Edit : kunxjh Sự kiện tặng chim nhỏ cuối cùng cũng lấy cơn đau của thất hoàng tử vì bị chim mẹ mổ mà kết thúc, nhìn Tiểu Hạnh che miệng cười trộm, thất hoàng tử ngoài bất đắc dĩ còn thấy hết sức mất mặt, trong lòng cũng nổi lên lo lắng, ngộ nhỡ Tiểu Hạnh thấy bổn hoàng tử quá vô dụng liền chạy theo người khác thì sao đây. Làm sao mới có thể khiến Tiểu Hạnh thấy bổn hoàng tử anh minh thần võ, khí chất phi phàm? Chứ thứ mà bổn hoàng tử thích trừ phi không cần chứ ai cũng không mang đi nổi. Bằng không ai cũng nhìn chằm chằm Tiểu Hạnh, bổn hoàng tử cảm thấy hết sức lo lắng. Vì vậy rút kinh nghiệm xương máu, thất hoàng tử cuối cùng cũng quyết định tìm viện trợ từ bên ngoài. Mà người đầu tiên cậu tìm, chính là lục hoàng tử. Là tiểu đồng bọn thích gây rối, đối với lần này lục hoàng tử đương nhiên là việc nhân đức không nhường ai, nhất định phải duỗi tay mình ra viện trợ rồi. Cho nên, sau khi thất hoàng tử nói rõ hết mục đích đến, lục hoàng tử liền nhìn thất hoàng tử mà cân nhắc. Quý phi là mỹ nhân đẹp nhất trong cung, tiểu thất cũng là xinh đẹp nhất trong tất cả các hoàng tử, như vậy tướng mạo nhất định là không phải vấn đề, phấn điêu ngọc mài rất là đáng yêu, nhưng tiểu thất lại muốn mình anh minh thần võ… Cái này khiến lục hoàng tử thấy hơi khó. Ở trong ấn tượng của lục hoàng tử, anh minh thần võ đầu tiên là phải cường tráng đẹp trai, kiểu như cữu cữu của tiểu thất là Lạc tướng quân vậy. Tiếp theo là phải có một bộ áo giáp sáng lấp lánh – – nhưng áo giáp quá nặng, tiểu thất có mặc cũng không đứng dậy nổi. Sau nữa là phải có võ lực tuyệt cường, điểm này tiểu thất lại thỏa mãn, đối với toàn bộ mẫu giáo bé nhà trẻ hoàng gia ở thư phòng, tiểu thất đã có thể quét sạch. Thỏa mãn ba điều này, trên cơ bản đã có thể nói là anh minh thần võ. Nhưng trước mắt tiểu thất chỉ thỏa mãn một điểm, những điểm khác hiện tại xem ra có hơi xa vời, như vậy bọn cậu cũng chỉ có thể đi đường vòng. Có một loại anh minh thần võ, đó là Tiểu Hạnh cảm thấy anh minh thần võ. Cho nên đường vòng mà lục hoàng tử nghĩ đến, chính là anh hùng cứu mỹ nhân! Có việc gì so với anh hùng cứu mỹ nhân càng làm cho người ta vừa gặp đã thương, dù chết trăm lần cũng không hối hận chứ? Mà sau khi lục hoàng tử phân tích rõ ràng đâu ra đấy, thất hoàng tử cũng kìm lòng không được mà gật đầu. Đúng thế, nếu bổn hoàng tử cứu Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh nhất định sẽ nhìn bổn hoàng tử với con mắt khác, đến lúc đó, ai cũng không thể cướp Tiểu Hạnh đi! Vì vậy hai huynh đệ hưng trí bừng bừng bày đủ loại tình tiết cho kế anh hùng cứu mỹ nhân. Sau khi bày xong, nhìn tờ giấy đầy kế mình đã viết, hai người đều đầy lòng tin, Tiểu Hạnh nhất định sẽ bị bổn hoàng tử làm cho cảm động, từ đó về sau sẽ không rời đi nữa! Thế là, vào một ngày nghỉ lễ mọi người cùng đi ngự thú viên, sự kiện “Tiểu thất cứu Tiểu Hạnh” do lục hoàng tử cùng thất hoàng tử bày ra, cuối cùng bắt đầu. Người cũng như sủng vật, tiên hạc bị ép phải tiên khí mười phần, khổng tước thích đẹp nhưng nhát gan, Nhị Béo mang vẻ mặt hung mãnh nhưng lại ngốc nghếch, rùa Kim Tiền luôn rúc vào trong mai ngủ, cùng với nhiều vị hoàng tử và một Tiểu Hạnh, cùng chơi đùa vui vẻ trên thảm cỏ. Dưới sự phản đối quyết liệt, thức ăn của tiên hạc bây giờ đã khá khẩm hơn nhiều, mặc dù vẫn bị ngũ hoàng tử ép uống nước hoa, nhưng tiên hạc bày tỏ, bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, nước hoa cũng càng ngày càng ít, chỉ cần vẫn có thịt ăn thì nước hoa cũng có thể chịu được. Mà khổng tước