Hoàng đế hắc hóa
Chương 54
Chương 55
Sau khi hạ nha, Tân Nhất Lai không hồi phủ, đến biệt viện lần trước từng trốn tránh mà ở. Lúc này không bởi vì muốn tránh Tân lão gia tử, mà lo lắng cửa Tân phủ bị người ta đạp đổ. Hắn đặc biệt cho người đi thỉnh Tân lão gia tử, nhưng Tân lão gia tử hoàn toàn không để ý, đối với lão nhân gia mà nói, bị người ta đạp đổ cửa phủ kỳ thật là một trải nghiệm mới, tưởng tượng động tĩnh ngày hôm nay lớn như vậy đều là do tên nhi tử hỗn trướng nhà mình tạo ra, sợ hãi đồng thời lại ẩn ẩn có chút đắc ý, vì thế cả ngày tươi cười, tinh thần phấn chấn.
Mới vào cửa nhà, Tân thái phó còn chưa kịp uống ly trà, hạ nhân liền báo có Tề tướng quân cầu kiến, Tân thái phó còn chưa nhớ vị Tề tướng quân này là ai, lập tức có người báo Võ Anh Hầu cũng đã tới cửa phủ rồi, kế tiếp lại có bốn năm vị tướng quân đến cầu kiến, trong lòng Tân thái phó lộp bộp, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tân Nhất Lai bảo ông trốn đi rồi. Tuy nói lão gia tử muốn tìm người khoe khoang, nhưng tới đừng có quá nhiều người, đừng nói là khoe khoang, ngay cả xã giao cũng rất phiền toái.
Cái tên nhi tử hỗn trướng kia, chính mình trốn thật mau, còn để ông thu thập hậu quả lớn như vậy, thật đáng đánh đòn!
Tân lão gia tử vừa vui mừng vừa đau khổ mà thỉnh mấy vị khách nhân đến đại sảnh, lại cho người gọi Thụy Hòa đến tiếp khách, nhi tử có ở đây hay không không quan trọng, ông còn có tôn tử có thể sai phó, tôn tử ngoan còn đáng tin cậy hơn tên nhi tử hỗn trướng kia nhiều.
Vài vị tướng quân không gặp Tân Nhất Lai, cũng không trì hoãn họ mở miệng hỏi, liên tiếp mà nói về chuyện thành bắc không rời, Tân thái phó dù sao cũng là một cái hỏi thì đến ba cái không biết, mấu chốt là ông thật sự không biết, tuyệt đối không phải giở trò bịp bợm, mấy vị tướng quân bị thái độ của ông làm cho tức điên lên rồi.
Phủ Võ Anh Hầu và Tân gia luôn đi lại gần, hầu gia nói chuyện cũng rất tùy ý, thổi râu trừng mắt mà nhìn Tân lão gia tử nói: “Cái lão hồ đồ nhà ngươi, trong nhà chuyện lớn như vậy mà nửa điểm cũng không biết, ngươi rốt cuộc biết cái gì?”
Tân lão gia tử cũng tức, trầm mặt xuống, thẹn quá thành giận nói: “Lão tử sao lại hồ đồ? Cái này rõ ràng là công vụ của Công Bộ, có quan hệ gì với nhà chúng ta đâu? Ai cũng không có chuyện gì mà nói chuyện triều đình cho trưởng bối trong nhà đâu. Lão già nhà ngươi đừng châm ngòi ly gián đừng trách lão phu không khách khí, về sau không cho lão đại nhà ta để ý đến ngươi.”
Võ Anh Hầu bị ông làm tức đến nỗi bật cười, chỉ vào ông mà nói với Tề tướng quân: “Ngươi nhìn đi, nhìn cái sắc mặt này của hắn, có một nhi tử tốt thì ghê gớm lắm, còn khoe khoang với chúng ta. Ta nói ngươi mười tuổi hay sao?”
“Thì làm sao, ngươi có thể nói lão tử, lão tử không nói được ngươi.” Tân lão gia tử hừ nói: “Lão tử không chỉ có một nhi tử tốt, còn có một tôn tử tốt đó. Thụy Hòa ngươi lại đây –“ Ông vừa mở miệng, Thụy Hòa đành phải căng da đầu mà đứng ra cho mấy vị trưởng bối nhìn, Võ Anh Hầu thấy Tân thái phó một chút cũng không biết, liền đánh chủ ý lên người Thụy Hòa, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thụy Hòa đúng thật là hài tử ngoan, trước kia khi còn ở phủ Chiêm Sự làm việc lão phu luôn nghe lão tứ khen hắn, mói một người có thể so được với nửa phủ Chiêm Sự.”
