Edit : kunxjh Hoàng đế bệ hạ đáng thương hoàn toàn không biết quá trình mưu kế đơn giản và tâm sự thầm kín của mình đã bị người khác nhìn trộm, còn tự cho là tuyệt mật, chỉ tìm lý do nói, “Khụ, đây không phải vì bận lên triều ư?” “Bận rộn mấy tháng cơ à?” Đôi mắt quý phi nương nương vẫn trong suốt thấy đáy, nụ cười vẫn dịu dàng hiền hòa, nhưng lại khiến hoàng thượng hơi nóng mặt, không biết là bị mê hoặc hay là không nén giận được, chỉ lúng ta lúng túng nói, “Đúng vậy, đúng vậy.” Song quý phi nương nương hình như cũng không thật sự muốn hoàng đế bệ hạ bị bẽ mặt, chỉ là trong lòng đang tiếc nồi lẩu dê yêu thích, hình như hôm nay lại không được ăn rồi? Sau đó mới đuổi thất hoàng tử cùng cung nhân trong điện lui xuống.. Tiểu Hạnh vốn định về cung xá của mình, vừa mới chuyển qua, đồ đạc vẫn chưa sắp xếp xong, tiểu cung nữ ở chung cũng chưa thân quen, việc quan trọng đầu tiên là phải giao lưu tình cảm với mọi người đã, nhưng không ngờ tới, vừa ra đến cửa liền bị thất hoàng tử gọi lại. Nhìn thất hoàng tử vừa cứu khuôn mặt thịt mềm của mình, Tiểu Hạnh thật sự rất cảm kích. Lúc này thấy thất hoàng tử hành vi khác thường, dẫn theo mình đi vào đường nhỏ cũng không mấy kinh ngạc. Quả nhiên, lúc bốn phía yên lặng không có ai, thất hoàng tử cuối cùng dừng lại. Hắn quay đầu lại nhìn tiểu cung nữ tròn vo này, mặc dù vẫn cảm thấy đối phương đơn giản là không phù hợp với thẩm mỹ của mình, nhưng vì hương vị ngọt ngào, mềm dẻo của bánh dẻo đậu đỏ, thất hoàng tử lại cảm thấy tròn vo này hình như cũng rất dễ thương? Hắn ho nhẹ hai tiếng, sắp xếp lại ngôn từ một lúc liền hỏi Tiểu Hạnh, “Điểm tâm hôm nay là cô đi lấy?” Tiểu Hạnh gật đầu như gà con mổ thóc, “Đúng vậy, điện hạ.” Thất hoàng tử nghĩ đến điểm tâm phong phú khác thường, phân lượng đầy đủ chợt cảm thấy phấn chấn, hơi mất tự nhiên nói, “Rất tốt.” Vốn định dừng ở đây, cung nhân nào nghe thấy câu này đều hiểu ý của chủ tử, nhưng nghĩ đến bộ não đơn giản của Tiểu Hạnh, thất hoàng tử vẫn không yên lòng mà bỏ thêm câu, “Lần sau cứ làm như vậy, ừm, bánh dẻo đậu đỏ lấy nhiều hơn tý.” Thấy Tiểu Hạnh gật đầu tỏ vẽ đã biết, thất hoàng tử lúc này mới hài lòng bỏ đi. Tiểu Hạnh lau mồ hôi không có thực trên trán, nghĩ đến câu lấy thêm bánh dẻo đậu đỏ của thất hoàng tử, liền không nhịn cười được, chỉ có điều khi nàng nhìn bốn phía, liền cười không nổi nữa. Đợi chút! Rốt cuộc thất hoàng tử đã dẫn nàng đi đâu vậy? Nhìn cảnh vật xa lạ bốn phía, rốt cuộc nàng làm sao quay về cung xá đây! Không nói đến Tiểu Hạnh rốt cuộc phải trải qua trăm nghìn cay đắng thế nào mới tìm được chính xác đường quay về cung xá nữa, bên kia, hoàng đế bệ hạ cùng quý phi nương nương là trải qua một đêm tốt đẹp, đến nỗi sáng sớm thức dậy bước chân của hoàng đế bệ hạ lại hơi có vẻ không có thực, khụ khụ, không cần nói ra nhé. Ngày thứ hai đến thư phòng, Tiểu Hạnh vẫn thủ vệ bên ngoài. Nhìn cảnh vật quen thuộc, tiểu đồng bạn tăng thêm nhiều, Tiểu Hạnh cũng dần dần nghe ngóng được nhiều chuyện hơn. Tỷ như các hoàng tử đến thư phòng để học chín ngày sẽ có một ngày nghỉ, một tháng nghỉ ba