Kết cục của ‘Trư’ công tử Triệu gia chỉ thuê người hầu có tướng mạo đẹp, quy củ này vô tình lại cho mấy kẻ háo sắc nào đó có chỗ vui chơi. Chu Thanh Hà hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ coi như là đẹp, chỉ là trên mặt lúc nào cũng lộ ra một vẻ không đứng đắn, cảnh này khiến mọi người rất dễ sinh ra cảm giác chán ghét với hắn. Long Việt Băng đi tới hậu viện, liền thấy tên kia đang sờ mặt một tiểu thị nữ, tiểu thị nữ nhát gan sợ phiền phức né tránh, hầu như sắp bị dọa khóc. “Chu, Chu công tử… xin đừng như vậy.” Nàng liều mạng khước từ. “Có sao đâu mà, trong nhà cũng không có người khác… Để bản công tử hảo hảo thương yêu ngươi…” Chu sắc quỷ này đúng là trợn mắt nói điêu a… Cả cái nhà lớn như vậy, sao có thể không có ai? Chỉ có điều những người thấy hành động *** loạn này đều ngại thân phận của hắn và thế lực của Uy Thiên bảo, vậy nên không ai dám đứng ra chỉ trích mà thôi. “Khụ khụ…” Long Việt Băng ho nhẹ hai tiếng để đối phương chú ý “Chu công tử thực sự là rất có nhã hứng a.” Chu Thanh Hà đang lúc cao hứng bỗng nhiên bị người khác cắt ngang, nhìn sang hóa ra là quản gia Triệu gia đã trở về, vội vã giả vờ không có chuyện gì buông tiểu thị nữ ra nói: “A… Ta là tới nội viện tản bộ, hôm nay khí trời thật tốt…” Không ngờ Chu Thanh Hà còn chưa dứt lời, bầu trời vốn đã u ám ‘ầm’ một tiếng trút mưa xuống. “Ách…” Chu Thanh Hà nhất thời ngây ngẩn cả người. Thực sự là ác giả ác báo… “Ồ… tản bộ?” Long Việt Băng giơ tay đón vài giọt mưa, lại nhìn bầu trời đen kịt “Đúng vậy khí trời thực sự tốt, Chu công tử ngài chậm rãi ở đây tản bộ đi. Tiểu Yên, chúng ta đi vào.” “Dạ, Nhạc quản gia.” Tiểu thị nữ hài lòng đáp ứng, theo Long Việt Băng đi. Trong phòng Long Việt băng, tất cả mọi người bị hại đang mở hội nghị. Trong đó nam có nữ có, có trẻ tuổi cũng có lớn tuổi, hơn nữa số lượng còn không ít, đứng chật cả phòng. “Các ngươi đều từng bị hắn khinh bạc?” Long Việt Băng uống một ngụm trà nóng, chậm rãi hỏi. “Đúng vậy.” Mọi người ngân ngấn nước mắt gật đầu “Nhạc đại thần! Ngài phải làm chủ cho chúng ta a!” “Nhất định rồi.” Long Việt Băng trao đổi ánh mắt với Triệu Minh Tuyền, sau đó mỉm cười nói “Nếu dám tới Triệu gia quấy rối, cũng đã biểu lộ hắn là tên không muốn sống nữa, nếu chính hắn cũng không cần cái mạng đó, vậy chúng ta sao không thuận nước giong thuyền, thành toàn cho hắn nhỉ?” “Đúng! Đúng!” Bọn hạ nhân truyền tới một trận tiếng trầm trồ khen ngợi cùng nghị luận. Có kiến nghị hạ mê dược Chu Thanh Hà, có người đề xuất cho hắn ăn đập, có người đưa ra là thả rắn và bọ cạp vào chăn của Chu Thanh Hà, có kiến nghị là lột sạch quần áo của Chu Thanh Hà vứt ra đường, thậm chí còn có ý kiến nên thiến hắn… Nói chung người sau so với người trước càng hung hãn, càng độc ác, Long Việt Băng không ngờ cái đám hạ nhân rất biết a dua nịnh hót này còn có một mặt cơ trí như thế. Long Việt Băng cười tủm tỉm chen ngang dòng nghị luận của họ “Hiện tại phương pháp đối phó hắn các ngươi đều nghĩ ra rồi, vậy cụ thể do ai đi thực hiện đây?” Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên lặng. Long Việt Băng dừng một chút, tiếp tục nói “Người tình nguyện đi, thỉnh tiến lên một bước.” Vừa nghe Long Việt Băng nói xong, tất cả hạ nhân không hẹn mà cùng lui tới cửa, tốc độ nhanh kinh người. Biết ngay mà… Long Việt Băng không hề để tâm mà mỉm cười, cúi đầu nhấp một ngụm trà. “Kỳ thực cũng không cần phải độc ác như vậy a…” Triệu Minh Tuyền kiến nghị: “Chúng ta đã nghĩ ra một biện pháp rồi, cũng không phải nhiệm vụ quá trắc trở, các ngươi chọn một thị nữ nhu thuận nhất ra đây.” Ngay lập tức, ánh mắt mọi người tập trung lại trên người Hà Lan Đào thân hình mảnh mai, điềm đạm đáng yêu. Bị ánh mắt nồng nhiệt tràn ngập hy vọng nhìn chằm chằm cả nửa buổi, Hà Lan Đào rụt rè mở miệng hỏi: “…Không phải là ta đấy chứ?” “Chính là ngươi!” Mọi người trăm miệng một lời. “Vì sao…” Hà Lan Đào nhăn