Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng
Chương 84
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Có lẽ là thấy dạo gần đây Tiết Tĩnh Viện ồn ào không chịu nổi nên sau khi nàng ta bị thái hoàng thái hậu cấm túc, Tiết lão thái gia cũng đồng ý ở riêng.
Xưa nay huynh đệ phân gia mà cha mẹ vẫn còn thì sẽ ở cùng con trai trưởng Đại phòng. Mà giờ đây Đại phòng đã bị thái hoàng thái hậu quở mắng, không còn quyền lợi thừa kế tước vị nên người phải chuyển đi tất nhiên là bọn họ.
Về phần Tam phòng, vốn là thứ xuất, mặc kệ hai phòng kia muốn thế nào thì bọn họ cũng muốn được ở riêng.
Chờ đến khi Đại phòng với Tam phòng chuyển đi, Tiết phủ liền yên tĩnh trở lại.
Còn việc chia cụ thể thế nào, Tiết Tĩnh Xu cũng không quan tâm, nàng chỉ cần biết Đại phòng đã phân ra là được rồi.
Về sau cho dù Tiết Tĩnh Viện tiếp tục náo loạn hay An thân vương thật sự mưu phản thì bị liên lụy chỉ có Đại phòng, Nhị phòng bọn họ sẽ không liên quan mấy, hoàng đế cũng không cần khó xử vì nàng.
Nàng khăng khăng muốn Đại phòng với Nhị phòng tách ra, vì nguyên nhân quan trọng nhất là vậy và cũng không cho quan lại có cớ lấy nhà mẹ đẻ hoàng hậu làm hoàng đế khó xử.
Sau khi ở riêng, Tiết Tĩnh Uyển có tiến cung thăm Tiết Tĩnh Xu một lần.
Nàng đã gả vào Lâm gia được hai tháng, cả người béo lên được một vòng, càng lộ vẻ yêu kiều động lòng người.
Tiết Tĩnh Xu nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần mới cho ngồi xuống, hỏi thăm: "Muội ở Lâm gia thế nào? Có ai làm khó muội không?"
Tiết Tĩnh Uyển lắc đầu, "Không có, mẹ với đại tẩu đối xử với muội đều rất tốt."
Tiết Tĩnh Xu cười hỏi: "Còn muội phu thì sao? Hắn đối xử với muội có tốt không?"
Tiết Tĩnh Uyển hơi đỏ mặt, "Cũng rất tốt."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Lúc trước khi thái hoàng thái hậu đổi muội với Tiết Tĩnh Viện, trong lòng ta còn thở phào nhẹ nhõm. Dòng dõi Lâm gia trong kinh thành tuy không tính là rất tốt nhưng khẩu phần trong nhà lại ít, xưa nay nghe nói Lâm lão phu nhân với Lâm đại nãi nãi tính tình ngay thẳng.
Bình thường muội chịu khó một tí, đi thỉnh an lão phu nhân, trò chuyện với bà ấy nhiều một chút. Sang năm muội phu sẽ tham dự kì thi mùa xuân, muội cũng quan tâm cuộc sống với ăn uống hàng ngày của hắn một chút, có chuyện gì thì cứ nói với hắn, đừng vì một vấn đề nhỏ nhoi mà giận dỗi, biết không?"
Tiết Tĩnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu, "Tam tỷ tỷ, muội nhớ rồi."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nhưng mà nếu ai can đảm dám làm muội tức giận thì cũng đừng chịu đựng, dù sao muội có ta là tỷ tỷ ruột, bệ hạ là tỷ phu ruột của muội, nếu có ai không có mắt muốn bắt nạt muội thì nhớ hỏi ý kiến của ta trước."
Tiết Tĩnh Uyển mở to hai mắt, sùng bái nhìn nàng: "Tam tỷ tỷ, lúc tỷ nói những lời này, trông ngầu lắm ấy!"
Tiết Tĩnh Xu xẵng giọng: "Lời của ta muội nhớ chưa? Muội là muội muội của hoàng hậu, bị người ta bắt nạt thì đừng có khóc sướt mướt tới tìm ta đấy, có ân oán gì thì giải quyết ngay và luôn, khi nào muội chọc vào đại họa thì hẵng đến tìm ta."
Tiết Tĩnh Uyển liên tục gật đầu, "Muội nhớ rồi, Tam tỷ yên tâm, nhất định muội sẽ không để ai bắt nạt, làm mất mặt mũi của tỷ đâu."
Bấy giờ Tiết Tĩnh Xu mới nhẹ nhàng gật đầu, tay bất giác xoa bụng mình.
Đến hôm nay nàng đã mang thai được hơn năm tháng, bụng lại to hơn các phụ nhân mang sáu bảy tháng, ngồi nhiều cũng thấy hơi mệt.