thường hay thong thả bước đi chầm chậm, sau đó lúc thất hoàng tử tiến đến gần liền bị hoảng sợ mà xoè đuôi, lại bị thất hoàng tử tưởng lầm là tiểu đồng bọn mừng rỡ khi thấy cậu tới gần, vì vậy càng vui vẻ cho khổng tước ăn bánh dẻo đậu đỏ, hơn nữa còn loại thêm đường mình thích. Nhị Béo đã lớn hơn rất nhiều, nếu nói Nhị Béo vốn là quả cầu nhỏ ngốc nghếch, thì bây giờ Nhị Béo đã thành quả cầu thịt ngốc nghếch. Lúc hoạt động trên cỏ, gần như khiến người ta tưởng rằng là quả cầu trắng đen đang lăn qua lăn lại, vô cùng đáng yêu. Còn rùa Kim Tiền, haizz, được thôi, rùa Kim Tiền vẫn không có thay đổi gì, cứ rúc đầu trong mai không nhúc nhích, trừ phi ném nó vào nước, nếu không rùa Kim Tiền vĩnh viễn đều ngủ ngon. Mà khi Tiểu Hạnh đang cho rằng một ngày nữa lại trôi qua nhàn nhã mà vui vẻ như thế, thì bọn họ lại gặp phải dã thú bạo động! Rất nhiều, rất nhiều ngỗng lớn màu trắng xông về hướng bọn họ, thời điểm nhìn thấy một đàn ngỗng lớn chạy đến, Tiểu Hạnh suýt nữa còn cho là mắt mình có vấn đề, mà tất cả tiểu đồng bọn chứng kiến cảnh này cũng sợ đến ngây người! Lục hoàng tử và thất hoàng tử cũng sợ đến ngây người! Đợi đã, việc này không đúng! Không phải nói mãnh thú rất hung mãnh nhưng không nguy hiểm ư? Đàn ngỗng này là cái quỷ gì? Kịch bản này không đúng rồi! Chẳng lẽ đàn ngỗng này chính là mãnh thú rất hung mãnh nhưng không nguy hiểm trong truyền thuyết? Tổng quản, ngươi đùa ta ư? Có hung mãnh, đây cũng là một đàn ngỗng! Mà tổng quản ngự thú viên ở đằng xa đang cười đến vui vẻ, để đạt yêu cầu của tiểu chủ tử, hắn đã tận tâm tận lực, suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra sinh vật hung mãnh như loại ngỗng lớn trong truyền thuyết này đấy! Có động vật nào có thể vừa hung mãnh lại không hề nguy hiểm như ngỗng lớn chứ? Hắn còn nhớ hồi nhỏ, hộ viện thường dùng ngỗng lớn để giữ nhà, nghĩ đến hồi nhỏ đã từng bị ngỗng lớn đuổi chạy té tát, trên mặt tổng quản liền hiện lên nụ cười hoài niệm, haiz, làm người ta hoài niệm biết bao, ký ức ngỗng lớn hãy còn mới mẻ biết bao! Bây giờ hắn đã tìm được loại động vật thích hợp, vừa hung mãnh lại không nguy hiểm. Vì thế hắn điều người đến các thôn trang, mang những con ngỗng của nông hộ về đây, các tiểu chủ tử nhất định sẽ thật cao hứng! Thất hoàng tử quả thực rất cao hứng, cao hứng đến mức nước mắt cũng muốn rơi luôn rồi. Cậu vốn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp phải loại đối thủ số lượng lớn như thế này, cho dù võ lực của cậu có cao đến đâu, cậu cũng chỉ có thể đối phó với một con ngỗng, chứ không thể đối phó với cả đàn được! Thời điểm đàn ngỗng kêu cạc cạc xông về phía cậu, dù cho thất hoàng tử có muốn làm anh hùng cũng vẫn nhịn không được mà kinh sợ, quyết đoán quyết định, chạy! Đương nhiên, phải nắm tay Tiểu Hạnh cùng chạy! Vì vậy, thất hoàng tử cùng Tiểu Hạnh bay a bay ở phía trước, một đàn ngỗng đuổi theo a đuổi theo ở phía sau, ở giữa còn có khổng tước và Nhị Béo cũng đang hồng hộc chạy theo. Chỉ là khổng tước chân ngắn đáng thương, dù cho có cánh nó cũng không chạy lại, hơn nữa vì căng thẳng lẫn sợ hãi nên ngay cả bay cũng không nổi, chỉ có thể hoảng sợ xoè đuôi không ngừng run a run, bị ngỗng lớn chưa từng thấy qua doạ sợ không ít. Nhìn chính diện vào khổng tước, nguyên một đám con mắt hình thù quái dị trên đuôi nó quả thực đáng sợ, nhưng không ngăn nổi khổng tước vì xung quanh đều có ngỗng lớn mà! Nhưng nhìn từ phía sau, chỉ có thể nhìn thấy một cái đuôi giống y cây quạt. Ngỗng lớn sẽ sợ cây quạt này sao? Đương nhiên không! Vì