ngày; Tỷ như thất hoàng tử thích ăn đồ ngọt, điểm tâm thích nhất là bánh dẻo đậu đỏ; Tỷ như quý phi nương nương mỗi ngày cầm phất trần lễ Phật thật ra là đang luyện võ ở phật đường (… ), và còn rất nhiều chuyện nghe ngóng được thông qua khung chữ thần kỳ nhưng không cần thiết phải nói hết ra. Tỷ như bây giờ, chuyện lục hoàng tử lén chơi dế trong lớp sau đó ném vào hộc bàn của ngũ hoàng tử để hãm hại… Tiểu Hạnh nhìn vẻ giận dữ của ngũ hoàng tử, cùng với khuôn mặt hết sức nghiêm túc của thái phó, quả thực liền cúi đầu nhỏ lệ vì hắn một phen. Có một đệ đệ khốn nạn như thế, ngũ hoàng tử thật sự rất vất vả. Cũng may có trận đánh nhau hôm qua, thái phó đã biết nguyên do, chỉ tăng hình phạt chép hai mươi lần luận ngữ của hoàng đế bệ hạ lên thành ba mươi lần, nhìn gân xanh trên trán đã muốn nổi lên của ngũ hoàng tử, Tiểu Hạnh ở bên ngoài chỉ biết lắc đầu thở dài. Có điều quả báo đến nhanh, chỉ đến buổi chiều, ngũ hoàng tử đã tìm được cơ hội trả thù. Thư phòng mặc dù gọi là phòng, nhưng trên thực tế lại là một cung điện khá lớn, ngoại trừ nội điện dùng làm phòng học, thì sân ngoài rộng rãi dùng làm nơi luyện tập võ nghệ. Quân tử lục nghệ – – lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số*, mặc dù lễ nghi kinh nghĩa cần thiết không thể thiếu, nhưng xạ ngự cũng không thể thiếu. Con của hoàng đế sao có thể không văn võ toàn tài chứ? (*Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số: lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, ngự (thời phong kiến chỉ những việc có liên quan đến vua chúa), viết chữ, con số.) Dù cho không có phương diện thiên phú về phương diện này, thì luyện tập võ nghệ cũng có thể cường thân kiện thể mà. Cho nên các hoàng tử bình thường đều là buổi sáng đọc sách, buổi chiều tập võ, văn võ toàn tài mới là kỳ vọng của hoàng đế bệ hạ. Mà thủ vệ thư phòng Tiểu Hạnh, đương nhiên buổi chiều cũng phải đi theo. Sư phụ dạy võ cho hoàng tử là thống lĩnh vũ lâm vệ, nghe nói là một đại thúc mặt đen thân thể cường tráng, nhưng người đến dạy võ cho hoàng tử hôm nay lại là một tiểu thị vệ trẻ tuổi, nhìn bộ dáng chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn rất trẻ con, khiến Tiểu Hạnh hết sức kinh ngạc. Mà người bị kinh ngạc hiển nhiên không chỉ mình Tiểu Hạnh, ngay cả mấy vị hoàng tử cũng thấy hơi kỳ quái, còn tiểu thị vệ chỉ gãi đầu nói, “Các vị điện hạ, thống lĩnh hôm nay ra ngoại thành luyện binh, cho nên hôm nay thần sẽ dạy thay.” Uy lực của tiểu thị vệ rõ ràng không lớn bằng thống lĩnh đại nhân, chẳng qua, vừa nghe nói thống lĩnh hôm nay không đến, vài tiểu điện hạ ngày thường quy quy củ củ vì sợ bị phạt liền lập tức ngồi không yên. Cửu điện hạ với thập điện hạ nhỏ tuổi, chỉ mới ba, bốn tuổi, giống y con chó, con mèo nhỏ, vừa nghe nói thống lĩnh không đến, quả thực đầy vui sướng chạy loạn võ đài. Tiểu thị vệ thấy tình cảnh này thì hoàn toàn sững sờ, vừa định quát một tiếng, lại thấy đùi mình đột nhiên bị ôm, sau đó tiếng bi bô vang lên, “Ngươi là ai thế?” Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy thập nhất hoàng tử mới gần hai tuổi đang ôm đùi hắn. Trên đùi ấm áp, thoang thoảng mùi sữa thơm, nhìn tiểu hoàng tử tôn quý đang chảy nước miếng, muốn gặm trang phục thị vệ của mình, tiểu thị vệ quả thực tay chân luống cuống, “Thần, thần tên là Nhị Ngưu.” “Phụt.” Có tiếng cười thanh thúy truyền đến, không phải của mấy vị điện hạ, mà là tiểu cung nữ bên cạnh. Đợi đến khi nhìn bộ dạng đỏ mặt của tiểu thị vệ đủ rồi, lúc này mới chìa tay giúp đỡ, dụ thập nhất hoàng tử không hiểu chuyện đi, làm tiểu thị vệ thở phào nhẹ nhõm. Qua lần này, uy tín của tiểu thị vệ rõ ràng cũng giảm xuống, nhìn các hoàng tử xung quanh không hề nghe lời, tiểu thị vệ thở dài một hơi. Vốn tưởng rằng việc này đơn giản, chỉ là bắt các điện hạ luyện võ nghệ, bắn cung là được rồi, còn đang khó hiểu là tại sao các bạn đồng liêu lại không chịu đến, không nghĩ rằng sẽ là tình cảnh như thế này. Chẳng qua quan nhỏ bao giờ cũng phải tận tâm, nếu đã thay thống lĩnh dạy võ, vậy thì phải dạy cho tốt. Cho nên, mặc dù không ôm hy vọng với uy tín của mình, tiểu thị vệ vẫn tận tâm tận lực vận động. Đúng vậy, vận động. Trước khi chính thức học, phải khởi động nha. Khác với mấy đứa nhỏ, ngũ, lục, thất, bát, bốn vị điện hạ vẫn tương đối bài bản, tối thiểu bọn họ vẫn vận động cùng tiểu thị vệ, mặc dù ngũ hoàng tử không đúng trạng thái, lục hoàng tử rõ ràng là đa động, thất hoàng tử như đi vào cõi thần tiên xa xôi, mà bát hoàng tử, con mắt đều đã nhắm lại, nhưng tối thiểu vẫn là động, không phải sao? Tiểu thị vệ chợt cảm thấy an ủi, hơn nữa còn phát thệ trong lòng. Nếu có lần sau, hắn nhất định sẽ không bao giờ tới nữa, sư phụ của hoàng tử không dễ làm đâu. Sau khi khởi động xong thì đến luyện quyền, chỉ tiếc, con đường làm sư phụ hoàng tử của tiểu thị vệ hôm nay hiển nhiên vô cùng không thuận. Bốn vị hoàng tử mới vừa khen ngợi xong, liền cho hắn vấn đề nan giải. “Nhị Ngưu sư phụ, hôm nay có thể luyện đá cầu không?” Ngũ hoàng tử đột nhiên lên tiếng. Đá cầu? Tiểu thị vệ nháy mắt mấy cái, nhìn mấy vị điện hạ rõ ràng là khó xử. Tuy rằng đá cầu cũng có hiệu quả rèn luyện thân thể, nhưng nó chỉ là trò chơi thôi, đang định cự tuyệt, thì nhìn thấy những đôi mắt cũng sáng long lanh của mấy vị khác, nghe từng tiếng “Nhị ngưu sư phụ” kia, thậm chí lục hoàng tử lại còn đem thập nhất hoàng tử đặt vào trong ngực hắn nữa. Tiểu thị vệ nhụt chí, cũng chỉ có thể mở một con, nhắm một con mắt. Dù sao, dù sao đá cầu cũng có hiệu quả rèn luyện đúng không? Vì vậy tiểu thị vệ khuất phục, mấy vị điện hạ đều rất hài lòng. Tuy rằng hôm qua mới đánh nhau với ngũ ca, nhưng đề nghị này lại quá mức hợp ý của bọn họ. Cơ sở và trang bị dùng để rèn luyện ở thao trường rất nhiều, nhỏ thì có tạ đá luyện lực, lớn thì có đao thương kiếm kích, còn có cung tiễn, vân vân, cầu đá đương nhiên cũng có. Các hoàng tử chơi đá cầu hiển nhiên sẽ không giống lúc chơi bình thường, không có cầu môn, chỉ là trò chơi có nhiều trò gian trá, mà nếu đã nói đến rõ ràng, vậy ngoại trừ cầu để đá còn cần chuẩn bị cả cầu môn. Nhóm cung nhân vẫn giống như thường ngày mang cầu môn đến trung tâm thao trường, nhưng lúc định đi