CHƯƠNG 27. “Con không ngốc! Con muốn đi đến mộ phần của Sở Quân tỷ tỷ.” Vẻ mặt Huyền Nghị lộ vẻ khó tin nhìn Huyền Ngôn Nặc: “Ngươi… Điên rồi hả? Đến chỗ mộ phần?!” “Con không điên!” Huyền Ngôn Nặc vô cùng tức giận, vòng qua Huyền Nghị trực tiếp đi ra ngoài. Huyền Nghị nắm lấy tay Huyền Ngôn Nặc nói: “Tiểu Nặc! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Huyền Ngôn Nặc giãy khỏi tay của Huyền Nghị: “không có chuyện gì xảy ra.” Huyền Nghị đi đến trước mặt Huyền Ngôn Nặc, dè dặt hỏi: “Là cãi nhau với Dật Thanh Thích sao?” Huyền Ngôn Nặc nhìn Huyền Nghị, gật đầu. “Sao lại cãi nhau, ” Huyền Nghị khổ não day huyệt Thái Dương, tiếp tục nói, “Có muốn phụ thân giúp các ngươi hợp lại hay không? Nói một chút xem nào, rốt cuộc là chuyện gì mà dẫn đến việc các ngươi cãi nhau khủng khiếp như vậy? Còn không thèm để ý tới nhau nữa chứ.” “Đi mà hỏi hắn.” Huyền Nghị thở dài: “Hai… Thật vất vả mới tìm được người yêu của mình, người kia cũng yêu mình, hà tất làm loạn lên như vậy? Hòa giải đi, ngoan, nghe lời phụ thân.” Huyền Ngôn Nặc cố chấp lắc đầu. ========================================================================= “Hoàng huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Sao lại ầm ĩ với tiểu Nặc như vậy?” Bên kia, Dật Thanh Trí đi tới phòng Dật Thanh Thích, thấy Dật Thanh Thích đang ngồi ở trên ghế một mình uống trà sinh hờn dỗi, y ngồi xuống bên cạnh hắn, muốn hỏi rõ ràng chân tướng sự việc, nghĩ biện pháp để giải quyết. “Có thể có chuyện gì, ” Dật Thanh Thích đem nước trà trong cốc một hơi uống cạn sạch, ném cốc trở lại bàn, “Tiểu Nặc y căn bản là cố tình gây sự! Ta làm như vậy cũng là vì tốt cho y! Y lại còn nói ta coi y là sủng vật! Ta Dật Thanh Thích từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên vì một người mà động lòng lẽ nào chính là loại kết quả này sao?” “Cái gì mà làm sủng vật?” Dật Thanh Thích ý thức được bản thân thất thố (thất lễ), bĩnh tĩnh lại chính mình, trả lời: “Không có gì. Việc nhỏ mà thôi. Không cần quan tâm y.” “Việc nhỏ có thể nghiêm trọng đến vậy sao? Hoàng huynh, huynh nghĩ đệ là kẻ ngu si à!” Dật Thanh Thích bị Dật Thanh Trí nói mà phiền, chỉ ra cửa với nói Dật Thanh Trí: “Ta nói không có gì! Đi ra ngoài! Lập tức ra ngoài cho ta!Để ta yên tĩnh một chút!” Dật Thanh Thích hé miệng: “Hoàng huynh, đệ đệ lại nói thêm mấy câu cuối cùng: huynh là thiên tử, rất nhiều nữ nhân đều yêu thương nhung nhớ huynh, đây là khẳng định, đệ không biết các nàng đối với huynh đến tột cùng là tình cảm gì, thế nhưng, huynh yêu được mấy người? Sợ rằng nữ nhân trong hậu cung nhiều nhất thì huynh chỉ sủng ái một chút, tìm được một người tốt hơn liền lập tức ném người ta đi. Đệ muốn biết, huynh có phải cũng như vậy đối với tiểu Nặc hay không? Nếu như phải, đệ đây thực sự phải thay tiểu Nặc cảm thấy không đáng.” “Hừ, ta đối với tiểu Nặc sao có thể là dạng đó chứ? Ta vừa rồi không phải nói rồi sao, lần đầu tiên vì một người mà động lòng. Cái đám người trong hậu cung ta nhìn mà chán ghét, ta chỉ nghĩ phân tán hậu cung để tiểu Nặc không bị uy hiếp mà thôi.” “Ừm, vì tiểu Nặc mà phân tán hậu cung, vậy huynh là đùa thật rồi. Như vậy, tiểu Nặc thích huynh sao? Tốt, nhìn tình hình mấy ngày này, tiểu Nặc thích huynh, rất thích huynh, huynh làm cho y khóc mấy lần? Lẽ nào lần này huynh không thể nhân nhượng một chút sao? Mỗi lần đều là huynh làm chủ, y cũng sẽ khó chịu. Được rồi, đệ đã nói xong, chính huynh ngẫm lại đi, thỉnh thoảng buông xuống cái giá của mình mà chiều y một chút, đối với huynh cũng không có tổn thất gì, rất thích hợp rồi.” Dật Thanh Trí lẳng lặng nói xong những lời này liền rời khỏi phòng Dật Thanh Thích.