Thụy Hòa vội vàng khiêm tốn, “Đều do Cố thúc hậu ái, khi trước ở phủ Chiêm Sự ít nhiều cũng nhờ Cố thúc chiếu cố, tiểu tử được hưởng lợi nhiều.”
“Không cần khiêm tốn, thiếu niên trẻ tuổi và tài giỏi như ngươi khen là không quá đáng. Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong Đại Lương triều chúng ta hơn trăm năm qua cũng không phải là hư danh. Đúng rồi –“ Võ Anh Hầu chuyển đề tài, tươi cười trên mặt càng thêm thân thiết, “Đồ vật cha ngươi dùng để san núi, ngươi có biết không?”
Thụy Hòa cũng không giấu ông, trầm giọng đáp: “Là gia phụ tự mình suy nghĩ ra, lúc trước cũng đã thử ở phía nam, không biết hủy mất mấy cái thôn trang, nhưng xem như cũng đã làm ra được, vừa vặn muốn san núi xây viện khoa học, cho nên mới đưa tới thành bắc. Nhưng mà thứ này rất quý, gia phụ cũng không làm nhiều.”
“Quý?” Trong lòng Võ Anh Hầu run lên, không khỏi liếc vài vị đồng liêu, Tề tướng quân vội vàng nói: “Nếu thật sự có uy lực san núi phá đá, đắt cũng không quan trọng, cùng làm thì chúng ta bảo Chung thượng thư chi tiền, nếu ông ấy không cho, chúng ta sẽ khóc.”
Tân thái phó nghĩ đám người trước mặt này đến phủ Chung thượng thư khóc lóc, trên người không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Võ Anh Hầu cười ha ha, “Đây chính là ngươi nói, đến lúc đó ngươi đi đầu.” Dứt lời ông lại quay đầu hỏi Thụy Hòa, “Ngươi có biết cái đó đắt như thế nào không? Nói nghe một chút, để cho chúng ta biết một con số.”
Thụy Hòa cẩn thận nghĩ, “Nếu như tính theo cân, một cân thuốc nổ ước chừng vài lượng bạc. Nhưng mà nếu có thể làm quá nhiều, giá có lẽ sẽ đắt hơn nữa.”
“Vật này kêu là thuốc nổ?” Võ Anh Hầu vuốt vuốt cằm, “Một cân thuốc nổ có thể phá được bao nhiêu vật?”
Thụy Hòa cười khổ, “Cái này có thể nói không tốt. Nghe gia phụ nói, núi bên thành bắc không cao, vật liệu bằng đá không tính là nhiều, san bằng bên kia đại khái dùng khoảng hai ngàn cân.”
“Như thế không nhiều lắm.” Võ Anh Hầu dứt lời liền quay qua nói nhỏ với mấy vị đồng liêu, hoàn toàn bỏ Tân thái phó và Thụy Hòa qua một bên. Thụy Hòa cũng không giận, an an tĩnh tĩnh mà ngồi chờ một bên, Tân thái phó lại có chút không vui, thường nói mấy câu để thể hiện sự tồn tại của mình. Võ Anh Hầu một chút biện pháp với ông cũng không có.
Một đám người ngồi ở Tân phủ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không chờ được Tân Nhất Lai trở về, mọi người trên cơ bản đã đoán được Tân Nhất Lai là cố ý tránh người, không khỏi mắng thầm một tiếng cáo già, rồi sau đó sôi nổi đứng lên nói cáo từ, trong lòng suy nghĩ sáng mai đến Công Bộ bắt người.
Nhưng chờ đến hôm sau đến Công Bộ, lại không thấy người, hỏi thì mới biết Tân Nhất Lai xin nghỉ.
“Cả nhà là hồ ly!” Võ Anh Hầu tức giận đến nỗi ném roi ngựa, “Lão tử mặc kệ, tiến cung tìm bệ hạ làm chủ!” Sau đó ông dẫn một đoàn các lão gia hừng hực khí thế mà đến tìm Hồng Gia đế hỗ trợ.
Hồng Gia đề gần đây luôn tu thân dưỡng tính, đại sự trong triều cơ bản giao cho Từ Canh, chỉ có ngẫu nhiên chuyện Từ Canh không giải quyết được mới tìm ông thỉnh giáo, phần lớn thời gian Hồng Gia đế đều viết chữ hoặc vẽ tranh, hoặc theo hộ vệ luyện quyền, mấy tháng này, thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Nghe nói Võ Anh Hầu cầu kiến, Hồng Gia đế hơi bất ngờ, nhưng mau chóng đoán được lý do, không khỏi lắc đầu mà cười, “Đây là do Tân Nhất Lai bế môn mới đến chỗ trẫm cầu tình.”