lấy, ngũ hoàng tử chợt hô ngừng. “Chờ một chút, hôm nay chúng ta không chơi giống bình thường nữa, thế nào?” Vừa nghe cách chơi không giống bình thường, lục hoàng tử tò mò lập tức đứng lên, hắn thích nhất là chơi, lập tức tiếp lời, “Cách chơi thế nào?” Ngũ hoàng tử cười cười, “Trò đá cầu đã có từ lâu, lúc đó trò đá cầu này không chơi như vậy, mà chỉ là một loại phương pháp luyện binh. Đá cầu chia làm hai đội, mỗi đội mười hai người, có hai cầu môn, cầu lại chỉ có một, chỉ khi đoạt được cầu của đối phương, đá cầu vào cầu môn của đối phương mới được tính thắng.” Ngũ hoàng tử ngừng nói một lúc, hình như đang để mấy người khác tiêu hóa, sau đó nói tiếp, “Mặc dù hôm nay chúng ta sửa nội dung luyện tập, nhưng nếu bị Quách thống lĩnh trở về biết được, hắn chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện thế đâu. Nhưng nếu đổi đá cầu thành phương pháp luyện binh, cho dù là Quách thống lĩnh cũng sẽ không phản đối.” Quách thống lĩnh chính là thống lĩnh vũ lâm vệ, là một đại hán mặt đen, đáy lòng mấy vị hoàng tử đều gọi hắn là hắc diện thần, ai bảo hắn ỷ có hoàng đế làm chỗ dựa liền không nể mặt người ta. Mấy vị hoàng tử trong ngày thường cũng không ít lần bị giáo huấn, lúc này nghe thấy hắc diện thần sẽ không có lý do để giáo huấn nữa, lập tức động tâm. Tuy rằng loại phương thức thân thể đối kháng này không an toàn lắm, nhưng cảm giác lại hết sức kích thích. Hơn nữa, tổng cộng có hai mươi bốn người cùng chơi đùa, nghĩ đến liền thấy rất náo nhiệt, rất vui vẻ nha. Chỉ là, “Vậy thiếu người thì phải làm sao?” Câu hỏi của thất hoàng tử, bọn họ chỉ có bốn người, mà trong khi huấn luyện phải có hai mươi bốn người, số người của bọn họ rõ ràng không đủ. “Không phải còn có cung nhân ư?” Ngũ hoàng tử đối với lần này sớm đã có chuẩn bị, nếu đã đưa ra phương pháp, tự nhiên sẽ không lưu lại sơ hở. Vì vậy rốt cuộc vấn đề cũng được giải quyết, mấy vị hoàng tử liền hưng trí bừng bừng chuẩn bị bắt đầu chơi. Sân do nhóm cung nhân chịu trách nhiệm chuẩn bị, mà việc mấy vị hoàng tử cần phải làm đầu tiên chính là – – chia đội. Lục hoàng tử với thất hoàng tử có quan hệ tốt nhất, hiển nhiên muốn cùng một đội. Hai vị điện hạ thành một đội, vậy ngũ hoàng tử với bát hoàng tử thừa ra là thành một đội. Mấy vị hoàng tử nhỏ tuổi không được xếp vào đội, loại đá cầu này không an toàn, trẻ con không hiểu chuyện, sẽ dễ bị thương. Thành viên còn lại, được chọn trong đám cung nhân. Lúc này Tiểu Hạnh đang mắt long lanh có thần nhìn sắp xếp của mấy vị hoàng tử, ban đầu còn chưa nhìn ra gì, “Đá cầu”, hai chữ này Tiểu Hạnh cũng chưa từng nghe qua, chỉ là một trò tiêu khiển thời cổ, nhưng sau khi bố trận, lấy cầu ra, lại chia đội, Tiểu Hạnh liền biết. Đây, đây không phải là bóng đá sao? Tiểu Hạnh há to miệng, mặc dù mười một người biến thành mười hai người, mặc dù trận cầu này không quá giống, mặc dù cầu môn có chút đặc biệt, nhưng toàn bộ sắp xếp, còn có quy tắc nữa, đây là bóng đá mà. Tiểu Hạnh quả thực hết sức cảm động, không ngờ thân ở nơi tha hương còn có thể thấy chút gì đó của cố hương, mặc dù hình thức thay