Editor: Lạc Lạc Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi Hoàng thượng vén chăn nằm lên giường, thường ngày Tiết Tĩnh Xu lên nằm trước đều cố ý dịch người vào bên trong nên khi hắn nằm xuống sẽ có một khoảng cách không nhỏ giữa hai người. Hôm nay nàng uống say, có lẽ đã quên việc này nên nằm ở giữa giường lớn, đến khi hoàng thượng nằm xuống thì hai người liền dính sát vào nhau. Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn chằm chằm hoàng thượng. Bên ngoài ánh nến sáng rõ, bên trong màn cũng sáng nên hoàng thượng hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thẳng vào mắt nàng. Cảm giác có chút mới mẻ, trước kia đừng nói là hoàng hậu nhìn chằm chằm hắn thế này mà ngay cả nhìn thẳng cũng rất ít, mỗi lần hai mắt chạm nhau nàng đều quy củ cúi đầu. Hoàng thượng nhìn kỹ nàng. Dù mặt hoàng hậu rất nhỏ, có khi còn chưa bằng một bàn tay của hắn nhưng ánh mắt lại sáng ngời rất có thần, đôi mắt đen láy, khóe mắt vểnh lên tỏa ra sự quyến rũ. Nếu cặp mắt ấy nhìn chằm chằm vào một người thì trông rất sắc bén song bình thường hoàng hậu chưa bao giờ nhìn người khác như vậy, khuôn mặt nàng vẫn luôn thả lỏng, thoạt nhìn trông lạnh lùng lại đoan trang. Nhưng lúc này đôi mắt ấy đầy hơi nước, sự trong trẻo lạnh lùng bị nhuốm bởi rặng mây ửng hồng tạo thành một hình ảnh đối lập với trước đây. Tiết Tĩnh Xu nhìn lâu nên mệt mỏi, nháy mắt mấy cái rồi dời mắt nhìn chằm chằm màn trước mặt. Hoàng thượng nhìn gò má của nàng một hồi rồi nắm cằm quay đầu của nàng trở lại. Tiết Tĩnh Xu liền nhíu mày nhìn hắn như trách hắn quấy rầy sự thanh tịnh của nàng. Trong lòng hoàng đế xuất hiện một lời xúi giục khác thường, hắn biết giờ nên để yên cho hoàng hậu được ngủ ngon giấc nhưng hắn lại nghe thấy một tiếng phản đối trong lòng mình. Hắn đưa tay chọc vào mặt hoàng hậu. Dường như bị hắn quấy rầy nên Tiết Tĩnh Xu không nhịn được nữa bèn lên tiếng chất vấn: "Sao cứ liên tục chọc ta?" Hoàng thượng thật thà nói: "Muốn chọc nàng." Tiết Tĩnh Xu mím môi: "Ta muốn đi ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta nữa." Hoàng thượng đáp lại: "Ta không ngủ được." Tiết Tĩnh Xu nhíu chặt chân mày: "Vậy thì... Ngươi đi đọc sách đi?" "Không muốn đọc sách." "À... Đi ra ngoài ngắm trăng?" "Đêm nay không có trăng." "Đứng lên đi lại một lúc cũng được." "Không muốn rời giường." Tiết Tĩnh Xu hết cách, nàng nhìn trộm hoàng thượng sau đó lặng lẽ dịch người đến giữa giường – nơi nàng cho là an toàn rồi quay lưng lại: "Ta muốn đi ngủ..." Ý nàng là, nàng buồn ngủ, hoàng thượng không ngủ được nàng cũng không có cách gì, đừng chọc nàng nữa. Nàng dựng đứng lỗ tai nghe ngóng một lúc, không thấy người kia quấy rầy thì an tâm chuẩn bị nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Nhưng mà một lúc sau lại có đôi tay kéo nàng vào trong lòng hắn. Tiết Tĩnh Xu lập tức mở mắt ra, xoay người nhìn hoàng thượng lên án. Hoàng thượng không hề áy náy nói: "Nói chuyện với ta." Tiết Tĩnh Xu lấy tay đẩy hắn: "Nhưng người ngươi cứng lắm." Hoàng thượng nhéo thịt bên hông nàng: "Là do nàng quá gầy." Tiết Tĩnh Xu bóp cánh tay của mình rồi sờ tay hoàng thượng, cố chấp nói: "Là ta mềm, còn ngươi thì cứng." Nàng tiếp tục đẩy hoàng thượng, một lòng muốn chui vào trong chăn mềm mại. Hoàng thượng không hề biết nàng ghét bỏ ngực của mình như vậy, thế nhưng hắn cảm thấy ôm nàng vào ngực, dù có hơi gầy xíu nhưng mềm mại rất phù hợp với bản thân. Hắn nỗ lực thuyết phục nàng: "Ta ấm hơn." Tiết Tĩnh Xu dừng lại một chút để cảm thụ, quả thực rất ấm áp, được hắn ôm như vậy dù chân đang lạnh buốt