Lý Như Xương cười nói: “Còn nói nữa, âm thanh hôm qua thật đúng hù chết lão nô, tuy nói Tân thị lang đã báo trước với triều đình, nhưng nô tài cũng không nghĩ sẽ có tiếng vang lớn như vậy. Nghe người ta nói, mới hết một ngày, mà núi ở thành bắc đã san bằng rồi. Nếu trên chiến trường cũng nhanh như vậy, mấy người Hồ đó còn không phải sợ đến mức ngã ngựa sao, khó trách Hầu gia sốt ruột như vậy.”
Võ Anh Hầu bị Hồng Gia đế nói ra lý do cũng không xấu hổ chút nào, cười ha ha mà mà tiến lên nói: “Vi thần không phải là sốt ruột sao. Bệ hạ, đây chính là vũ khí trọng yếu của quốc gia, vi thần hôm qua đã phái người qua thành bắc xem, tên gia hỏa, có thể phá một núi đá to, cứng nhắc, trên mặt đá còn bị toạc ra những hố to. Nếu vật này mà ném vào doanh trại của người Hồ, ha ha ha, bọn họ không còn mạng nữa.”
Vài vị tướng quân còn lại cũng sôi nổi phụ họa, râu quai nón còn nhân cơ hội nói: “Nghe nói Công Bộ khi làm xưởng khai mỏ còn mướn thương binh tàn tật, trả bạc cũng rất hợp lý. Bệ hạ, chuyện tốt như vậy không nên chỉ dừng lại ở Thiên Tân đâu, nếu tính một cách nghiêm túc, quân nhân thương vong ở đại doanh Tây Bắc chúng ta mới nhiều đó, bọn họ làm sao bây giờ? Đều là vì nước tận trung mà bị thương, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”
Hắn nói ra lời này, vài vị đồng liêu phía dưới cũng nói đệm theo, còn có người trực tiếp nói với Võ Anh Hầu, “Ngài cũng quan tâm một chút Tứ tướng quân, chuyện tốt như vậy đều bị hắn đoạt đi.”
Võ Anh Hầu cũng không mắc mưu, hừ nói: “Liên quan gì đến bản hầu? Xưởng xi măng kia chính là do một mình Tân Nhất Lai dựng lên, hắn muốn mời ai thì là quyết định của hắn. Tứ lang nha chúng ta và Tân Nhất Lai hợp ý, còn đã cứu gia đình nhà họ một mạng, đó là giao tình liên quan đến mạng sống, Tân Nhất Lai tự nhiên sẽ thiên vị hắn. Lại nói bên bắc sơn kia, Hộ Bộ mới cho một chút bạc, đừng nói là cái thư viện, có thể san bằng núi đã không dễ dàng.”
Mọi người bị ông nói cho một câu nói không nên lời, Hồng Gia đế cũng cười, nhìn râu quai nón, hồ nghi hỏi: “Đây là…”
Râu quai nón cười hì hì tiến lên bái kiến, “Bệ hạ không nhận ra sao, vi thần là Hoắc Kỳ.”
Hồng Gia đế lập tức trừng mắt lớn, “Hoắc Kỳ, sao ngươi lại biến thành bộ dạng thế này?” Hoắc Kỳ là hộ vệ khi trẻ của Hồng Gia đế, sau khi Hồng Gia đế đăng cơ hắn liền đi đại doanh Tây Bắc, nói là phải vì quốc gia giết địch, một lần đi chính là mười hai năm, hồi lâu không thấy, thị vệ tuấn tiếu thanh tú năm đó, bây giờ đã trở thành hán tử mặt đầy tang thương, Hồng Gia đế không khỏi cảm khái nhiều lần.
Quân thần hai người rất nhiều năm không thấy, tự nhiên có nhiều chuyện để nói, chỉ tiếc trước mặt mọi người, Hồng Gia đế cũng không tiện nhiều lời, liền bảo hắn chốc nữa lưu lại. Đợi Hồng Gia đế đảm bảo mình có đập nồi bán sắt cũng nhất định trang bị cho quân đội thuốc nổ, đoàn người Võ Anh Hầu lúc này mới rời đi, Hoắc Kỳ thuận thế lưu lại trong cung cùng Hồng Gia đế giải bày nỗi lòng.
Nghe được thê tử Hoắc Kỳ mất sớm, cùng nữ nhi làm bạn, vành mắt Hồng Gia đế cũng không khỏi đỏ ửng, thực lòng chân tình mà nói: “Ngươi tuổi tác đã lớn, về sau ở kinh thành mà đợi, cẩn thận dưỡng thân thể. Hài tử trong nhà đã thành thân chưa?”
