Editor: Nguyệt Vi Yên Beta: Vũ Ngư Nhi Hạ cung bắt đầu thanh tẩy trong yên lặng, mỗi ngày đều có người im hơi lặng tiếng biến mất rồi lập tức lại có gương mặt mới bổ sung. Cả tòa cung đình, trên mặt thì như một hồ nước bình thường lặng gió và sóng nhưng mạch nước ngầm phía dưới lại ngày càng dữ dội hơn xưa. Những người hai lòng đều nơm nớp lo sợ, sợ người tiếp theo biến mất chính là mình. Những người không thẹn với lương tâm thì đương nhiên không hề lo lắng. Tiết Tĩnh Xu biết, không thể nào thanh tẩy sạch sẽ, cho dù bổ sung gương mặt mới vào thì chưa chắc đã không có mật thám nằm vùng của người khác, nhưng nàng cũng không để ý. Nàng không hề nghĩ mình có năng lực biến hạ cung thành một cái thùng sắt không có khe hở, nàng chỉ muốn những người định tiếp tục truyền tin tức ra bên ngoài có thể suy nghĩ một chút về vết xe đổ ngày hôm nay, có thể cẩn thận cân nhắc lại. Hậu cung có động tĩnh, tiền triều cũng không thể bình tĩnh được. Rốt cuộc cũng có người không chịu nổi sự mê hoặc của lợi ích, hoặc là tin rằng hoàng hậu đã thất sủng, đề nghị của mình có thể giúp hoàng đế nên có đại thần đã dâng tấu xin hoàng đế mở rộng hậu cung. Lúc này, hoàng đế ngay cả chờ cũng không muốn, trực tiếp tước mũ quan của hắn, mắng hắn ly gián tình cảm của đế hậu, có ý định làm lung lay cốt lõi của đất nước, tâm ý hiểm ác, vô cùng đáng giận, tước mũ quan, trục xuất khỏi kinh, vĩnh viễn không được trở lại. Rồi tiếp tục hạ chỉ, nếu về sau còn ai nhắc đến chuyện này sẽ cùng tội với người này. Ý chỉ này vừa ra, lời đồn đãi này không cần công đã được phá. Những người vốn đang rục rịch, lúc này đều quay lại vỏ ốc, không dám có thêm hành động gì nữa. Những nhà có con gái vừa độ tuổi định giữ lại để nhập cung, vừa nghe ý chỉ này, biết là vô vọng, hoặc là ít nhất trong hai ba năm nữa, tình cảm của đế hậu vẫn còn nồng đậm, nên liền không còn hy vọng. Bọn họ không còn cách nào khác, đành tính toán nhằm vào những vương hầu công tử còn trẻ. Trong đó, người được lời nhất chính là An thân vương. Tuy hiện giờ An thân vương chỉ là một vương gia phú quý rảnh rỗi nhưng hắn còn trẻ, lại anh tuấn. Quan trọng là, hắn có nhà ngoại thanh quý, uy tín trong triều không thấp. Nếu thân vương muốn vào triều thì không phải là không có khả năng. Những thanh niên tài tuấn hiện nay trong kinh thành không ai có thể vượt qua An thân vương. Nhưng ai cũng biết câu nói nổi tiếng của vị thân vương này, hắn chỉ muốn lấy mỹ nhân đệ nhất thiên hạ làm vợ. Vì mong muốn vĩ đại này, ngay cả Nhị cô nương của Vĩnh Ninh quận chúa – mỹ nhân Tiếu An Minh hắn cũng không không để ý. Mẹ của hắn Đoan thái phi đã lôi kéo bao năm, đến nay vẫn chưa có người nào có thể thuyết phục hắn. Nói cách khác, nếu những người này muốn gả con gái của mình cho An thân vương thì tối đa cũng chỉ làm trắc phi, thậm chí là di nương. Rất nhiều người không cam tâm tình nguyện, dù sao làm phi của hoàng đế với làm phi của thân vương khác nhau một trời một vực. Đại bộ phận còn tự hiểu được, con gái của mình với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân không hợp nên đã chuyển hướng mục tiêu sang người khác. Nhưng hết lần này tới lần khác lại có một hai người rất tự tin với mị lực của mình, cho rằng mình có thể chiếm được chiếc ghế của An vương phi, không đụng phải tường không biết quay đầu. Việc này để nói sau. Hoàng đế bị hoàng hậu cấm ngoài cung năm ngày, hôm nay được giải lệnh cấm, có vài phần tiểu biệt thắng tân hôn, chẳng những hàng đêm đều ngủ lại điện Yên Ba Tống Sảng mà bữa nào cũng đến ăn cùng hoàng hậu. Ngày hôm ấy, sau khi ăn tối, hai người đế hậu cùng đi dạo bên hồ sen. Hoàng đế bỗng vươn tay sờ bụng Tiết Tĩnh Xu. Gần đây hắn rất hay làm động tác này nên Tiết Tĩnh Xu cũng đã quen. Hoàng đế sờ một lúc, tựa như đã cảm giác được cái gì, gật đầu nói: "Hai ngày nay hoàng nhi đã lớn hơn nhiều rồi." Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười nhìn hắn: "Thiếp vừa ăn tối xong, đương nhiên bụng sẽ lớn hơn một chút. Ngày mai bệ hạ sờ sẽ thấy hoàng nhi lại như cũ thôi." "Thật sao?" Hoàng đế hỏi, "Vậy để ta sờ lại." Lần này sờ, lại rất lâu. Tiết Tĩnh Xu cũng đoán được chút tâm tư của hắn, có lẽ sờ bé con trong bụng nàng chỉ là ngụy trang thôi, hoàng đế muốn lần lượt từ từ kiếm cớ với nàng rồi dần dần chiếm món hời nhỏ đây. Thế nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ bảo: "Trương thái y từng nói, bình thường phải ba tháng thì mới lộ bụng, năm tháng sau thì sẽ giống như cái trống, to lên rất nhanh." Hoàng đế gật đầu, nghĩ đến cái gì đó lại quay đầu hỏi nàng: "Mạn Mạn, nàng nói xem, trong bụng nàng có thể có hai hoàng nhi không?" Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Làm sao thiếp biết được? Nhưng mà trên đời này một trăm phụ nữ có thai chưa chắc có một người đẻ ra song sinh, cơ hội nhỏ lắm, bệ hạ đừng ôm hy vọng làm gì." Hoàng đế nói: "Không biết song sinh có thể đoán được không, để hôm nào Trương Tri Khung đến bắt mạch cho hoàng hậu thì ta hỏi." Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Bệ hạ đừng bắt Trương thái y phải trả lời những vấn đề nan giải hay kì quái gì nữa đi. Nếu không lần sau mỗi khi gặp hắn thiếp đều thấy xấu hổ." Hoàng đế hỏi lại: "Có gì mà xấu hổ chứ? Da mặt hoàng hậu mỏng quá đấy." Tiết Tĩnh Xu đành im lặng, trong lòng nghĩ, cái gì mà da mặt ta mỏng chứ, có mà da mặt bệ hạ dày không ai bằng ý. Sau khi rửa mặt xong, hai người đều chuẩn bị đi ngủ. Hoàng đế ôm Tiết Tĩnh Xu, bắt đầu sờ sờ. Sao Tiết Tĩnh Xu không biết ý đồ của hắn? Quả thực đã lâu hai người chưa từng thân mật, mỗi lần nhìn thấy hoàng đế phải tự kìm nén, nàng cũng không đành lòng. Nhớ lần trước hoàng đế cầm hai tay nàng làm chuyện đó, nàng đỏ mặt, cắn môi, chủ động đưa tay xuống tìm kiếm. Được nửa đường hoàng đế lại chặn nàng lại, hơi kinh ngạc nhìn nàng. Tiết Tĩnh Xu liếc sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng hắn, làm được đến bước này, đối với nàng mà nói đã không hề dễ dàng rồi. Nhưng hoàng đế há có thể là người có chừng có mực? Lần trước hoàng hậu giả bộ từ chối, hắn đã kiên quyết kéo tay nàng xuống làm chuyện xấu. Bây giờ khó có được một lần hoàng hậu chủ động, đương nhiên hắn sẽ nắm chắc cơ hội, được voi đòi tiên. Hắn nắm chặt tay Tiết Tĩnh Xu, hôn nàng một cái, khàn giọng nói: "Lần trước làm, hại Mạn mạn mỏi tay hai ngày, hôm nay chúng ta không dùng tay nữa, mà đổi sang phương pháp khác." Những phương pháp khác là gì, lúc trước hoàng đế đã từng nói với nàng, ngoài hai tay, còn có thể là đôi chân, thậm chí là... song nhũ. Đối với Tiết Tĩnh Xu, những việc này còn khó chấp nhận hơn cả dùng hai tay. Nàng lập tức hối hận vì sự chủ động lúc nãy, định rút tay mình về. Nhưng hoàng đế sao có thể cho nàng như ý, cho con vịt đến miệng rồi bay đi? Hắn thuần thục chặn miệng hoàng hậu lại, giữ chặt hai tay nàng, ăn sạch sẽ hoàng hậu không có sức phản kháng. Ngày thứ hai, hoàng đế càng thêm ân cần hầu hạ hoàng hậu dùng bữa. Cung nhân đứng hầu kinh ngạc không thôi, vì sao sắc mặt của nương nương đối với bệ hạ ngày càng lạnh mà bệ hạ lại càng ân cần chu đáo? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao không có ai hiểu gì hết? Các nàng chỉ dám hoang mang trong lòng, chẳng ai dám biểu lộ ra mặt. Hôm nay các triều thần cũng phát hiện, rõ ràng tâm tình của bệ hạ tốt hơn hai ngày trước nhiều. Đến hôm nay bọn họ mới mơ hồ hiểu một chút quy luật, dường như tâm tình bệ hạ đều liên quan đến hoàng hậu nương nương. Hiện tại chẳng còn ai ngu xuẩn nghĩ nương nương thất sủng, đặt bản thân lên trước họng súng. Hoàng đế đi rồi, Tiết Tĩnh Xu mới dẫn cung nhân đến cung của thái hoàng thái hậu. Mấy ngày trước thái hoàng thái hậu còn tưởng tình cảm của hoàng đế đối với hoàng hậu đã phai nhạt. Về sau mới biết, hóa ra đúng là hoàng hậu không cho hoàng đế vào tẩm cung của mình thật. Trong lòng bà không khỏi cảm khái, mình đã già rồi, không còn theo kịp thời đại của bọn trẻ này nữa, không thể rập khuôn toàn bộ kinh nghiệm của mình lên người hoàng đế, hoàng hậu. Dù sao quan hệ của hoàng đế và hoàng hậu tốt đẹp là bà vui rồi. Ước chừng hơn mười ngày sau, trong kinh lần lượt truyền tin đến, một con gái đại thần đã có hôn ước với thanh niên tài tuấn nào đó. Có lẽ những người kia biết con gái mình đã kéo dài lâu rồi nên nhao nhao làm mai cho con. Nhất thời, bà mối lại là nghề phát triển nhất kinh thành. Nhưng vẫn còn một số người vẫn tiếp tục chờ đợi. Bỗng một ngày Tiết phủ trong kinh thành gửi cho Tiết Tĩnh Xu một lá thư. Sau khi xem xong thì Tiết Tĩnh Xu nhíu mày không nói gì. Thì ra, Đại phòng an phận chẳng bao lâu lại có hành động mới rồi. Chẳng hiểu trong lòng Tiết Tĩnh Viện nghĩ thế nào mà lại dùng thủ đoạn trong bữa tiệc ngắm hoa của Vĩnh Ninh quận chúa, dính líu với An Khánh Vương, bị mấy người bắt tại trận. Thế mà An thân vương lại sảng khoái đồng ý nạp Tiết Tĩnh Viện làm di nương, hoặc vào phủ làm trắc phi cũng được. Nhưng dường như người của Đại phòng không hài lòng với kết quả này, ầm ĩ muốn đến hạ cung xin thái hoàng thái hậu làm chủ, hiện đã bị Chu lão thái quân cấm túc. Mà phủ Vĩnh Ninh quận chúa cũng không từ bỏ ý đồ. Ai cũng biết con gái quận chúa Tiếu An Minh có ý với An thân vương, nay lại bị Tiết Tĩnh Viện nẫng tay trên, đây chẳng phải là giẫm mặt nàng ta dưới lòng bàn chân à? Hai ngày nay, tin bị truyền đi trong kinh vô cùng khó nghe, ngay cả chuyện lần trước Tiết Tĩnh Viện đàm thơ ca với thanh niên tài tuấn khác cũng bị người nói là cấu kết làm bậy. Nếu chuyện này cứ tiếp tục phát triển như vậy thì đừng nói là muốn làm An thân vương phi, thậm chí trắc phi hay di nương cũng không làm được. Bởi vậy, Chu lão thái quân viết thư xin Tiết Tĩnh Xu giúp đỡ. Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cũng không hiểu sao Tiết Tĩnh Viện lại sa ngã đến mức này, chẳng lẽ nàng ta không biết với thanh danh và địa vị của Đại phòng thì không thể đảm đương nổi vị trí An thân vương phi hay sao? Huống hồ nàng ta lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu, chẳng lẽ còn trông chờ Đoan thái phi sẽ đồng ý đứa con dâu không biết giữ mình trong sạch à? Chứ đừng nói gì đến câu nói không biết thật giả của An thân vương là muốn đệ nhất mỹ nhân nữa.