CHƯƠNG 14. “Trẫm dự định không lâu nữa sẽ xuất cung đến Dương Châu, thăm quê hương của tiểu Nặc.” Huyền Ngôn Nặc nghe được những lời này, ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dật Thanh Thích, một hồi liền chuyển hóa thành hưng phấn, ôm lấy Dật Thanh Thích hôn mạnh một cái trên mặt hắn, cười nói: “Quá tốt rồi ~ tiểu Nặc dẫn Dật đi ăn đồ ăn vặt của Dương Châu và rất nhiều rất nhiều đồ chơi thú vị ở đó nữa!!” “Được.” Dật Thanh Thích xoa môi Huyền Ngôn Nặc, lại hôn một cái. Huyền Nghị vừa nghe thấy Dật Thanh Thích nói muốn đến Dương Châu cũng đã bị chấn động mạnh rồi, vậy mà lại thấy hai người ở trước mặt mình thân mật qua lại, khanh khanh ta ta, y tại chỗ ngất đi. Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích đều bị dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng đưa Huyền Nghị vào tẩm cung của Dật Thanh Thích. Khi Huyền Nghị mở mắt thì liền thấy hai khuôn mặt được phóng đại N lần ở trước mặt, lần thứ hai bị dọa ngất. Chính là như vậy, Huyền Nghị trong vòng hai ngày té xỉu hai lần. Huyền Ngôn Nặc bị Huyền Nghị dọa mất đi nửa cái mạng, không nghĩ nhiều lại bắt đầu khóc. Dật Thanh Thích rất ôn nhu kéo y, nhẹ nhàng vỗ về lưng y. Huyền Ngôn Nặc nức nở hỏi: “Dật… Phụ thân không sao chứ?” Dật Thanh Thích năng mặt Huyền Ngôn Nặc lên, môi dán lên môi Huyền Ngôn Nặc đáp: “Đương nhiên sẽ không. Yên tâm đi.” Nói xong Dật Thanh Thích lại bắt đầu cắn cắn môi Huyền Ngôn Nặc. Sau khi Huyền Nghị thanh tỉnh lại, thấy hai người bọn họ đang ôm nhau hôn nhẹ, nhất là y phục của Huyền Ngôn Nặc còn bị kéo xuống rất nhiều, biểu tình lại rất hưởng thụ… Huyền Nghị thiếu chút nữa lại ngất xỉu đi. May mắn là kiềm chế lại được. Vì vậy hắn ho khan giúp hai người còn đang chìm đắm trong thế giới của bọn họ mà điên cuồng hôn môi lấy lại tinh thần. Huyền Ngôn Nặc kêu thảm một tiếng, nhào vào trong lòng Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích cười giúp Huyền Ngôn Nặc chỉnh sửa lại y phục rồi ôm chặt lấy y, quay đầu đi vẻ mặt vân đạm phong khinh (như không có gì) nói với Huyền Nghị: “Nhạc phụ đối với loại tình huống này có chút không chịu nổi sao?” Huyền Nghị nuốt nước bọt: “Có chút.” Dật Thanh Thích cười trả lời: “Sau này sẽ quen thôi.” “Cái gì?!!!!!!!!!!” “Phu thê mà, lâu lâu hôn môi là rất bình thường. Đúng không, tiểu Nặc?” Dật Thanh Thích cúi đầu cười hỏi Huyền Ngôn Nặc vẫn cúi đầu chôn ở trong ngực hắn không chịu nói gì. Huyền Ngôn Nặc im lặng trong lòng Dật Thanh Thích, gật đầu. Dật Thanh Thích sủng nịch sờ đầu Huyền Ngôn Nặc, hoàn toàn không nhìn Huyền Nghị đã sắp hóa đá ở một bên. Qua thật lâu, Huyền Nghị rốt cục phản ứng, lớn tiếng phản kháng: “Không được! Điều này sao có thể!! Hai người là nam nhân ở phủ của ta lâu lâu ôm ôm còn chưa tính, còn hôn môi?! Không được không được không được!” Dật Thanh Thích quay đầu nhướn mi, hỏi: “Vì sao không được?” “Nói đúng mà… Phu thê mà ~” Huyền Ngôn Nặc rốt cục từ trong lòng Dật Thanh Thích ngẩng đầu, phụ họa nói. “Ta nói không được hay không được! Ta là nhạc phụ ngươi!” Huyền Nghị lẽ thẳng khí hùng (có lý chẳng sợ, hùng hồn) mà phản bác. “Trẫm là thiên tử trẫm định đoạt!” Dật Thanh Thích trực tiếp lôi ra “đòn sát thủ”, đồng thời kéo Huyền Ngôn Nặc ra thơm mạnh lên cái miệng của y, “Lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ sao?” Huyền Nghị ở trong lòng kêu rên: ngươi nào có hạ chỉ nhaaaaaaa!! “Ai nha, phụ thân, ” Huyền Ngôn Nặc đi tới gần cầm lấy tay Huyền Nghị, “Tiểu Nặc cùng Dật là… phu thê ~ phu thê lâu lâu hôn môi, loại chuyện này lẽ nào không có sao? Như vậy thì phụ thân ~ người cùng mẫu thân làm thế nào sinh ra tiểu Nặc đồng thời duy trì được tình cảm đến bây giờ chứ? Lẽ nào hai người thực sự không có hôn môi qua sao ~ “ “Này đương nhiên là có…” Huyền Nghị cúi đầu bắt đầu cắn ngón tay, “Thế nhưng hai người các ngươi là nam nhân nha ~!” “Nam nhân tại sao lại không thể chứ ~ tiểu Nặc chính là thích Dật ~! Hừ ~ tiểu Nặc ghét phụ thân ~!” Huyền Ngôn Nặc bỏ tay Huyền Nghị ra, đi trở về bên người Dật Thanh Thích, ôm lấy tay hắn, bĩu cái môi nhỏ nhắn úp mặt vào cánh tay rắn chắc của hắn. Dật Thanh Thích sờ đầu Huyền Ngôn Nặc, hỏi Huyền Nghị: “Nhạc phụ đại nhân… Ngươi vẫn là rất sủng tiểu Nặc đúng không? Cũng sẽ không ngay cả loại yêu cầu này của y cũng không đáp ứng chứ?” “Nhưng mà…” Huyền Ngôn Nặc ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Huyền Nghị. Huyền Nghị đối với một chiêu này của con trai tuyệt tối không chịu nổi, mơ mơ màng màng trả lời: “Được… Ta đáp ứng…” “Tốt quá rồi ~!” Biểu tình vừa rồi của Huyền Ngôn Nặc lập tức biến mất, thủ nhi đại chi (trở thành, giành lấy) mừng rỡ như điên, nhào tới trong lòng Huyền Nghị làm nũng, “Tiểu Nặc chỉ biết phụ thân là tuyệt nhất ~ “ Sắc mặt Dật Thanh Thích xấu xí cực kỳ. Hắn một phát kéo Huyền Ngôn Nặc qua ôm chặt trong lòng mình, nói: “Cảm tạ nhạc phụ.”