PhủNgũVươnggia. "Thiên Bình!!!"- Song Tử hộc tốc chạy vào nơi ở của Thiên Bình. "Vương gia, có việc gì gấp sao?" -Thiên Bình đang ngồi uống trà, thấy Song Tử mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại chạy vào, hơi ngạc nhiên nói. "Không có gì. Ha ha." -Song Tử thở hồng hộc nhưng miệng vẫn cười tươi. Hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thiên Bình. "Cho nàng!" -Từ trong bọc vải màu đỏ, Song Tử lấy ra một chiếc trâm ngọc. "Cho . . . cho ta sao?" -Thiên Bình ngạc nhiên nói. "Phải! Ta để ý thấy nàng thích làm đẹp, nên đã đặt người làm chiếc trâm này, nàng không chê chứ?" -Song Tử ngượng ngùng nói. Trong lòng Thiên Bình dâng lên một cảm xúc khó tả, cảm động nhìn cái trâm cài được làm tinh xảo, nhưng là nàng có nên nhận nó hay không? Nhận? Không nhận? Hay là nhận nhỉ? Song Tử thấy nàng phân vân, bèn đứng dậy, tới gần, cài trâm ngọc lên đầu nàng. "Nàng xem, rất hợp với nàng nga." -Song Tử cười cười. Thiên Bình đứng dậy, lại gần gương đồng ở bàn trang điểm. "Đúng là rất hợp!" -Thiên Bình thích thú nói. "Cảm ơn Vương gia." "Nàng thích là được rồi. À, hoàng huynh ta có dặn ngày mai đưa nàng nhập cung, nàng nhớ hảo hảo chuẩn bị trước." -Song Tử tiếc nuối nói, vẻ mặt buồn thảm rời khỏi phòng Thiên Bình. Đưa tay rút trâm ngọc trên đầu ra, ngắm nhìn nó thật kỹ, sờ vào từng đường nét trên trâm cài, quả thật rất tinh xảo, Thiên Bình bi thương cười. Có duyên nhưng phải chăng không có nợ? ............................... PhủKhánhVinh. "Kim Ngưu tiểu thư, có Bạch Dương Vương gia tới tìm." -Một nha hoàn chạy vào bẩm báo. Kim Ngưu đang nửa nằm trên giường, tay cầm bánh ăn luôn miệng, bên cạnh là Viên Viên đang hì hục quạt mát cho nàng. Trông nàng thật sung sướng, quả là người biết hưởng thụ. "Hả? Huynh ấy tới làm gì nhỉ? Đưa huynh ấy tới sảnh chính, ta sẽ ra ngay." -Kim Ngưu bất ngờ, cố gắng ăn bằng hết số bánh, sau đó phủi tay đứng dậy, vừa đi tới sảnh chính vừa nhồm nhoàm nhai số bánh trong miệng. Bạch Dương hôm nay mặc một bộ xiêm y màu trắng, tóc vẫn buộc cao như mọi khi, khuôn mặt cương trực, thẳng thắn. "Vương gia hạ cố tới phủ, thật vinh hạnh quá." -Ngưu phụ ngồi bên hữu cười xum xuê nói. "Vương gia, mời dùng trà đi a." -Ngưu mẫu ngồi bên tả, tay cầm tách trà đưa cho Bạch Dương. "Đa tạ Ngưu mẫu." -Bạch Dương tươi cười nói, nhận lấy tách trà từ tay Ngưu mẫu. "Cừu Trắng, huynh tới đây làm gì vậy nga?" -Kim Ngưu bước vào sảnh chính. "Ngưu nhi, con cư xử lễ phép hơn có được hay không nga?" -Ngưu phụ nhắc nhở. "Không sao! Không cần phải khách sáo với ta!" -Bạch Dương ôn hòa nói. Kim Ngưu tiến lại gần, ngồi bên cạnh Ngưu mẫu, mặt phụng phịu. "Cha và nương thật khó tính!" "Ngưu nhi, con lại ăn nữa rồi sao?" -Ngưu mẫu phát hiện những vụn bánh còn dính lại trên khóe môi Kim Ngưu, nghiêm giọng nói. "Có một chút thôi mà." -Kim Ngưu vẻ mặt giả nai nói. "Hừ . . .con xem con kìa, hình như tăng cân rồi, mập lên thì ai mà dám vác mặt tới cưới hỏi con chứ?" -Ngưu mẫu trách mắng. "Thì con ở vậy luôn với cha và nương." -Kim Ngưu tỉnh queo