Mục tiêu cuộc đời của hoàng đế
Ngã xuống từ trên tường gây ra rắc rối không nhỏ, nhưng đêm đó Long Việt Băng vẫn cố liều lĩnh ra khỏi cung.
Sau khi các lão đại thần trung thành biết được việc này xong thì chỉ thiếu điều tức chết, bọn họ lập tức phái nhân mã ra ngoài âm thầm điều tra tông tích của Long Việt Băng. Nhưng những người được phái đi không ngờ tới hoàng đế bệ hạ tâm tình tốt tới mức còn có thể đi du sơn ngoạn thủy, vậy nên lục soát cả tháng cũng không phát hiện nửa cái đầu mối.
Long Việt Băng cứ như vậy từ bỏ giang sơn, từ bỏ thần tử, đổi sang cuộc sống tự do vô hạn.
Giang Nam tháng sáu, phong cảnh đẹp vô cùng.
Long Việt Băng nhàn nhã ngồi trong quán uống trà, tự hỏi kế hoạch cuộc đời mình sau này.
Cái bao quần áo chất đủ các thứ kia đã không còn tồn tại từ lâu, ngân phiếu bị y tiêu xài vô độ từ từ giảm thiểu, rất nhanh y sẽ phải đối mặt với vấn đề sinh kế. Hơn nữa… từ sau khi rời cung tới giờ, đừng nói gặp phải nhân sĩ ma giáo, đến chính phái cũng chỉ có vài môn phái nhỏ chẳng có danh tiếng, nổi tiếng duy nhất cũng chỉ có… Cái Bang.
Nguyện vọng lớn nhất của Long Việt Băng lúc bước chân vào giang hồ chính là được gia nhập vào ma giáo mà người người thống hận – Nguyệt Linh giáo. Nếu muốn chơi, nên chơi tới vui vẻ một chút, theo “huynh đệ” cùng nhau tiếp tục gây hại cho chúng sinh chính là chuyện khoái trá tới cỡ nào a… Kỳ thực ngoại trừ điều này ra, y thực sự cũng không nghĩ ra mình còn có thể làm gì. Tựa hồ sở trường đặc biệt trứ danh của y, cũng chỉ có mỗi cái là “gây hại cho chúng sinh” mà thôi…
Haizz…
Haizzzzzzzz. . . . . . . .
Nam thanh niên tuấn mỹ thở dài liên tiếp khiến khánh nhân trong quán đều liếc nhìn.
“Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”
Một vị khách nhân quá hiếu kỳ không nhịn được dò hỏi.
Long Việt Băng chậm rãi ngẩng đầu, mềm giọng nói:
“Ta mong có ai đó có thể nói cho ta biết, Nguyệt Linh giáo ở chỗ nào.”
“Nguyệt, Nguyệt Linh giáo?!”
Khách nhân kia nghe xong cực kỳ kinh hãi, mọi người trong quán trà đều trợn lớn mắt,
Xem ra Nguyệt Linh giáo này quả thực là danh bất hư truyền a… Tốt tốt, ta nhất định phải đi. Long Việt Băng cảm thấy thập phần khoái trá.
“Tiểu huynh đệ… Vì sao ngươi muốn tìm Nguyệt Linh giáo?”
Bởi vì ta muốn quay lại với bản tính của mình, từ nay về sau sống những ngày vui sướng việc không ác không làm – Long Việt Băng trả lời trong lòng.
“Lẽ nào… ngươi là hiệp sĩ lập chí muốn tiêu diệt ma giáo?”
Còn chưa chờ Long Việt Băng trả lời, khách nhân kia đã kiếm cho y một lý do không gì cao thượng hơn. Long Việt Băng thấy buồn cười, nhưng lại không thể cười, vì vậy đành cố nén mà trả lời “Ừm.”
Lời khẳng định này vừa ra khỏi miệng, trong quán trà nho nhỏ nhất thời sôi trào lên.
“Tiểu huynh đệ, thật là có dũng khí a!”
“Tương lai võ lâm chúng ta trông cậy vào những nhân tài mới xuất hiện như ngươi đó!”
“Vị tiểu thuynh đệ này tướng mạo đường đường, dáng vẻ bất phàm, vừa nhìn đã biết thân mang tuyệt kỹ.”
