc đầu tiên, đó là phải biết trong lòng A Trân đang suy nghĩ gì.” Hoàng gia đại lang bày ra tư thế kinh nghiệm phong phú, “Nếu trong lòng A Trân có ngài, hết thảy mọi chuyện đều đơn giản. Nếu trong lòng A Trân không có ý gì với ngài, ha ha…” Từ Canh lập tức nóng nảy, “Người cười cái gì, nếu như A Trân không có ý gì, chẳng lẽ ta phải rút lui? Này không được! Ta kêu các ngươi tới làm gì, còn không phải là lo lắng khả năng sau sao?” Hoàng gia đại lang cười ha ha nói: “Điện hạ ngài đừng có gấp, theo như ta thấy, nói A Trân hoàn toàn không có chút ý tứ nào với ngài ta không tin. Ngài nhìn bản thân mình, tướng mạo xuất chúng, dáng người đinh bạc, học thức uyên bác, tính tình lại ôn nhu, ở chung lâu như vậy, không có nữ hài tử nào không động tâm. Nếu bên cạnh A Trân có một nam tử xuất chúng nào khác thì không nói, nhưng ngoại trừ ngài, cùng mấy biểu huynh chúng ta với Hồ Trường Cẩm, nàng còn quen biết ai?” Từ Canh nghe vậy trong lòng cũng dần yên ổn chút, suy nghĩ một lát, chính mình có lẽ lớn lên không anh tuấn như Thụy Hòa, như so với Hồ Trường Cẩm thì cách xa, hơn nữa xem thái độ thường ngày của Đại Trân, đối với mình cũng rất thân thiết. “Ngươi nói tiếp… Cái kia, làm thế nào để biết A Trân suy nghĩ gì?” “Chúng ta tìm nội ứng.” Hoàng gia đại lang nghiêm mặt nói, đây chính là lấy kinh nghiệm của hắn để nói. Từ Canh vẻ mặt đau khổ có chút khó xử nói, “Tân gia bị Tân tiên sinh thủ như cái thùng sắt, đừng nói cho người vào, đưa đồ vật còn khó như lên trời, sao có thể tìm nội ứng? Biện pháp này của ngươi không được.” Hoàng gia đại lang cười sâu xa khó hiểu, “Này ngài không hiểu.” Hắn thần thần bí bí mà tiến đến thì thầm bên người Từ Canh, hai mày nhíu chặt của Từ Canh dần dần giãn ra, trong do dự lại có chút chờ mong, “Cái này… Có thể được không?” “Cũng không bảo nàng làm chuyện thương thiên hại lý, ăn cây táo rào cây sung, thậm chí cũng không bảo nàng thay ngài nói lời hay, đại tẩu sẽ không cự tuyệt.” Hoàng gia đại lang cười nói: “Đại tẩu mềm lòng, nói với nàng vài lời hay, làm cho nàng cảm động đến không chịu được. Điện hạ ngài cứ yên tâm.” Từ Canh nghiêm túc gật đầu, “Được, ta liền đi tìm đại tẩu.” “Ngài đừng đi,” Hoàng gia đại lang giữ chặt tay áo hắn, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ là thân phận gì, có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ngài, nếu như ngài đi tìm tẩu tử, không thiếu được có người nói bóng nói gió, nếu như Thụy Hòa biết thì sẽ không hay, vẫn là để ta bảo tức phụ đi là được.” Nếu như việc hôn nhân này có thể thành, hắn có thể lập công lớn, Thái Tử điện hạ có thể nhớ hắn cả đời. Từ Canh cùng huynh đệ Hoàng gia thương nghị một lúc lâu, lại tỏ các loại thái độ, hai huynh đệ Hoàng gia càng cảm thấy lần này Thái Tử rất thực tâm, Đại Trân có thể gả cho hắn là rất may mắn. Vì thế, sau khi chia tay với Từ Canh, Hoàng gia đại lang liền kéo tức phụ của mình sang Tân gia để kéo việc nhà. Tức phụ của Hoàng gia đại lang họ Trương, là con vợ cả của phủ An Quốc Công, tên gọi là Tiểu Tiểu, người cũng như tên vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, tính tình lại rất hoạt bát hiếu động, nghe nói đại lang và Thái Tử bàn về chuyện của Đại Trân, lập tức hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ kích động đến đỏ bừng, “Không nghĩ tới Thái Tử điện hạ lại là người trọng tình như thế.” Mấy năm nay thanh danh của Thái Tử ở kinh thành ngày càng tốt, mấy triều thần đều khen hắn anh minh tài năng, hiểu chuyện hiếu thuận, lại giữ mình trong sạch, mười bảy mười tám mà bên người không có một người hỗn loạn nào, càng chưa thấy hắn thu cung nữ, mọi người càng cảm thấy hắn có phong thái của một minh quân. Đương nhiên, tốt thì tốt, lại có chút không chân thật, phảng phất giống như không dính khói lửa bụi trần. Mà nay nghe được Thái Tử điện hạ hai năm trước đã nhìn trúng Đại Trân, Trương thị lập tức cảm thấy Thái Tử điện hạ chân thật đáng yêu hơn nhiều. Trương thị và Hoắc đại nương tử nói chuyện lặng lẽ với nhau tự nhiên sẽ không dẫn đến người khác nghi ngờ, hỏi bóng hỏi gió một hồi, Hoắc đại nương tử quả nhiên mềm lòng, do dự một lát rốt cuộc trả lời: “Ta cũng đã hỏi qua A Trân, nàng nói không thích.” “A?” Trương thị thất vọng, “Thái Tử điện hạ là