Editor: Lạc Lạc Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi Hoàng đế sai người đến Khâm thiên giám nhắc nhở hai lần khiến đám người bên dưới vô cùng gấp gáp, cuối cùng mấy ngày sau trình lên tên của tiểu hoàng tử và tiểu công chúa. Hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu tỉ mỉ cân nhắc suy tính, cuối cùng tên của tiểu hoàng tử có một chữ Hằng, tiểu công chúa tên là Thanh Huy. Đợi đến tiệc rượu một trăm ngày thì tiểu hoàng tử và tiểu công chúa chính thức lộ diện trước quan lại, được ghi danh vào gia phả hoàng tộc. Hôm đó là một ngày đẹp trời, Tiết Tĩnh Xu sai người bế tiểu công chúa và tiểu hoàng tử ngồi trên ghế bên cạnh giường êm. Tiểu công chúa ôm một con hổ bằng vải, yên lặng nghiêng đầu chớp mắt. Trong tay tiểu hoàng tử cũng có một con hổ bằng vải nhưng đã bị hắn gặm cắn dính đầy nước bọt trông rất thê thảm. Tiết Tĩnh Xu dựa trên đệm mỉm cười nhìn hai đứa bé, càng nhìn càng thấy kỳ diệu. Cùng một thai sinh ra hai đứa bé, bề ngoài và tính cách khác nhau hoàn toàn, nhưng hai đứa lại là song bào thai, là hai người thân cận nhất của nhau. Nàng nhớ tới điều gì đó, quay đầu nói với hoàng đế: “Bệ hạ, chúng ta đặt nhũ danh cho hoàng nhi đi.” Tuy tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đã có tên, nhưng khi gọi cảm thấy không đủ thân thiết, với cả cũng không phải do mình đặt cho hai đứa nên trong lòng có chút tiếc nuối. Hôm nay không cần vào triều nên hoàng đế chưa đi khỏi cung Tê Phượng mà đang duyệt sổ con được đưa tới, nghe thấy lời Tiết Tĩnh Xu nói liền buông bút son, đứng dậy đi tới bên cửa sổ ngồi lên nhuyễn tháp, một tay kéo hoàng hậu, một mặt nhìn về hai đứa bé hỏi: “Mạn Mạn muốn đặt nhũ danh gì cho hai đứa?” Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Không chỉ thiếp mà bệ hạ cũng phải suy nghĩ một chút. Như vậy đi, tiểu công chúa để thiếp còn tiểu hoàng tử giao cho bệ hạ.” Hoàng đế gật đầu: “Hoàng hậu đặt trước đi.” Tiết Tĩnh Xu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, chân mày thả lỏng, cười nói: “Người ta bảo nữ nhi là tiểu áo bông tri kỷ của mẫu thân, thiếp muốn đặt cho nữ nhi cái tên Noãn Noãn, bệ hạ thấy sao?” “Noãn Noãn…” Hoàng đế đọc một lần, gật đầu tán thành, “Không tồi, cảm giác là một khuê nữ lanh trí.” “Bệ hạ muốn đặt tên gì cho tiểu hoàng tử?” Hoàng đế nhìn con trai một chút, vươn tay giành lấy hổ vải trong tay bé, ghét bỏ vứt đi. Lập tức tiểu hoàng tử sử dụng tay chân múa may giống hệt con rùa nhỏ, cố gắng đòi lại con hổ vải. Tiết Tĩnh Xu nhìn con trai cố gắng đến đỏ mặt, vội cầm hổ vải đưa cho hắn, quay đầu xẵng giọng nói: “Bệ hạ có thể không trêu đùa con được không? Nhìn nó sốt ruột rồi kìa.” Hoàng đế nói: “Nếu nó là người nóng tính thì cứ gọi là Cấp Cấp đi.” Tiết Tĩnh Xu không nói gì: “Tính tình nóng vội thì gọi là Cấp Cấp? Thế tính không hấp tấp thì làm nó chậm một chút, gọi là Ổn Ổn sao?” “Ổn Ổn cũng không tệ.” Hoàng đế nói. Tiết Tĩnh Xu trừng mắt liếc hắn một cái: “Cho dù là nhũ danh thì cũng không thể tùy ý như vậy, mong bệ hạ suy nghĩ cho cẩn thận.” “Vậy… Đại Đại, Bàn Bàn, Viên Viên?” “Bệ hạ…” Hoàng đế nghe thấy ý cảnh cáo trong lời nói của hoàng hậu, rốt cuộc cũng không dám làm loạn nữa, nghiêm chỉnh suy nghĩ một chút nói: “Gọi Nháo Nháo đi, đứa bé năng động, ầm ĩ mới tốt.” Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ kỹ lại, Nháo Nháo nghe có vẻ mạnh mẽ, giống như tiểu hoàng tử sẽ nháo loạn nhưng thực tế đứa bé càng nghịch ngợm thì càng khỏe mạnh, thân thể cường tráng, là điều tốt. Nàng tán thành nói: “Không tồi, cứ gọi là Nháo Nháo đi, vừa may cái tên này cũng phù hợp với tính cách của bé con.” Nàng cúi người sờ mũi tiểu hoàng tử rồi chạm vào mặt tiểu công chúa một cái, vui vẻ nói: “Nghe chưa? Từ hôm nay trở đi bảo bối của ta lại có thêm một cái tên, ca ca gọi là Nháo Nháo, muội muội gọi là Noãn Noãn.” Hoàng đế bổ sung: “Mẫu hậu các con là Mạn Mạn.” Tiết Tĩnh Xu quay đầu liếc mắt nhìn hoàng đế, mỉm cười nói với hai đứa bé: “Phụ hoàng các con thích người khác gọi là Diệu ca ca, các con nhớ kỹ về sau gọi người là Diệu ca ca, không cần gọi là phụ hoàng.” “Kém vai vế mà.” Hoàng đế nhắc nhở. “Sao lại sai? Đây là bảo bối. Nếu không… bệ hạ nói cho hoàng nhi nhũ danh của thiếp làm cái gì? Có qua có lại nha.” Hoàng đế không còn lời nào để nói, ai bảo lúc nãy hắn trêu đùa hoàng hậu, hiện tại đã bị hoàng hậu phản kháng ngược lại. Tiệc rượu trăm ngày được tổ chức ở bên ngoài đình, Tiết Tĩnh Xu và hoàng đế mỗi người ôm một đứa bé dắt tay nhau đi tới, nhận bái phỏng của đủ loại quan. Đầu tiên là triều thần chúc mừng hoàng đế hoàng hậu rồi đến hoàng tử công chúa, tiếp đó hoàng đế hạ chỉ ban tên rồi ghi danh hoàng tử và công chúa vào gia phả, cuối cùng mới là tiệc mừng. Sau giờ Ngọ, Tiết Tĩnh Xu ở trong Ngự hoa viên tổ chức tiệc, lúc này các chư vị phu nhân lần lượt tiến cung chúc mừng. Thời tiết oi bức, chờ đến khi nghi trượng hoàng gia khởi hành đến hạ cung thì công chúa và hoàng tử đã năm tháng tuổi. Tiết Tĩnh Xu bận rộn chuyện dời cung, lúc này không có thái hoàng thái hậu trợ giúp nên nàng bận đến tối mặt, không thể lúc nào cũng trông coi hai đứa bé. Một lần, nàng đang ở bên ngoài điện nghe các quản sự cung bẩm báo, chợt nghe tiếng khóc của tiểu hoàng tử truyền đến. Đây vốn là chuyện bình thường, khi Nháo Nháo đói bụng cũng sẽ kêu gào nhưng lần này trong tiếng khóc còn có tiếng kinh hô của cung nữ. Tiết Tĩnh Xu vội vàng đứng dậy đi vào điện. Bà vú đang hoảng sợ ôm lấy tiểu hoàng tử dỗ dành, hai tiểu cung nữ quỳ ở một bên hoang mang lo sợ, nhìn thấy hoàng hậu đi đến thì toàn bộ cung nhân đều quỳ xuống. Tiết Tĩnh Xu bế Nháo Nháo lắc nhẹ, thấp giọng dỗ dành. Nháo Nháo dần dần nín khóc, chỉ thỉnh thoảng nức nở một tiếng, trông rất đáng thương. Tiết Tĩnh Xu hôn con một cái, lúc này mới nhìn về phía đám người đang quỳ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Hai tiểu cung nữ vội vàng dập đầu: “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!” Tiết Tĩnh Xu hỏi bà vú: “Tô cô cô nói đi, làm sao vậy?” Tô cô cô dập đầu một cái, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra buổi trưa tiểu hoàng tử ngủ sẽ có hai cung nữ ở trong nội điện trông chừng. Không ngờ hai tiểu cung nữ này lại nói chuyện đến nỗi tiểu hoàng tử tỉnh lại cũng không phát hiện ra, đợi đến khi tiểu hoàng tử lật người, từ trên giường ngã xuống đất khóc lớn mới làm họ phát hiện. Tiết Tĩnh Xu nghe xong liền nhíu mày kiểm tra Nháo Nháo một phen, thấy trên mặt đất đều là thảm dày, con ngã từ trên giường xuống cũng không dập đầu, khóc như vậy là do tủi thân, có lẽ lần này đã khiến nó hoảng sợ. Hai cung nữ quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng, cầu xin tha thứ. Tiết Tĩnh Xu nói: “Dẫn các nàng đi, xử lí theo cung quy, những người còn lại phạt ba tháng tiền tiêu vặt, nếu có lần sau sẽ xử cùng tội với hai người đó.” Bà vú thở phào nhẹ nhõm, liên tục tạ ân, hai cung nữ co quắp trên mặt đất sống sót sau tai nạn. Tiết Tĩnh Xu cho người lui ra rồi gọi người bên ngoài điện báo quản sự ngày mai quay lại bẩm báo. Nàng trìu mến lau nước mặt trên mặt tiểu hoàng tử, “Khỉ con biết sợ rồi nhỉ? Nhìn