“Thành công sắp tới rồi.”
“Tiểu huynh đệ, ta thực sự rất cảm động.” Khách nhân kia con mắt lấp lánh nắm vai Long Việt Băng, kích động nói “Thế nhưng đám ma giáo hành tung bất định, địa điểm giấu kín lại vạn phần bí mật, hơn nữa một mình ngươi đi thật sự quá nguy hiểm, chi bằng liên hợp với những môn phái võ lâm khác, cùng nhau thực hiện hành động diệt trừ đi.”
“Xin hỏi các hạ là người môn phái nào?” Trong đám có người hỏi.
“Không môn không phái.” Long Việt Băng trả lời thành thật.
“Không môn không phái? Chẳng lẽ là tự học thành tài? Thật là giỏi a…”
“Quả nhiên là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên…”
Khiến những người này huyên náo một cái, Long Việt Băng thấy bản thân càng lúc càng muốn cười. Có điều từ mấy lời nghị luận lộn xộn của họ, Long Việt Băng cũng chiếm được vài tin tức hữu dụng.
Trong chốn võ lâm vốn có tam đại danh môn thế gia, Triệu gia, Lâm gia, Mộ Dung gia. Từ sau khi con gái độc nhất của Lâm gia là Lâm Tương vào Triệu gia xiong, Triệu gia từ từ trở thành gia tộc có thế lực lớn nhất. Chủ nhà hiện giờ của Triệu gia – Triệu Du Vân, chính là võ lâm minh chủ trước đó vài ngày mới được đề cử. Ma giáo Nguyệt Linh giáo mấy năm nay thế lực lớn mạnh, nguy hại võ lâm, đông đảo danh môn chính phái hiện nay đang cùng thương nghị biện pháp diệt trừ triệt để Nguyệt Linh giáo.
Muốn chung sức diệt trừ Nguyệt Linh giáo a… Long Việt Băng vừa nghe vừa tính toán.
Nếu Nguyệt Linh giáo hành tung quỷ bí không có dấu vết để tìm ra, so với tốn công vô ích đi tìm, chẳng bằng tới bên cạnh võ lâm minh chủ kia chờ cơ hội. Một ngày chính phái và ma giáo phân tranh, mình đột nhiên lâm trận phản chiến chẳng phải rất tuyệt diệu sao?
Mà quan trọng hơn chính là, chỗ của Triệu gia ở ngay trong thành, tương đối gần.
Long Việt Băng hạ quyết định xong, phi thường hài lòng rời khỏi quán trà.
Như vậy mục tiêu hiện tại chính là – tới nương tựa Triệu gia.
Long Việt Băng chậm rãi phe phẩy quạt, trong miệng ê a một tiểu khúc. Y còn cách Triệu gia không xa nữa rồi.
Trên phố bắt đầu nhốn nháo, bỗng nhiên Long Việt Băng nghe có người kêu:
“Các vị! Tin tức tốt a ──!”
Có kẻ chạy trong dòng người thông báo.
“Hoàng đế thoái vị rồi! Tân hoàng ngày mai đăng cơ! Cửu vương gia sắp thành tân hoàng đế của triều đại này rồi ──!”
“A,” Long Việt Băng nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười lẩm bẩm “Sao lại muộn như thế mới công khai nhỉ… Xem ra tiểu hoàng thúc hao tốn không ít công phu ở với đám lão đại thần kia…”
“Tân hoàng muôn năm ── chúng ta rốt cuộc thoát khỏi biển khổ rồi ──!”
“Tân hoàng rốt cuộc cũng tới cứu vớt chúng ta ──! !”
“Bùm bùm…”
Lại còn có người lập tức đốt pháo.
“Đúng vậy đúng vậy,” tên đầu sỏ không ngừng gật đầu, lộ ra nụ cười có vài phần đắc ý “Ta cũng rốt cuộc thoát khỏi biển khổ… Tân hoàng muôn năm.”
Nói xong, y phe phẩy cây quạt bỏ đi một cách tự nhiên.
Nếu những người đang chúc mừng kia biết được nguồn gốc nỗi khổ của họ đang ở ngay bên cạnh, thì cả đám không quây Long Việt Băng lại đánh cho mặt mũi bầm dập mới là lạ…
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
501 chương
33 chương
67 chương
188 chương