Tiết Tĩnh Uyển tò mò nhìn bụng nàng, kích động nói: "Tam tỷ tỷ, muội có thể sờ một chút được không? Tỷ yên tâm, muội sẽ nhẹ nhàng thôi."
Tiết Tĩnh Xu cười vẫy tay với muội ấy, "Tới đây, tới chào hỏi cháu ngoại của muội."
Tiết Tĩnh Uyển đi lên trước, cẩn thận nhìn từng li từng tí rồi rụt rè duỗi một tay ra, khẽ sờ bụng nàng một cái rồi lập tức lùi về sau.
Tiết Tĩnh Xu buồn cười nói: "Nó có cắn muội không?"
Tiết Tĩnh Uyển cười hi hi mấy tiếng rồi lại vươn tay ra, muốn sờ một lần nữa. Lần này, tay nàng vừa đụng vào bụng Tiết Tĩnh Xu liền cảm thấy lòng bàn tay bị đá một cái, sợ tới mức khiến nàng vội vàng lùi về sau, nhưng lại không cẩn thận giẫm vào làn váy của mình, lập tức ngã trên mặt đất, kêu la oai oái.
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, vội vàng kêu người đỡ nàng dậy. Mặt đất được trải thảm dày nên nàng cũng không lo Tiết Tĩnh Uyển lắm, chỉ là không nín được cười đau cả bụng.
Tiết Tĩnh Uyển xấu hổ, mặt đỏ mang tai nhưng đôi mắt lại sáng lóng lánh, hết sức ngạc nhiên hỏi: "Tam tỷ tỷ, sao nó có thể chuyển động?"
Tiết Tĩnh Xu vất vả lắm mới nhịn được cười, trả lời nàng: "Hoàng nhi dài người nên duỗi người ấy."
Tiết Tĩnh Uyển không dám sờ nữa, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm bụng nàng, mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Không cần ngạc nhiên như thế đâu, chờ đến khi muội mang thai sẽ tự cảm nhận được cảm giác này thôi."
Nghe nàng nhắc đến chuyện này, Tiết Tĩnh Uyển đỏ mặt, nhìn xung quanh một chút, tiến lên hỏi nhỏ bên tai nàng: "Tam tỷ tỷ, chỉ cần làm chuyện ấy là có thể mang thai à?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, trêu chọc nói: "Chỉ cần muội với muội phủ ngủ với nhau mỗi ngày, đảm bảo không đến hai tháng muội sẽ mang bầu."
Tiết Tĩnh Uyển ngượng ngùng cúi đầu, níu lấy khăn tay không nói gì.
Cái chuyện đó, thực ra nàng với hắn làm không được nhiều lắm, vì nàng cảm thấy rất kì quái, có đôi khi hắn tới gần, nàng sẽ né tránh, nếu tránh không thoát mới có thể làm một hai lần.
Vốn nàng còn buồn rầu, không biết phải tâm sự phiền não này với ai. May mà hôm nay Tam tỷ tỷ nói vậy, giống như làm nhiều lần mới có thể có được bảo bảo, vậy lần sau... lần sau khi hắn tới, nàng không tránh là được.
Lá cây dần rụng hết, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi thì thái hoàng thái hậu cũng ngã bệnh.
Tất cả mọi người đều biết đó là đại nạn, chính bà cũng biết nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không đề cập tới.
Tiết Tĩnh Xu vẫn giống như ngày thường, buổi sáng tới thỉnh an bà, ngồi với bà tới trưa, đút thuốc trò chuyện cùng bà, buổi chiều lại cùng hoàng đế tới. Bây giờ thời gian ban ngày nàng ở cung Trường Nhạc còn nhiều hơn cả cung Tê Phượng.
Rất nhiều lần thái hoàng thái hậu đều nhìn bụng nàng ngẩn người.
Đợi bà không chú ý, Tiết Tĩnh Xu liền lặng lẽ quay đầu gạt lệ. Nàng biết thái hoàng thái hậu rất mong hoàng nhi trong bụng nàng chào đời, nhưng có lẽ, bà không đợi được nữa rồi.
Buổi sáng hôm đó, một thái giám từ ngoài đình bỗng đưa một lá thư vào cung, thì ra là của Thẩm An Thiến gửi từ Tây Bắc về.
Tháng chín nàng ấy thành thân, cùng Tần tướng quân đến Tây Bắc, sau khi ổn định thì lập tức gửi cho thái hoàng thái hậu một lá thư, đến khi nhận được đã là tháng mười một rồi.
Thái hoàng thái hậu nhận nhìn thật kĩ rồi mới cười đưa cho Tiết Tĩnh Xu, nói: "Tiểu Tứ là một đứa trẻ ngoan, đi rồi cũng không quên chúng ta."
Tiết Tĩnh Xu đọc thư, Thẩm An Thiến nói đại khái là nàng ấy sống thấy yên ổn lắm, Tây Bắc tốt hơn so với tưởng tượng của nàng ấy nhiều, phủ tướng quân của Tần tướng quân tuy không đẹp như trong kinh thành nhưng rất rộng rãi, tướng quân đối xử với nàng cũng rất tốt.