nói. "Con . . . " "Ha ha ha . . . hai vị đây đừng lo, nếu không ai chịu thú Trâu Vàng về làm nương tử, thì thôi để bổn Vương "rước" nàng vậy." -Bạch Dương sảng khoái cười to. Ngưu mẫu, Ngưu phụ, Ngưu tử một nhà ba người sáu mắt nhìn Bạch Dương. Nhận thức được mình hơi quá đà. "E hèm!! Thật xin lỗi! Bổn Vương không cố ý!" -Bạch Dương nén cười, giả giọng nghiêm túc nói. "Vương gia, Ngưu nhi thật có phước mới được Vương gia để mắt tới nga." -Ngưu phụ cảm động nói. "Vương gia, Ngưu nhi sau này nhờ cả vào ngài." -Ngưu mẫu phụ họa. Bạch Dương không nói nên lời, chỉ đành để cho bọn họ được nước đẩy thuyền. Dù sao thì hắn cũng không ý kiến gì nhiều. Kim Ngưu mặt đơ ra, tim đập thình thịch. Mình không nghe nhầm chứ, huynh ấy muốn thú mình sao? *thú: cưới. Thấy Kim Ngưu ngẩn ngơ, Bạch Dương hươ tay trước mặt nàng. "Trâu Vàng, nàng làm sao vậy? Có phải rất thích hay không?" "Haha, Ngưu nhi mừng quá hóa đá rồi." -Ngưu mẫu cười gian nói. Chợt hoàng hồn, Kim Ngưu bối rối nói. "Ai . . .ai . . . hóa đá chứ? Con không thèm!". Thế rồi nàng ta ngượng ngịu, đứng phắt dậy, chạy một mạch rời khỏi sảnh chính. Bạch Dương như bị sét đánh ngang tai, bất động tại chỗ. "Không thèm? Không thèm? Vậy là không thèm ta sao? Ta ngon như thế này mà không thèm sao? Đáng giận!!!!" -Bạch Dương tức giận, chau mày, tay nắm lại thành hình nắm đấm. "Rầm!." -Cái bàn bị gãy làm đôi, nhưng dường như không trút được cơn giận trong lòng hắn. "Vương gia, đừng để ý, Ngưu nhi do quá xấu hổ nên mới nói vậy." -Ngưu mẫu nói. "Phải phải, người nguôi giận đi a." "Hừ!!!" -Bạch Dương hừ lạnh, phất áo rời khỏi Khánh Vinh phủ. "Ngưu nhi gây họa rồi, được Vương gia cao quý ngỏ lời, như thế nào lại từ chối chứ." -Ngưu mẫu chán nản vô cùng. ............................... PhủTamVươnggia. "Aizzz, hai huynh ấy đi theo tiếng gọi tình yêu rồi a" -Nhân Mã chán nản nói. "Đệ cũng nên tìm tình yêu để theo đi." "Sư huynh, còn huynh thì sao? Huynh không có ý trung nhân sao?" -Nhân Mã hơi tò mò hỏi. "Không có." -Sư Tử bình thản nói. "Nga. Mỹ nhân nhiều như vậy, bộ không có ai lọt vào mắt xanh của huynh sao?" "Mỹ nhân nhiều như mây, nhưng . . . người trong lòng ta chỉ có một." -Sư Tử cụp mắt, nhẹ giọng nói, trong thâm tâm chợt nhói đau, như bị ai bóp nghẹt. Ngạc nhiên trước câu nói của Đại hoàng huynh, Nhân Mã hỏi tới tấp. "Là ai a? Tiểu thư nhà nào? Huynh mau nói a, đệ sẽ giúp huynh thỉnh cầu Hoàng thượng ca ca tác thành cho." -Sư Tử cười nhạt. "Chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng cũng không thể giúp được." Mã khó hiểu nhìn nam nhân trước mặt mình, huynh ấy đã thay đổi . . . thay đổi rất nhiều, và hắn cũng hiểu được lý do vì sao . . . . Mười năm về trước . . .Hắn khi ấy chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi, phụ hoàng bận trăm công ngàn việc, muốn gặp cũng thật khó, mẫu hậu đã sớm qua đời từ lâu. Ma Kết huynh khi ấy chỉ thích đọc sách, ngâm thơ, Song Tử thì nay đây mai đó, sở thích của hắn là du ngoạn tứ phương, Thiên Yết thì lạnh lùng, khó gần, huynh ấy phải nhận sự