đổi, nhưng Tiểu Hạnh một chút cũng không ghét bỏ, nàng ở hiện đại là một người mê bóng đấy nhé. Nghĩ đến lập tức có thể xem đấu bóng, măc dù độ tuổi trung bình của người thi đấu không vượt quá mười lăm, mặc dù dẫn đầu đều là mấy đưá nhỏ xấu xa, nhưng nội tâm Tiểu Hạnh vẫn kích động không thôi, mang trong mình hơi thở hiện đại cổ vũ cho thất hoàng tử. Cố gắng lên! Chẳng qua, điều khiến Tiểu Hạnh không ngờ tới là, nàng chỉ muốn làm khán giả, thế nhưng lại bị kéo vào đội. “Ta?” Tiểu Hạnh trợn tròn cặp mắt, nhìn thất hoàng tử. Thất hoàng tử mang vẻ mặt hết sức nghiêm túc cao lãnh, nhưng nhìn thế nào thì tựa hồ cũng mang theo chút ghét bỏ, “Đúng, ngươi chung đội với ta.” Nhìn lời bình sáng ngời trên đầu thất hoàng tử “Dù sao vẫn thấy hạ thấp trình độ của toàn đội”, Khóe miệng Tiểu Hạnh co giật, trong lòng có chút oán giận, nói thế nào, nói thế nào thì nàng cũng là người mê bóng mà. Mặc dù xem bóng nhiều năm chưa bao giờ tham gia chơi, nhưng trình độ lý thuyết cũng đạt tiêu chuẩn nhất định. Nhìn quanh một vòng, Tiểu Hạnh cũng hiểu lý do vì sao ngay cả người như cái bánh trôi là mình cũng bị kéo vào đội. Mỗi hoàng tử khi đi học mang theo năm cung nhân, gian ngoài hai người thủ vệ, gian trong hai người hầu hạ, người còn lại lo việc ở thao trường. Cung nhân của mấy vị hoàng tử nhỏ tuổi thì không thể kéo vào đội, chưa nói đến phạm vào điều kiêng kị, chỉ cần lúc đó hoàng tử xảy ra chút chuyện, vậy trách nhiệm thuộc về ai? Cho nên mấy vị hoàng tử chỉ có thể chọn từ người của mình. Một hoàng tử, năm cung nhân, tổng cộng bốn hoàng tử, vừa đủ hai mươi bốn người, không dư, không thiếu, vừa đủ, cứ như thế Tiểu Hạnh bị kéo vào đội, trở thành một thành viên của đội “Lục Thất”. Lúc chuẩn bị bắt đầu thi đấu, lục hoàng tử và thất hoàng tử cũng bắt đầu nói sơ những điều cung nhân cần chú ý, mặc dù những người này phần lớn đều lớn tuổi hơn hai vị hoàng tử, người cũng cao hơn, nhưng sự khác biệt giữa người đã trải qua huấn luyện và chưa qua huấn luyện rất lớn, cho nên trận đấu này trên cơ bản chính là hai vị điện hạ dẫn đầu, còn cung nhân chỉ cần không thêm phiền phức thì hai vị hoàng tử cũng hài lòng. Tiểu Hạnh lúc này đang tập trung tinh thần, luật bóng đá hiện đại với đá cầu ở đây đương nhiên không giống nhau, nàng cần phải nghe cẩn thận. Chỉ là mới nghe được một lúc, Tiểu Hạnh liền 囧, quy tắc này, quy tắc này… Trên cơ bản là không có quy tắc nào hết. So sánh với quy tắc chặt chẽ cẩn thận ở hiện đại, quy tắc đá cầu ở đây đơn giản hơn rất nhiều, ngoại trừ không được phép dùng tay ôm cầu, thì hai bên đối đầu trực tiếp, giống như đánh trận, đá cầu vào cầu môn đối phương nhiều sẽ thắng. Tiểu Hạnh nhìn vẻ mặt thất sắc của đám cung nhân xung quanh, lòng có ưu sầu. Đám cung nhân này mà giành bóng, không chú ý thể diện thì cũng chú ý lễ nghi. Hơn nữa, nếu như đối đầu với các vị hoàng tử, vậy banh này đoạt hay không đoạt đây? Không cần nghĩ, khẳng định là không dám đoạt, nếu không chính là mạo phạm hoàng tử nha. Cho nên nói, đá cầu này mặc dù nhìn thì quyết liệt, kỳ thật cũng chả ra gì. Tiểu Hạnh tụt hết hứng