Hoắc Kỳ vội vàng trả lời: “Còn không phải là vì hôn sự của nha đầu kia nên mới trở về sao. Mắt thấy đã là cô nương mười tám, vi thần trong lòng cũng rất gấp. Vừa vặn lại đúng lúc hồi kinh, liền nói với Tần đại soái một tiếng cho vi thần về kinh. Nha đầu kia từ nhỏ không có nương, hôn nhân đại sự khó tránh khỏi có chút khó khăn, vi thần nghĩ về kinh thành ít nhất còn có lão thái thái và thân thích hỗ trợ, so với Tây Bắc thì tốt hơn.”
Hồng Gia đế nghe vậy cũng gật đầu, “Trẫm cũng nghĩ như vậy…. Giúp ngươi để ý.” Ông vốn dĩ định nói sẽ nhờ Thái Hậu giúp, lời tới bên miệng lại rút về, Thái Hậu bên đó ông thật sự không thể tin được.
Hoắc Kỳ kinh hỉ mà vội vàng quỳ tạ, “Đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Rốt cuộc cũng là cựu thần khi còn trẻ, Hồng Gia đế đối với Hoắc Kỳ phá lệ bất đồng, đặc biệt bây giờ ông cũng không có chuyện gì làm, liền cẩn thận hỏi yêu cầu kén rể của Hoắc Kỳ cùng tình huống của Hoắc gia đại cô nương, Hoắc Kỳ nhíu chặt mày suy nghĩ, sau đó ngượng ngùng nói: “Không dối gạt gì bệ hạ, bộ dáng của nha đầu kia đúng là không thể chê, chính là tính tình không tốt, nàng từ nhỏ đã đi theo vi thần, giáo dưỡng như một nam tử, không ngoan hiền bằng cô nương ở kinh thành, thêm nữa tính tình đứa nhỏ này lại quật cường, nhìn không được nam nhân có tam thê tứ thiếp, cho nên, chuyện nạp thiếp là tuyệt đối không thể, vì cái này mà vi thần sầu muốn chết.”
Hồng Gia đế lại cười nói: “Cái này có gì mà phát sầu, người trong kinh thành không nạp thiếp có rất nhiều, phàm là những gia đình chân chính, ai mà muốn nhà mình có thêm phiền toái. Nếu năm đó không phải Tiên đế và Thái Hậu buộc trẫm tuyển phi, trẫm ước gì hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu.”
Hoắc Kỳ nghe vậy đôi mắt lập tức phát sáng, “Quả thực như thế?”
“Đương nhiên! Nhà người khác thì không nói, liền nói Tân gia, từ Tân thái phó đến Tân Nhất Lai, lại đến đại lang nhà bọn họ, a không đúng, đại lang nhà bọn họ còn chưa có thành thân. Nhưng mà cũng xấp xỉ, gia phong nhà bọn họ chân chính.” Hồng Gia đế nói đến đây trong lòng không khỏi động, lại nói nữa Thụy Hòa không phải còn chưa thành thân sao.
Nhưng mà,, Hồng Gia đế tuy rằng nói đến Thụy Hòa, lại không có tự chủ trương mà kéo tơ hồng, Tân Thụy Hòa là Tân gia đích trưởng tử, cưới vợ đương nhiên là muốn thân càng thêm thân, ý tứ của Tân gia như thế nào ông cũng không biết, nếu mà tùy tiện chỉ hôn, nói không chừng sẽ tạo thành một đôi oán ngẫu.
Hoắc Kỳ cũng không đánh chủ ý lên người Tân Thụy Hòa, đối với đại danh của Thụy Hòa hắn đã nghe qua, buổi sáng hôm nay còn có người chỉ điểm mà nhìn hắn từ phía xa, bất luận về tướng mạo hay gia thế, vẫn là nhân phẩm tài tình, toàn bộ kinh thành là số một số hai, Hoắc Kỳ cảm thấy, nhân vật như vậy, khuê nữ ngốc nhà hắn trèo không được.
Trong lòng Từ Canh cười thầm, quả nhiên là nhân duyên trời định, vô luận đi như thế nào, cuối cùng vẫn về với nhau, “Nhi thần cũng thấy chủ ý này của phụ hoàng rất hay. Thụy Hòa là người thông minh, tính cách tốt, trong xương cốt luôn có chút ngạo khí, luôn coi thường những cô nương được nuông chiều từ bé, Hoắc gia cô nương nói không chừng lại là kiểu yêu thích của hắn đó. Nhưng mà phụ hoàng cũng không cần sốt ruột, tìm một ngày cho hai người bọn họ gặp mặt là được.”
Hồng Gia đế gật đầu, “Cũng được.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
36 chương
14 chương
130 chương
24 chương
23 chương