giáo dục của một thái tử, dường như không có thòi gian cho riêng mình, Bạch Dương thì cả ngày chỉ chúi đầu vào binh pháp. Vậy nên, trong các huynh đệ, hắn thân nhất chính là Sư Tử. "Sư huynh, chơi với đệ a." "Nhân Mã, đệ vì sao không chịu học mà lại chạy ra đây?" -Một thiếu niên độ chừng mười lăm, trên người chỉ có mỗi quần và giày, mồ hôi nhễ nhại thấm đầy cơ thể hắn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cơ thể hắn đã rất cường tráng. "Các người lui đi." -Sư Tử ra lệnh cho các hạ nhân lui xuống. Hắn vứt cây kiếm trong tay, lại gần tiểu đệ của mình, dắt hắn tới bàn đá gần đó ngồi. "Sư huynh thật chăm chỉ tập luyện, Mã Mã cũng muốn học võ." -Nhân Mã thích thú nói. "Vì sao lại muốn học?" -Sư Tử xoa đầu đệ đệ nói. "Đệ không thích đọc sách cũng không thích ngâm thơ." -Nhân Mã trề môi nói, bộ dáng của một tiểu hài tử thật đáng yêu. "Ha ha ha. . . . đệ thật giống huynh nga. Hảo, vậy ta sẽ dạy võ cho đệ." -Sư Tử cười sảng khoái nói. Thế là từ hôm đó, hắn nhận sự dạy dỗ của Sư Tử, rất nhanh lĩnh ngộ được bài học, trở thành một cao thủ như hoàng huynh của mình. ............................ Hai năm sau đó. . . "Sư huynh, cùng đệ . . . " -Nhân Mã vui vẻ, chạy vào cung của Sư Tử. Sư Tử đang đứng ở sân cùng với một nữ oa nhi, chơi đùa rất vui. "Sư huynh, nhóc này là ai?" -Nhân Mã hỏi. "Mã đệ, tới rồi sao? Mau lại làm quen đi, đây là Cự Giải, nữ nhi của Tể Tướng." -Sư Tử cười nói. Nữ oa nhi nhìn thấy người lạ, hơi rụt rè, núp sau lưng Sư Tử. "Ha ha . . .đừng sợ, đây là đệ đệ của ta -Nhân Mã, mau chào hỏi đi."-Nữ oa nhi tiến lại gần Nhân Mã. "Tiểu Mã, hảo a!" -Nữ oa nhi khuôn mặt phấn hồng đáng yêu, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn Nhân Mã. "Thật đáng yêu! Tiểu Giải, ngươi cũng hảo!" -Nhân Mã tinh nghịch nói. "Hai đứa cũng xấp xỉ tuổi nhau, cứ xưng tên là được rồi." -Sư Tử vui vẻ nói. Ba người bọn họ vui đùa suốt cả ngày hôm đó. ................................. Thời gian cứ thế trôi qua . . . . Rồi cũng sẽ tới ngày Cự Giải lột xác, không còn là nữ oa nhi non nớt nữa, nàng đã thành một thiếu nữ thật sự. Năm ấy nàng mười sáu, trong một lần tình cờ đã giáp mặt với Thiên Yết và nảy sinh tình cảm, Thiên Yết theo Tể Tướng học hỏi nên lúc nào cũng ra vào phủ Tể Tướng, nàng vẫn luôn len lén ngắm nhìn hắn từ phía xa. Sư Tử biết được điều này, chỉ lẳng lặng quan sát nàng, đau khổ vì ánh mắt nàng luôn mơ màng về một người khác, nụ cười nàng chỉ rực rỡ khi cùng người khác . . . Dần dần hắn trở nên trầm hơn, xa cách hơn. Hắn - Nhân Mã, là kẻ ngoài cuộc, đã nhìn thấu điều ấy . . . .............................. "Sư huynh, có những thứ . .. cần phải buông tay." -Nhân Mã lên tiếng. Sư Tử ngẩng mặt lên nhìn tiểu đệ của mình, hắn đã lớn rồi a! Đã hiểu biết hơn trước . . . Nhoẻn miệng cười, hắn nói "Mã Mã, cũng có những thứ . . . vĩnh viễn không muốn xa rời. Một lúc nào đó, có lẽ đệ sẽ hiểu." Sư Tử đứng dậy, xoa đầu Nhân Mã, cười hiền rồi rời khỏi. Nhân Mã không biết nói gì hơn, khẽ thở dài. "Hỏi thế gian . . . tình là cái quái gì nhỉ?"