thú. Tựa hồ nhìn ra đám cung nhân không nguyện ý, lục hoàng tử cùng thất hoàng tử lần nữa tăng giá, “Lần đá cầu này, bất luận thắng thua, mỗi người tham gia sẽ được năm trăm tiền thưởng.” Năm trăm tiền thưởng? ! Đôi mắt Tiểu Hạnh cùng cung nhân bên cạnh đồng loạt phát sáng, đây chính là một tháng lương đấy, chỉ đá cầu một lần, có thể nhận được? Tiểu Hạnh đột nhiên cảm thấy, đá cầu hay, đá cầu rất hay, đá cầu rất rất hay, hận không thể mỗi ngày đều có thể đá một trận, như vậy chưa đến một tháng, nàng có thể lên đỉnh tiểu cung nữ rồi. Hình như còn ngại chưa đủ kích thích, sau khi lục hoàng tử nói xong thất hoàng tử lại thêm một câu, “Nếu lần này thắng, tiền thưởng sẽ thêm năm trăm.” Lại thêm năm trăm, vậy không phải là… một nghìn tiền? Tiểu Hạnh hít sâu một hơi, đột nhiên cảm giác hô hấp xung quanh nặng nề hơn rất nhiều, nhìn một vòng, tất cả mọi người đều là một vẻ mặt, đó chính là – – liều mạng! Tiểu Hạnh cũng nắm chặt quả đấm, mặc dù nàng là phe lý luận, thế nhưng, dưới sức quyến rũ của một nghìn tiền, Tiểu Hạnh cảm thấy, nàng cũng là có thể biến thành một tên thuộc phe hành động! Động viên trước trận chiến đã hoàn thành, lục hoàng tử và thất hoàng tử mang theo một đám cung nhân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng về phía sân. Mà bên kia, ngũ hoàng tử và bát hoàng tử cũng đã động viên xong, chỉ là đối với sự đoàn kết nhất trí của “Đội Lục Thất”, thì “Đội Ngũ Bát” lại không hài hòa như vậy. Mặt trời lên cao, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ còn mang theo hương hoa, Bát hoàng tử giờ phút này, thầm muốn ngủ một giấc tại nơi trời đất bao quanh này thôi. Nhưng cứ phải học võ nghệ. Bát hoàng tử luôn ngủ không tỉnh cảm thấy thế giới thật sự là không hữu hảo, khó khăn lắm mới có được ngày hắc diện thần không đến, bát hoàng tử đang âm thầm vui vẻ vì có thể lười biếng, thì ngũ ca lại cứ khăng khăng muốn đá cầu. Đá cầu rất mệt, bát hoàng tử nghĩ đến việc nhiều người như vậy đuổi theo một quả cầu, liền cảm thấy hết sức khó hiểu, trò này có gì lý thú chứ? Nào có hay bằng việc tìm chu công đánh cờ giải sầu đây. Nhưng nghe ngũ ca nói về “Lợi ích” của đá cầu, hơn nữa, sau khi tìm cho hắn một vị trí thích hợp, bát hoàng tử cuối cùng cũng gật đầu nhẹ. Thì ra có thể không cần di chuyển, chỉ đứng một chỗ là được, hay lắm, hắn thích những việc như vậy. Đúng thế, vị trí ngũ hòang tử sắp xếp cho bát hoàng tử, chính là thủ môn! Có bát hoàng tử thủ môn, tiểu cung nhân nào không có mắt dám đá vào môn chứ? Mà tiểu lục và tiểu thất lại không giống vậy. Nếu hai người bọn họ mà chia ra, thế thì người còn dư khẳng định không phải là đối thủ của hắn, vì vậy ngũ hoàng tử đang nghĩ đến bộ dạng thua thảm của tiểu lục và tiểu thất, lập tức liền sờ cằm nở nụ cười. Ngũ điện hạ tự cho rằng đắc kế, nên không để ý nhiều đến những cung nhân kia, chỉ nói sơ qua về quy tắc. Mà một bên sợ hãi căng thẳng, bên kia lại ý chí chiến đấu sục sôi, đối lập rất rõ, cũng không khó lý giải. Thế là trận đá cầu hoàng gia lần đầu tiên tại thao trường, trong tiếng kèn của Nhị Ngưu cứ như vậy kéo màn.