vậy phía trước khổng tước may mắn thoát nạn, nhưng cái mông khổng tước… Đó là một chuyện bi thương, chúng ta vẫn không nên chỉ nói về nó… Ngoài khổng tước, còn có Nhị Béo. Nhị Béo là một con mãnh thú, bốn chân cùng chạy rất là nhanh, lúc đầu nó chạy quả thực cũng rất nhanh. Nhưng đó là lúc đầu! Kể từ sau khi lạy bến tàu lại có chỗ dựa vững chắc, Nhị Béo liền không phải là một con thú gặm thiết bình thường nữa, mà là một con thú gặm thiết ngự dụng của hoàng gia! Làm thú gặm thiết ngự dụng của hoàng gia, từ đó về sau Nhị Béo rốt cuộc cũng không cần phát sầu vì cái ăn nữa. Nó muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống gì liền uống đó. Hơn nữa, Đại Béo tỷ tỷ của nó cũng đối với nó rất tốt, nó muốn ăn cái gì cũng biết. Thế nên trong khoảng thời gian ngắn, thể trọng Nhị Béo liền tăng vọt nhanh chóng, một thân thịt mềm đó có bóp cũng bóp không hết, khiến Đại Béo đối với nó càng thêm ưa thích, đến chỗ nào cũng muốn ôm ôm nó, xoa xoa nó. Một thân thịt mềm này vào mấy lúc ấy đều dùng rất thuận lợi, nhưng khi chạy trốn, nó lại quá vướng víu rồi! Thế là vì bị thịt béo làm liên lụy, Nhị Béo càng chạy càng chậm, càng chạy càng chậm, rốt cuộc cuối cùng cũng chạy hết nổi rồi. Sau đó tuyệt vọng, sau đó Nhị Béo không còn lựa chọn mà mặc cho số phận đưa đẩy, nó lựa chọn lăn đi. Đúng vậy, một thân thịt béo này của nó cũng chỉ có cái tác dụng này thôi. Vì vậy, chỉ thấy thất hoàng tử dẫn Tiểu Hạnh chạy a chạy ở phía trước, mà Nhị Béo thì cuộn thành một cục, lăn qua lăn lại trong đàn ngỗng, rốt cuộc cuối cùng cũng biến mất trong đàn ngỗng, không thấy bóng dáng đâu nữa. Cả khổng tước và Nhị Béo đều không thấy đâu, chỉ còn lại thất hoàng tử và Tiểu Hạnh. Lúc này, bọn họ đã chạy được một lúc lâu, Tiểu hạnh thiếu rèn luyện võ lực nên quá yếu, nếu không có thất hoàng tử kéo cũng sớm chạy hết nổi rồi. Nhưng dù cho có thể chạy, cũng là lảo đảo. Cuối cùng, lúc đang chạy, Tiểu Hạnh không chú ý tới một phần rễ cây nhô ra bị cỏ che lấp, thế là bước một bước qua, lập tức sẽ té ngã. Vừa lúc đó, mắt thất hoàng tử chợt lóe, hai mắt tỏa sáng, thời cơ tiểu thất cứu Tiểu Hạnh, cuối cùng cũng đã tới! Đúng vậy, sau khi không có biện pháp đánh đàn ngỗng chạy đi để cứu Tiểu Hạnh, thất hoàng tử đành phải lui xuống rồi tìm cơ hội tiếp theo. Nếu có thể anh dũng ôm lấy Tiểu Hạnh, để Tiểu Hạnh không đến mức bị ngã sấp xuống, mặc dù hiệu quả hơi kém một chút, nhưng cũng coi như là cứu Tiểu Hạnh, không phải ư? Vì vậy, trong nháy mắt Tiểu Hạnh té ngã, thất hoàng tử vô cùng anh dũng xông tới, ôm lấy Tiểu Hạnh rồi ngã xuống. Nhưng… cậu lại quên mất tình trạng phần cứng của mình… Là một đứa bé gầy nhỏ mới sáu tuổi, sao có thể thừa nhận một bé mập đã bảy tuổi chứ? Vì vậy, chỉ thấy xu hướng ngã xuống của Tiểu Hạnh chỉ dừng trong một cái chớp mắt, mắt thấy sẽ té xuống lần nữa, nàng thuận tiện lấy xu thế thái sơn đè đầu mà ôm chặt thất hoàng tử cùng té nhào. Bịch! Tiểu Hạnh đang nhắm mắt lại chuẩn bị thân mật tiếp đất, cảm nhận đau đớn mặt đất đem lại, không nghĩ tới, nàng ngã thì có ngã, nhưng mà, lại là mềm? Hơn nữa rất mềm mại, còn có mùi thơm, ngửi xem thì rất giống mùi của bánh dẻo đậu đỏ. Mà lúc này, thất hoàng tử cứu người không thành còn bị áp chế thì hai mắt đã rưng rưng. Vì sao không ai nói cho cậu biết, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân như thế này đâu phải ai cũng gánh được, đâu chỉ không cách nào gánh vác, quả thực là nặng đến mức sinh mệnh cũng khó có thể thừa nhận! Nặng đến mức cậu không thở được! Cứu, cứu mạng!