xem từ nay về sau con còn dám nghịch nữa không.” Tiểu hoàng tử hơn bốn tháng đã biết xoay người, nhưng mạnh mẽ như hôm nay vẫn là lần đầu. Ban đêm hoàng đế tới Tiết Tĩnh Xu đã đề cập việc này với hắn. Hoàng đế liền đặt con trai lên giường, nhìn nó đỏ mặt tới tận mang tai xoay người, chờ con trai lật xong lại đưa tay đẩy trở về, cho nó lật tiếp một lần nữa. Tiết Tĩnh Xu nhìn bất đắc dĩ, thế nhưng có vẻ tiểu hoàng tử cũng tình nguyện nên cho hai cha con chơi đùa tùy ý. Tiểu công chúa nằm ở một bên, không biết có phải do bị ca ca khích lệ hay không đã giơ hai chân ngắn lên, nỗ lực lật sang một bên, sau đó cố gắng ngẩng đầu, đưa người nghiêng sang một bên, nhưng từ đầu đến cuối không đủ sức lực, bị cánh tay bên dưới cản lại, làm nhiều lần cũng không thành công. Tiết Tĩnh Xu vội vỗ hoàng đế, bảo hắn ngừng trêu đùa con trai, cùng quay ra nhìn nữ nhi xoay người. Thất bại ba bốn lần liền, tiểu công chúa mếu mếu miệng, trông như muốn khóc. Hoàng đế nhanh nhẹn đẩy một cái, giúp nữ nhi lật người, nằm lỳ ở trên giường. Tiểu công chúa giống như một con rùa đen, nằm trên giường quẫy tay chân, sau đó ngẫu nhiên chống tay lên người, ngẩng lên thật cao cười khanh khách. Hoàng đế ngạc nhiên nhìn Tiết Tĩnh Xu: “Mạn Mạn có nghe thấy không? Noãn Noãn đang nói lời cảm ơn với ta, nó còn cười với ta.” Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ, ai cũng biết Noãn Noãn vừa kêu một tiếng không có ý nghĩa mà thôi, chỉ có hoàng đế là cho rằng nữ nhi đang nói lời cảm ơn với hắn. Hoàng đế bế tiểu hoàng tử tới, cho hắn nằm phía đối diện công chúa, ca ca muội muội đối mặt nhau. Hoàng đế chọc chọc mặt con trai: “Có thấy không, muội muội ngươi biết cười rồi, chỉ có ngươi ngày nào cũng khóc nhè, có thấy mất mặt không?” Noãn Noãn nhìn đứa bé lớn hơn mình một chút, kêu một tiếng. Lần này đổi sang tiểu hoàng tử chớp mắt to, không ầm ĩ nhìn tiểu công chúa. Bé giống như rất tò mò về người trước mặt mình, hai tay nhỏ bé chống trên thân một lúc, lại đưa tay ra sờ muội muội, thế nhưng chưa kịp chạm tới thì tay kia không chịu được cơ thể mập mạp ngã xuống giường. Tiểu hoàng tử bối rối, nhắm hai mắt lại ngoác miệng ra khóc lớn. Hoàng đế đành phải ôm con trai dỗ dành, làm cách nào cũng không thể khiến tiểu hoàng tử ngừng khóc. Tiết Tĩnh Xu nhớ tới hành động vừa nãy của Nháo Nháo, ôm lấy tiểu công chúa thăm dò, đưa đến trước mặt con trai. Tiểu hoàng tử lập tức ngừng khóc, mắt chứa lệ vươn tay nhỏ bé sờ soạng mặt muội muội một lúc, hài lòng cười to rồi giơ hai cánh tay giống như muốn ôm Noãn Noãn. Hoàng đế giễu cợt: “Với tay chân ngắn cũn không bằng chiếc đũa của con mà muốn ôm tiểu cô nương?” Tiểu hoàng tử không được như ý, ở trong lòng hoàng đế quơ quơ tay giống một con cua vậy. Tiểu công chúa ngậm ngón tay trắng noãn, nhìn chằm chằm ca ca của mình. Tiết Tĩnh Xu thấy nhi tử không chịu bỏ qua, không thể làm khác hơn đành ôm hai đứa bé gần lại một chút, hạ đầu Noãn Noãn xuống để cho Nháo Nháo hôn muội muội một cái. Tiểu hoàng tử cảm thấy mĩ mãn cười khanh khách. Tiết Tĩnh Xu không khỏi nhìn hoàng đế một cái, nghĩ thầm, cái tính không được chỗ tốt thề không bỏ qua này quả thực là di truyền từ bệ hạ. – – – – – Vi Yên: Mình xin chú thích một chút về tên của hai bé: Hằng có nghĩa là trường cửu, vĩnh hằng. (Theo chị Qing An thì lấy tên này là đẹp nhất rồi nha). Thanh Huy là ánh sáng rực rỡ. Đại Đại, Bàn Bàn, Viên Viên lần lượt là to quá, mập mạp, tròn tròn (Chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ đến hình dáng của bé Hằng khi được tả ở mấy chương trước nhỉ ^^)