Trong thư nàng còn nói chờ đến sang năm tướng quân về kinh báo cáo, nàng sẽ về cùng hắn, thăm hỏi sức khỏe của thái hoàng thái hậu và hoàng hậu. Đi cùng thư còn có một rương đặc sản của Tây Bắc.
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Thái hoàng thái hậu rất thương nàng, trong lòng Thẩm cô nương cũng biết mà."
Thái hoàng thái hậu khẽ gật đầu, kéo tay nàng qua vỗ nhè nhẹ, thở dài: "Các con đều phải sống thật tốt, thật tốt... Ta yên tâm rồi."
Hốc mắt Tiết Tĩnh Xu đỏ lên, nàng vội vàng cúi đầu xuống che giấu.
Thân thể thái hoàng thái hậu không tốt, tâm tình của nàng cũng giảm sút, mấy ngày nay chẳng muốn ăn gì nhưng lại bắt bản thân phải ăn hết.
Nàng còn đang mang thai, không thể bị bệnh, để lão nhân gia lo lắng.
Hoàng đế thấy nàng ăn uống vất vả như vậy liền kéo nàng qua nói khẽ: "Mạn Mạn muốn ăn gì thì cứ phân phó Ngự thiện phòng làm. Nếu thật sự không muốn ăn thì thôi, đừng miễn cưỡng bản thân."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, mạnh mẽ cười nói: "Không sao đâu, bệ hạ lo lắng quá rồi."
Hoàng đế nói: "Tuổi hoàng tổ mẫu đã cao rồi, bà ở cùng chúng ta lâu như vậy, đã đến lúc để bà nghỉ ngơi, đi cùng hoàng tổ phụ rồi. Mạn Mạn còn có ta mà, đừng đau buồn quá."
Tiết Tĩnh Xu khẽ nức nở: "Hôm nay hoàng tổ mẫu nhìn chằm chằm vào bụng thiếp thật lâu, nhất định là bà muốn thấy hình hài của hoàng nhi, nếu thiếp mang thai sớm hơn thì tốt rồi."
Hoàng đế hôn lên trán nàng, nói: "Chắc Mạn Mạn chưa được nghe chuyện này, lúc trưởng bối trong nhà qua đời mà trong nhà đúng lúc có em bé sinh ra thì đứa bé đó chính là vị trưởng bối kia đầu thai vào. Trời cao cho ta và Mạn Mạn hai đứa, có lẽ hoàng tổ mẫu không nỡ bỏ chúng ta nên về sau vẫn muốn ở bên chúng ta."
Loại chuyện vốn không có căn cứ nhưng giờ phút này Tiết Tĩnh Xu nguyện ý tin tưởng, nàng lau nước mắt, nói: "Bệ hạ nói đúng, thiếp nên vui vẻ mới phải, hoàng tổ mẫu nhìn thấy cũng thích."
Hoàng đế thấy nàng nín thì sờ lên bụng nàng, hỏi: "Hôm nay hoàng nhi có ngoan không?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Ngoan lắm. Bệ hạ, thiếp thấy tuy bọn nhỏ chưa ra đời nhưng cảm giác một đứa thì vô cùng nghịch ngợm còn một đứa lại rất yên tĩnh. Đứa tinh nghịch kia, nhất định là giống bệ hạ."
Hoàng đế lập tức đáp lại: "Ta đâu có nghịch đâu!"
Tiết Tĩnh Xu hỏi lại hắn: "Thường nói con giống cha mẹ, đứa tinh nghịch kia không giống bệ hạ thì chẳng lẽ giống thiếp? Bệ hạ thấy thiếp nghịch lắm ư?"
Hoàng đế nhìn sắc mặt của nàng, thức thời lắc đầu.
"Có thế chứ, nếu như thiếp không nghịch thì chắc chắn đứa bé không giống thiếp mà chỉ có thể giống bệ hạ. Ngày mai thiếp thử đi hỏi hoàng tổ mẫu xem khi còn bé bệ hạ có công trạng gì đặc biệt không." Tiết Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn.
Trong lòng hoàng đế cố sức nhớ lại mình khi còn bé.
Hắn cảm thấy mình chẳng nghịch tí nào.
Trèo cây đào trứng chim, xuống nước hái hoa sen, trốn trong núi giả dọa cung nữ thái giám, cắt bộ quần áo mẫu phi thích nhất làm áo choàng cho cún con, rắc muối lên bánh ngọt bắt tiểu thái giám ăn hết, vân vân và vân vân...
Đấy chẳng phải chuyện mà nam tử bình thường hay làm à? Sao có thể gọi là nghịch ngợm chứ? Hắn là đứa bé ngoan mà!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
31 chương
401 chương
134 chương
49 chương