mặt, nước mắt có vẻ sắp rơi xuống. “Không sao, tiểu cô nương, nhiệm vụ này kỳ thực rất đơn giản.” Triệu Minh Tuyền đi tới cạnh Hà Lan Đào, thì thầm mấy câu với nàng. “Thật là chỉ làm vậy thôi…?” Hà Lan Đào dần dần thu lại vẻ sắp khóc, ngẩng đầu hỏi. “Ừ ừ, chỉ đơn giản vậy thôi.” Hà Lan Đào đang kinh hoàng, nàng cầm khăn mặt đi về phía Chu Thanh Hà mới bị mắc mưa liên tục càu nhàu, nơm nớp lo sợ, mở miệng nói: “Chu công tử… mời lau mặt…” Chu Thanh Hà vốn đang nổi nóng, kết quả thấy một cô nương mỹ lệ chủ động tới hầu hạ hắn, tâm tình lập tức khá lên phân nửa. Hắn đưa tay ra đón lấy khăn mặt lau đi nước mưa, cười mỉa nói: “Ngươi thật là hiểu chuyện a, nói cho bản công tử ngươi tên là gì?” Chu Thanh Hà hình như hoàn toàn quên đây không phải là lần đầu hắn thấy Hà Lan Đào, cũng đã từng quấy rối Hà Lan Đào mà không có kết quả. “Hồi công tử… Nô tỳ tên là Tiểu Đào…” Hà Lan Đào vốn gan bé, bởi vì khẩn trương, thanh âm nàng nói nhẹ nhàng ôn nhu, ánh mắt cũng liên tục chớp chớp, biểu hiện mất tự nhiên như vậy trái lại khiến Chu Thanh Hà lầm tưởng là nàng đang xấu hổ. “Tiểu Đào a, thực sự là một cái tên hay.” Chu Thanh Hà ôm chầm lấy Hà Lan Đào, cười hắc hắc nói “Có hứng thú cùng một đêm xuân với bản công tử hay không a?” Ngữ khí và nhãn thần của hắn đều khiến Hà Lan Đào nổi da gà cùng mình. Nhưng dù sao cũng có nhiệm vụ quan trọng, nàng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Chu công tử, nô tỳ… ngưỡng mộ ngài đã lâu…” “Í, vậy sao… ha ha ha ha…” “Chu công tử… Tối nay canh hai, nô tỳ ở gian phòng cuối cùng của lầu trệt Đông Vân các chờ ngài… chỗ đó lâu rồi không có ai ở…” Hà Lan Đào gần như bật khóc “Hy vọng… Hy vọng công tử không cự tuyệt nô tỳ…” “Làm gì có chuyện, bản công tử luôn luôn yêu thương mỹ nhân nhất.” Chu Thanh Hà đại hỉ, cúi đầu hôn một cái lên mặt Hà Lan Đào. Ô… Hà Lan Đào lúc này chỉ muốn chà rách mặt luôn mà thôi. Đêm khuya, lúc thiếu bảo chủ Uy Thiên bảo Chu Thanh Văn, ca ca của Chu Thanh Hà, nghị sự xong, đi vào gian phòng mình ở, thì ngoài ý muốn thấy có một đám người ở trong phòng hắn lật tung đồ đạc, khiến mọi thứ lộn xộn. “Có chuyện gì?” Chu Thanh Văn bất mãn nhíu mày. “Mong Chu thiếu bảo chủ thứ lỗi.” Long Việt Băng đi tới trước mặt hắn, lễ phép giải thích “Ngày hôm nay có một con chuột rất to chạy vào phòng này, chúng ta đang nỗ lực tìm nó.” “Lúc nào thì các ngươi mới có thể tìm thấy?” “Xin lỗi… có lẽ trong một chốc thì chưa tìm xong được.” Long Việt Băng lộ ra vẻ hơi khó xử “Nếu như con chuột đó ban đêm quấy rầy ngài nghỉ ngơi thì không ổn, vậy nên đêm nay Chu thiếu bảo chủ có thể tới phòng khác ở được không?” Chu Thanh Văn trong lòng tuy bất mãn, nhưng khách thì phải theo chủ, hắn cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý với đề nghị của Long Việt Băng. Long Việt Băng thấy đã thực hiện được kế hoạch, xoay người mỉm cười gọi “A Phát, đưa Chu thiếu bảo chủ tới gian phòng cuối cùng của lầu trệt Đông Vân các nghỉ ngơi.” “Dạ, Nhạc quản gia.” Tối hôm đó, Long Việt Băng qua đêm ở phòng Triệu Du Vân. Khoảng chừng canh hai, bên ngoài loáng thoáng truyền tới tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết lợn. “Làm sao vậy…?” Triệu Du Vân dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chống người dậy định xuống giường đi xem. “Không có việc gì đâu… Đừng quan tâm.” Long Việt Băng giơ tay ra kéo Triệu Du Vân quay lại lòng mình, ôm chặt lấy “Tiếp tục ngủ đi.” “Thế nhưng…” “Ngủ đi ngủ đi…” Triệu Du Vân còn há mỏ muốn nói gì đó, nhưng âm thanh bên ngoài đã tiêu thất, hắn thôi giãy dụa, lần thứ hai tiến vào mộng đẹp ngọt ngào. Ngày hôm sau, Chu Thanh Hà chính thức biến thành ‘Trư’ Thanh Hà thực sự, mặt bị đánh cho sưng vù, nhưng bị Chu Thanh Văn nổi giận đùng đùng nhốt trong sài phòng của Triệu gia, vào những ngày tổ chức võ lâm đại hội không được tự do đi lại. Biết tin tức này xong, tất cả hạ nhân Triệu gia đều nở nụ cười.