nhân vật xuất chúng như vậy mà cũng bị coi thường sao?” Hoắc đại nương tử lắc đầu, “Cũng không phải điện hạ không tốt, theo ta thấy, cũng không phải là A Trân không có ý tứ gì với Thái Tử, nhưng mà nàng tuổi nhỏ, bây giờ vẫn còn chưa thông suốt, dù sao cũng phải chờ thêm một chút mới được.” “Thái Tử đã sắp mười tám, lại chờ, điện hạ chỉ sợ cưới người khác, đến lúc đó A Trân hối hận cũng không kịp.” Trương thị nhìn trái phải, đè thấp giọng thần thần bí bí nói: “Ta nghe đại lang nói, Thái Tử điện hạ đối với A Trân nhất vãng tình thâm, ngay cả bệ hạ cũng biết, còn đáp ứng về sau không cần nạp sườn. Hoàng gia Đại Lương xưa nay đều có kẻ si tình, đến thế hệ này lại rơi vào người Thái Tử.” “Thật sự?” Hoắc đại nương tử lần đầu tiên nghe thấy lời này, nghe vậy cũng cảm động không thôi. Lúc trước nàng muốn tìm một hôn phu không nạp thiếp, bị đám nữ nhân trong nhà mẹ đẻ trào phúng không thôi, thật vất vả tổ tiên mở mắt cho nàng gả vào Tân gia, Hoắc đại nương tử bây giờ vẫn cảm thấy như nàng đang nằm mơ, không nghĩ đến đường đường là Thái Tử lại có chuyện như thế. Trong nhà không muốn gả Đại Trân vào cung, nói đi nói lại cũng không phải nguyên nhân kia sao, một là lo lắng tương lai Thái Tử đăng cơ nạp một đống phi tần oanh oanh yến yến làm cho người ta ngột ngạt, mà bọn họ là thần tử không có cách nào chống lưng cho nữ nhi, thứ hai sợ cung thâm sâu như biển, Đại Trân về sau không còn được gặp người thân. Bây giờ xem, Thái Tử điện hạ đối với A Trân là một mảnh tình thâm, ngay cả bệ hạ cũng thuyết phục, nếu như muốn tính lên, bây giờ ngay cả Tạ Quý phi đã an phận thủ thường cũng không dám nháo lên, trong cung chỉ có mỗi Thái Hậu là phiền toái, ngày sau A Trân vào cung, sau có bệ hạ và Thái Tử chống lưng, thế nào cũng không quá khổ sở. Còn gặp mặt, chờ tương lai A Trân phong hậu, muốn gặp nhà mẹ đẻ còn không dễ dàng sao, nàng không thể ra ngoài cung, người nhà đi vào cung cũng được. Nếu gả cho nhà khác, luôn đi về nhà mẹ đẻ, không thiếu được có người khua môi múa mép. Hoắc đại nương tử càng nghĩ càng thấy chuyện hôn nhân này khá tốt, nhưng mà trong lòng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu Thái Tử thật sự không chờ được thì thôi đi, dù sao A Trân cũng không lo không gả được ra ngoài. Cô nương nhà chúng ta, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, đừng nói gả chồng, muốn cưới một lang quân ở rể cũng có một đám người tranh giành đó.” Trương thị cười làm lành, “Còn không phải sao. Nhưng mà tuổi A Trân còn nhỏ, cũng đừng nóng vội gả chồng, nữ nhi rốt cuộc ở nhà mẹ đẻ mới được tự tại, mặc kệ trượng phu săn sóc như thế nào, cũng không bằng được cha mẹ yêu thương.” Hoắc đại nương tử cười, “Đệ muội nói phải.” Trương thị sau khi trở về liền nói tin tức cho Hoàng gia đại lang nghe, đại lang nghe không khỏi đau đầu: “Này khó rồi.” “Khó cái gì?” Trương thị phe phẩy quạt trong tay cười nói: “A Trân đã mười năm, thiếu nữ nhà ai không có mùa xuân, muốn nàng thông suốt còn không dễ dàng sao.” Đại lang nghe vậy chắp tay thi lễ, “Nguyện nghe nương tử chỉ bảo.” Trương thị ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, nhẹ giọng nói chủ ý của chính mình cho hắn nghe. Hoàng gia đại lang nghe được do dự nói, “Này… Sẽ không biến khéo thành vụng đi.” “Thành vụng cái gi a, lại không cần hắn bán nhan sắc đi làm chuyện gì khác người, chỉ cần bày ra bộ dáng người khác chớ lại gần, vẻ mặt ôn hòa mà nói mấy câu thôi.” “Kia… Ngươi khác có thể phối hợp sao?” Trương thị liếc xéo hắn cười, “Ngày thường thông minh như vậy, sao hôm nay lại ngốc thế chứ. Nhìn chằm chằm vào vị trí Thái Tử phi này có bao nhiêu cô nương, thấy Thái Tử điện hạ, ai còn kiềm chế được, bảo đảm liên tiếp mà ở trước mặt hắn thể hiện. Cho dù không thể hiện, cũng sẽ nghĩ biện pháp để hấp dẫn hắn, chúng ta không cần nhọc lòng.” Nàng dứt lời, lại nghĩ đến cái gì, nghiêm mặt nói: “Nhưng mà chàng cũng phải nhắc nhở điện hạ, những người ở hậu viện thủ đoạn nhiều, ngàn vạn lần đừng để Thái Tử bị người ta tính kế.” Hoàng gia là một đại gia tộc, Hoàng gia đại lang cũng đã mưa dầm thấm lâu với những thủ đoạn đó, nghe vậy lập tức gật đầu, “Ta sẽ nhắc nhở điện hạ, để cho hắn không bị mắc mưu.” Đừng ngây ngốc mà dẫm vào bẫy của người khác.