Hoàng cung này hơi lạ
Chương 21
Edit : kunxjh
Quả cầu trắng đen đối với cái tên mới “Nhị Béo” của mình rất hài lòng, thất hoàng tử gọi một tiếng Nhị Béo, quả cầu trắng đen liền lắc la lắc lư đi tới, vẻ thơ ngây chân thành kia khiến thất hoàng tử rất tâm huyết.
Quả nhiên tên mình đặt quá hay!
Mà Tiểu Hạnh thì giữ lấy tay mình yên lặng đứng bên vận khí, nhịn đi! Nhất định phải nhịn được! Không nên kích động, không được chụp bao bố cấp trên!
Chẳng qua kẻ tiểu nhân trong lòng lại yên lặng cắn đầu bút viết vào sổ đen tội của thất hoàng tử, hừ, thù “Đại Béo”, nàng sẽ nhớ kỹ!
Cái tên Nhị Béo chính thức được đăng ký vào cung Vị Ương, cùng một nhà với thất hoàng tử, đối với Nhị Béo mới tới, tất cả các động vật đều rất tò mò, đặc biệt là khổng tước, khi biết về sau bọn chúng chính là huynh đệ chung một chiến hào, khổng tước quả thực kinh hỉ còn phá lệ lấy cho quả cầu nhỏ một con cá nhỏ mà mình đã giấu.
Vị huynh đệ này, về sau sẽ là huynh đệ chung chiến hào, chiếu cố nhiều hơn nhé!
Trong mắt khổng tước lóe ra hào quang trong suốt, đôi mắt sáng ngời nhìn quả cầu nhỏ, mặc dù quả cầu này thoạt nhìn vẫn còn nhỏ nhưng tiềm lực rất lớn đó, hơn nữa còn cùng thuyền với mình, nghĩ đến sau này lúc đánh nhau với hạc ngốc sẽ có thêm một tiểu huynh đệ cùng trợ trận, tâm tình khổng tước liền bay cao.
Cảnh kia thật đẹp!
Dường như nó đã nhìn thấy bản thân dùng miệng mổ đầu hạc, cánh quạt thân hạc, từ đó trở đi liền mang dáng dấp con chim sinh trên đỉnh rồi!
Cho nên, vị huynh đệ này, nhất định phải lôi kéo!
Thấy khổng tước lần lượt cho cá quả cầu nhỏ, tiên hạc cũng sinh ra cảm giác nguy cơ. Một con chim ngốc như khổng tước đã rất khó đối phó rồi, mình cũng vừa mới giành phần thắng thôi, nếu có thêm một quả cầu trắng đen, mình còn có thể tiếp tục thắng sao?
Nghĩ đến về sau đầu chim mình từng mổ qua biến thành đầu mình, lông vũ từng nhổ biến thành lông trắng của mình, cơ thể từng quạt qua biến thành cơ thể mình, thậm chí ngay cả cặp chân lén lút chọt sau lưng cũng biến thành cặp chân dài xinh đẹp của mình, tiên hạc liền cảm thấy con đường phía trước là một mảng tối thui.
Do đó, tuyệt đối không thể để quả cầu trắng đen này chạy về bên khổng tước!
Nghĩ đến khổng tước vừa tặng cá nhỏ để lấy lòng, tiên hạc đói bụng ba ngày vất vả lắm mới được ăn ngon lại bi thương một hồi, nhưng vì bảo trì tiên tư của mình, tiên hạc vẫn cắn răng, cho!
Không nỡ cho quả cầu cá nhỏ đâu!
Vì vậy, chỉ thấy tiên hạc đào bậy một hồi dưới cây trúc, đào ra một đống cá nhỏ. Tiên hạc nhìn trái, nhìn phải, con nào cũng khó bỏ, cuối cùng cũng chọn được một con nhỏ nhất, kiên quyết nhẫn tâm, nhắm mắt đưa qua cho quả cầu.
Ăn cá của ta, sau này sẽ là người của ta, ngàn vạn lần không được cùng hội với khổng tước nha!
Khổng tước đang hai mắt sáng ngời chờ tiểu đồng bọn mới ra lò trả lời, thì nhìn thấy hạc ngốc đưa cá nhỏ chặn giữa đường, loại hành vi ngang nhiên đào góc tường này quả thực khiến khổng tước không thể nhẫn nhịn.
“Đây là tiểu đồng bọn nhà ta!” Khổng tước không để ý lông ngốc vì một hồi đánh thua đến bây giờ vẫn còn vểnh loạn lên, mà vô cùng anh dũng đi đòi lại công đạo.
Tiên hạc thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng thật ra, nó không phải là loài chim tiên khí lúc ẩn lúc hiện, mà là một tiểu lưu manh đó nha, bằng không cũng sẽ không cướp bã đậu của khổng tước. Cho nên, đối với lời nói chính nghĩa kia của khổng tước, tiên hạc chỉ trừng mắt, hết sức khiêu khích nói, “Nhận cá nhỏ của ta, chính là người của ta!”
