An Nguyệt khó khăn lắm mới ôm được chồng sách đến ngự thư phòng,có trời mới biết cái đống này nặng như quỷ,báo hại cô xém té gần 5 lần.An Nguyệt đặt chồng sách xuống đất,ngẩn đầu lên nhìn tấm bảng chữ vàng trước cửa,xoa xoa cánh tay và vai đang mỏi nhừ. Mà lúc này đây ngự thư phòng vô cùng vắng vẻ, hai gốc cây lớn không hề nghe tiếng chim hót,cũng chẳng có một bóng ma nào lui tới.An Nguyệt thấy thế thì tự hỏi mình có nhầm lẫn gì không,cuối cùng vẫn đẩy cửa gỗ mà bước vào,vang lên tiếng cọt kẹt phá tan không gian yên tĩnh . Trong gian phòng là cả một rừng sách,sách ở khắp mọi chỗ ,đầy đủ tất cả các thể loại và được sắp xếp vô cùng ngay ngắn trên các kệ lớn.Không hề có chút bụi nào tồn đọng trên đó,cực kì sạch sẽ .An Nguyệt có cảm tưởng là nếu cô có đọc hết cả đời cũng chưa hết một phần tư của cái ngự thư phòng này.Cô bắt đầu xếp từng cuốn sách vào kệ trống,rồi lại đi tham quan các ngóc ngách.Lúc đó thì tiếng cửa mở lại vang lên,An Nguyệt vội vã nấp vào sâu bên trong. Người đến là một nam nhân,đai lưng có giắt sẵn kiếm ngọc.Nếu người khác đứng nhìn từ phía sau cũng có thể cảm nhận được khí khái mạnh mẽ và phong thái ít người có được của hắn.Hắn đi tới một kệ sách khá gần nơi của An Nguyệt,rút ra một cuốn sách rồi xoay người bước đi.An Nguyệt thở phào nhẹ nhõm,định ngồi xuống đất thì có thứ gì đó đã đặt ngay trước cổ cô,sáng loáng và lạnh lẽo tựa như hơi thở của chính chủ nhân nó. "Ngươi là ai?mau nói không đừng trách đao kiếm vô tình" An Nguyệt nhìn người đang kề kiếm vào cổ mình,không khỏi cảm giác sợ hãi ,vội quỳ xuống: "Nô tì...nô tì chỉ là cung nữ ở đây,xin ...xin đại nhân tha mạng" Nam nhân thấy vậy thì thu hồi kiếm lại,tra vào vỏ,mới hỏi tiếp: "Ngươi mau đứng lên đi,không cần phải sợ hãi ta,tại sao lại đến ngự thư phòng?" An Nguyệt đứng dậy,ngay cái khoảnh khắc cô nhìn rõ mặt hắn thì tim đập liên hồi,vô cùng kích động...Ơn trời,tên này thật sự rất là soái nha,lại cao lớn nữa chứ,nếu cô đem hắn ra so với Vũ Hiên đế kia thì một chín một mười a!An Nguyệt tự lắc lắc đầu,tránh để bị cái đẹp mê hoặc,đáp lại: "Nô tì chỉ là theo lệnh của Tôn ma ma đem sách đến đây thôi,nô tì đã mạo phạm đến đại nhân,xin đại nhân tha tội" "Thì rangươi làngười của Tôn ma ma, nếu ngươi làm xong việc rồi thì mau đi đi,tránh đề phát sinh chuyện khác" "Nô tì biết phận,nô tì xin cáo lui" An Nguyệt cúi đầu ngay lập tức đi ra khỏi ngự thư phòng,còn không quên quay lại nhìn nam tử kia...Hắn ta là ai thế nhỉ? TG:Thế là nam phụ lên sàn nhé, các nàng cũng biết là ai rồi chứ gì?thật ra ta cũng không biết vì sao cứ thích kéo dài nó ra...Về phần tam vương gia tuy không thích nữ chính nhưng cũng đóng vai trò quan trọng không kém với chị í,các nàng chờ xem nhé!