cũng từ từ ấm lên, nhưng... vẫn quá cứng. Nàng nói thẳng: "Nhưng người làm đau ta." Hoàng thượng nghĩ, hoàng hậu say rượu nên gan lớn thật, hơn nữa còn rất khó lừa vì căn bản nàng không cần giữ lại mặt mũi. Nếu là bình thường thì sao nàng có thể ghét bỏ như vậy? Hắn đành ôm hoàng hậu nằm thẳng để cho nàng úp sấp trên người hắn: "Thế này thì sao?" Tiết Tĩnh Xu bóp ngực hắn hai cái, đem đầu gối thử một chút mới miễn cưỡng thỏa mãn: "Cũng được." Tấm thảm thịt hoàng thượng nói: "Bây giờ nàng có thể nói chuyện với ta." Tiết Tĩnh Xu ngáp một cái, hai mắt mông lung, lơ mơ hỏi hắn: "Ngươi muốn nói gì?" Hoàng thượng trầm mặc một lúc, hắn thừa nhận mình xấu tính không muốn cho nàng ngủ nhưng muốn nói gì thì hắn không biết nữa. Tiết Tĩnh Xu lại ngáp một cái: "Ta buồn ngủ." Hoàng thượng chợt nhớ đến đêm nay còn chưa dùng bữa ăn khuya, hắn chọc má Tiết Tĩnh Xu nói: "Nếu nàng buồn ngủ thì phải ăn khuya trước đã." Lời này làm cho Tiết Tĩnh Xu mở to hai mắt, vội vàng lắc đầu: "Không muốn... không muốn." Hoàng thượng hỏi nàng: "Vì sao không muốn ăn?" Nàng bày ra vẻ oan ức: "Không thể ăn được." Nàng khoa tay múa chân một lúc: "Trước đây chỉ ăn thế này... giờ ăn nhiều như thế lại còn thêm mấy bữa nữa." Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của nàng, không biết vì sao đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng bắt nàng ăn nhiều như vậy có phải rất đáng ghét không?" Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: "Hoàng thượng là người tốt." Hoàng thượng kinh ngạc lại hơi nhíu mày, không ngờ sẽ nhận được một đáp án như vậy. Từ trước tới giờ, chưa có ai từng nói Chử Diệu là người tốt chứ đừng nói gì đến hoàng đế là người tốt. "Hắn ép buộc nàng cũng gọi là người tốt?" Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Hoàng thượng ép ta ăn cũng vì muốn tốt cho ta, hắn quan tâm sức khỏe của ta, đó là người tốt." ... Lí do này không thể phản bác được. Quan tâm thân thể của nàng đâu nhất định phải là vì nàng? Nếu như có nguyên nhân khác thì sao? Vì để cho thái hoàng thái hậu yên tâm, vì trách nhiệm của một hoàng thượng, thậm chí không vì mục đích gì mà chỉ là một ít công phu ngoài mặt. Những thứ này đều có khả năng. Hoàng thượng biết nhưng chưa chắc nàng không biết, rất nhiều thời điểm, có một số việc cả hai người đều biết rõ trong lòng. Nhưng... coi như là thế thì trong lòng nàng, hắn cũng là người tốt sao? Hoàng thượng lại hỏi nàng: "Có phải ăn không vào nên nàng khóc không?" Tiết Tĩnh Xu lập tức nói: "Không phải." Tiếng phản bác vang dội không giống như phát ra từ một người đang có dáng vẻ khổ sở. "Vậy nếu nàng không ăn hết thì làm sao bây giờ?" Tiết Tĩnh Xu ngẩng mặt lên khỏi ngực hắn. Hoàng thượng nghi ngờ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười ranh mãnh. Nụ cười này trên mặt nàng không những phản cảm mà còn rất đẹp, khiến nàng trở nên khéo léo hơn nhiều. Nàng mang theo chút tự đắc nói: "Ta sai người đưa đến cho hoàng thượng, hắn quan tâm ta, ta cũng quan tâm hắn." Hoàng thượng nhìn nàng không nói lời nào, trong lòng có chút tò mò không biết ngày mai tỉnh lại nàng có nhớ được mình đã nói những gì tối nay không? Nàng biết mình kể hết cho hắn nghe liệu sắc mặt sẽ thành thế nào? Tiết Tĩnh Xu thấy hắn không nói lời nào liền hỏi: "Ngươi buồn ngủ rồi đúng không?" Hoàng thượng lắc đầu: "Chưa buồn ngủ." Tiết Tĩnh Xu nhụt chí: "Sao lại thế, ngươi không thấy mệt à?" Hoàng thượng biết nàng chỉ thuận miệng hỏi chứ không hẳn muốn biết đáp án nhưng vẫn đáp lại: "Ta quen rồi." Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, không biết vì sao việc này cũng có thể thành thói quen. Hoàng thượng nghĩ, nếu bây giờ nàng tỉnh táo thì có hỏi hắn vì sao không? Tính tình nàng cẩn thận như vậy có lẽ sẽ không hỏi. Hắn ôm nàng trầm mặc một lúc, xốc màn lên, phân phó người bên ngoài: "Đức Lộc, bưng canh giải rượu đến đây." Bên ngoài lập tức có tiếng đáp lại, Đức công công tự tay bưng bát canh táo chua cát hoa đến. Hoàng thượng ôm Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống. Đức công công cúi đầu dâng canh lên, không dám nhìn nhiều nhưng âm thanh vẫn vang vọng bên tai. "Ta chưa muốn ngủ, không muốn ăn khuya." "Đây không phải bữa khuya, đây là canh giải rượu." "Cũng không muốn uống... Không uống có được không?" "Nàng uống rượu say, nếu giờ không uống ngày mai sẽ đau đầu." "Vậy... Uống ít được không?" "Ít nhất cũng một nửa." Đức công công vô cùng kinh ngạc, không ngờ khi say nương nương lại khờ khạo như vậy, càng khiến hắn không thể tin được là, bệ hạ còn có lúc dịu dàng kiên nhẫn như thế. Hoàng thượng thả lại bát vào khay. Lúc Đức công công lui xuống cả gan liếc mắt nhìn, thấy hai má nương nương ửng hồng, mái tóc đen rối tung nằm trong lòng bệ hạ. Mà hoàng thượng một tay ôm nàng một tay buông màn. Lần này Tiết Tĩnh Xu muốn ngủ hắn cũng không cản nữa, chỉ một lúc sau hơi thở của nàng đã trở nên đều đặn. Hoàng thượng cũng nhắm mắt lại. Nửa đêm Tiết Tĩnh Xu bỗng tỉnh giấc liền cảm thấy miệng khô muốn uống nước. Nhưng vừa cử động nàng phát hiện mình đang nằm trên người hoàng thượng để ngủ. Điều này khiến nàng vô cùng kinh hãi. Nàng cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, thấy hoàng thượng đang ngủ say thì thở dài một hơi, sau đó nín thở từng chút từng chút rời khỏi người hắn, chầm chậm đi ra ngoài giường, đợi đến khi nàng đứng trên mặt đất thì cả khuôn mặt đỏ bừng, trên trán toát đầy mồ hôi. Nàng cẩn thận quay đầu nhìn, xác định hoàng thượng không tỉnh lại bèn yên tâm không khoác áo đi ra khỏi màn. Bên ngoài vô cùng im ắng, e rằng ngay cả cung nhân gác đêm cũng đang ngủ gật. Tiết Tĩnh Xu không đánh thức người khác mà đi nhẹ nhàng đến bên bàn rót chén trà uống xong lại trở về. Nhưng đợi đến khi nàng xốc màn lên liền thấy hoàng thượng mở mắt ra nhìn nàng, ánh mắt sáng trong không hề giống như vừa mới tỉnh ngủ. Tiết Tĩnh Xu hơi kinh hãi, rũ ánh mắt xuống nói: "Có phải thiếp đánh thức hoàng thượng không?" Hoàng thượng không nói chuyện mà chỉ im lặng nhìn nàng như đang quan sát cái gì. Tiết Tĩnh Xu mất tự nhiên cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn. Hoàng thượng dời mắt đi chỗ khác nói: "Không phải do nàng, lên đây đi dưới đất lạnh." Tiết Tĩnh Xu từ cuối giường đi lên, vòng qua vị trí của hoàng thượng rồi nằm sâu vào bên trong, nơi này không có nhiệt độ cơ thể của nàng nên vừa nằm xuống đã rét run người. Hoàng thượng vươn tay ôm nàng vào lòng. Lúc này Tiết Tĩnh Xu không từ chối, nàng suy nghĩ nhẹ giọng hỏi: "Có phải do dáng ngủ của thiếp không tốt nên khiến hoàng thượng ngủ không yên?" Hoàng thượng liếc nàng một cái, nói lại câu trước đây: "Ta ngủ không được, quen rồi." Tiết Tĩnh Xu trầm mặc. Điều này giống với dự đoán của hắn. Hắn không nói thêm gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng rất nhanh sau đó lại nghe thấy giọng nói lưỡng lự của hoàng hậu: "Không biết bệ hạ bị bệnh mất ngủ từ lúc nào, vì sao lại bị thế này? Thái y nói thuốc và châm cứu vô dụng thì có phải không cần thuốc mà có thể chữa trị bằng cách khác không?" Hoàng thượng sững sờ, mở mắt nhìn nàng. Tối nay hoàng hậu của hắn khiến hắn kinh ngạc rất nhiều lần.