“Không, đây là người của ta, trên danh sách!”
“Ăn cá nhỏ của ta, chính là người của ta!”
“Rõ ràng là của ta!”
“Ăn cá nhỏ của ta, chính là người của ta!”
“Đây là tiểu đồng bọn nhà ta!”
“Ăn cá nhỏ của ta, chính là người của ta!”
“…”
Vì vậy, đợi đến khi thất hoàng tử cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, liền bắt gặp Phượng Vũ nhà mình không biết vì sao lại cùng tiên hạc của ngũ ca đánh nhau. Thất hoàng tử nhìn hai con chim xù lông chiến với nhau, lại nhìn quả cầu nhỏ ngoan ngoãn ngồi một bên, đột nhiên có loại cảm giác đặc biệt tang thương.
Nhìn Nhị Béo ngoan ngoãn như vậy, cứ ngồi một chỗ không động, lại nhìn Phượng Vũ nhà mình – – rõ ràng trước đây còn rất ngoan, sao chỉ trong chốc lát lại đánh nhau rồi, xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất, rụt rè nhất đâu?
Cậu quả thực rất lo lắng đó!
Thất hoàng tử tan nát con tim còn chưa biết, đây là quả cầu nhà người ta trong truyền thuyết à nha!
Thế là, đợi đến khi khổng tước và tiên hạc cuối cùng cũng đánh phân thắng bại, liền phát hiện, ồ, sao không thấy quả cầu đâu nhỉ?
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy cách đó không xa, một quả cầu trắng đen lông xù tròn vo đang cầm cơm lam đưa cho thất hoàng tử.
Vừa rồi thú hai chân này cho nó ba ống trúc, có qua có lại, nó cũng không thể để thú hai chân này thua thiệt được đúng không?
Vì vậy, thất hoàng tử được sủng mà lo cầm ống trúc Nhị Béo đưa cho, chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp, Nhị Béo thật sự quá hiểu chuyện, gào!
Thất hoàng tử thấy lòng ấm áp cứ thế cầm lấy ống trúc Nhị Béo cho, sờ sờ cái bụng trống trơn của mình, ăn cơm lam, vừa ăn vừa cười, vẻ mặt kia cứ gọi là vui thích không thôi.
Mà Tiểu Hạnh cũng đang cầm cơm lam ăn rất ngon, đương nhiên, ngoại trừ cơm lam, Tiểu Hạnh còn xắt ít thịt nướng để ăn.
Mùi thịt nướng thơm lừng bay vào mũi, từng miếng thịt bày ngay ngắn ra dĩa, thịt vừa xắt ra còn bốc hơi nóng, trên mặt rắc đủ loại gia vị, vừa nhìn thấy, liền khiến người ta thèm ăn nhiều hơn.
Thất hoàng tử hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, bởi vì không thể ăn nên thất hoàng tử chỉ có thể liếc mắt nhìn, sau đó cúi đầu ăn phần cơm của mình, lại liếc mắt nhìn, lại cúi đầu ăn cơm.
Thất hoàng tử ăn cơm ngửi mùi, cảm thấy càng thêm khó nhịn, thật muốn ăn quá đi!
Đợi mình hết bị nóng, nhất định phải ăn hai cái đùi dê nướng, ăn một cái, lại chia cho Tiểu Hạnh một cái, hai người cùng ăn!
Đến lúc đó, hai má Tiểu Hạnh nhất định sẽ phình lên, còn có thể di chuyển, không biết nếu khi đó chọc vào thì có cảm giác gì nhỉ?
Mặc sức tưởng tượng cùng Tiểu Hạnh ăn thịt nướng, vẻ mặt thất hoàng tử hết sức phơi phới. Thời điểm thất hoàng tử con đang đắc ý, lại đột nhiên vui quá hóa buồn, cảm giác một trận đau đớn!
“A! ! !”
Thất hoàng tử che miệng, trừng to mắt, nước mắt còn suýt nữa rơi ra.
Tiểu Hạnh nhìn thấy lập tức kinh ngạc, “Sao thế thất hoàng tử?”
Thất hoàng tử hai mắt rưng rưng, hai tay che miệng, gì cũng không chịu nói.
Tiểu Hạnh bất đắc dĩ, đang lúc nghĩ đến rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến thất hoàng tử mở miệng thì nhìn thấy trên đầu thất hoàng tử xuất hiện chữ viết – –
“Hu hu hu! Đau quá! Răng của ta! Răng răng răng…”
Răng?
“Điện hạ, răng người bị sao vậy?”
Tiểu Hạnh vội vàng hỏi, nhưng chỉ thấy trên đầu thất hoàng tử lại xuất hiện chữ viết – –
“QAQ răng, rụng răng…”
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
23 chương
87 chương
54 chương