Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 80 : Hoàng lăng

Lê Ứng Thiên nghe thấy tiếng náo động phía hồ nước liền nhanh như chớp phi thân đến. Yến tần đứng trên cầu, bối rối nhìn hắn, rồi nhìn xuống nước. Gương mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch. Hắn không thèm nhìn lấy nàng ta, mà lao xuống hồ, giữ lấy Hạ Vy đang vùng vẫy dưới chân cầu. “Thánh thượng, thần thiếp…thần thiếp không làm gì hết…” Yến tần nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khi của Lê Ứng Thiên, tay chân bủn rủn quỳ sụp xuống đất. “Yến tần thụ sủng sinh kiêu. Niệm tình có công khai chi tán diệp cho hoàng thất, nay giáng làm mỹ nhân, cấm túc ba tháng.” Lê Ứng Thiên lạnh lùng ra lệnh. “Thánh thượng, thần thiếp…” Hắn không đoái hoài đến lời phân trần của nàng ta, đi một mạch về phía cung điện phía nam. Hạ Vy nằm trong vòng tay Lê Ứng Thiên, nhẹ nhàng đưa tay phớt qua vết xước trên trán, mỉm cười. Muốn dùng chiêu cũ rích ấy để hãm hại nàng sao? Lúc nàng làm hoàng hậu, cô ta mới chỉ là một cung giai cửu phẩm thôi. “Thánh thượng, nam nữ hữu biệt.” “Nàng đang bị thương.” Hắn không buông tay, mà còn ôm chặt nàng hơn nữa. “Chuyện này nếu đồn ra ngoài…” “Trẫm tự biết sắp xếp.” Hắn hung hăng cắt lời nàng, sau đó liếc xuống vết thương rướm máu trên trán nàng. “Đừng lo, sẽ không để lại sẹo đâu.” “Dân nữ tự đi được.” Nàng cố vùng khỏi vòng tay hắn. “Nàng muốn kháng chỉ?” Nàng dùng dằng một lúc, cuối cùng cũng không cố vùng ra khỏi tay hắn nữa. “Thật ra…Yến tần không có ý đẩy dân nữ xuống hồ.” Nàng nói. “Trẫm biết, ả muốn vu oan cho nàng.” Những trò hãm hại chốn hậu cung này không làm hắn ngạc nhiên. “Dù sao nàng ta cũng đang mang long thai, thánh thượng giáng nàng ta xuống làm mỹ nhân cũng có phần nặng tay quá rồi. Dân nữ không muốn mang tiếng hồ ly tinh.” “Yến tần trong cung kiêu ngạo, hay hiếp đáp các cung phi khác, chuyện này mọi người đều biết. Trẫm đợi đến giờ mới trừng phạt ả đã là nương tay lắm rồi.” Nếu không phải gia tộc Yến tần đã hết giá trị lợi dụng, hắn sẽ chịu ra tay xử phạt cô ta sao? Dùng việc hôm nay để giáng cấp Yến tần, chẳng qua chỉ là để gián tiếp hạ thấp địa vị đứa trẻ sắp chào đời kia, tăng hy vọng cho gia tộc các phi tần khác, để họ càng tích cực hậu thuẫn hắn. Đang thiết triều ở đại điện lại có thể chạy đến đây nhanh như vậy, lại còn có thời gian đích thân đưa nàng trở về phòng. Nói hắn không có chuẩn bị từ trước, nàng tin được sao? Đế vương rốt cuộc vẫn là đế vương thôi. … Lê Ứng Thiên vừa đặt nàng xuống ghế cũng là lúc thái giám đưa ngự y đến băng bó vết thương cho nàng. Mỗi lần nàng nhăn trán khi bôi thuốc, bàn tay hắn lại xiết chặt thêm một chút. Đến khi mọi người đều đã rời khỏi phòng, hắn mới bước đến, ngồi xuống bên nàng. “Nàng đói không? Trẫm gọi người mang thức ăn đến.” Nàng ngán ngẩm lắc đầu. “Hay là uống một chút nước mát?” “Thánh thượng, người định xử lý vương gia thế nào?” Nghe nàng chuyển chủ đề sang chuyện của Lê Nguyên Phong, gương mặt đang dịu dàng của hắn dần dần tối lại. “Hình bộ vẫn đang điều tra.” Hắn nói. “Nàng và hắn đã không còn là phu thê nữa. Dù hắn có bị kết tội, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng.” Nàng tựa lưng vào tường, im lặng một hồi lâu. “Thánh thượng…” “…” “Mùi vị của quyền lực thật ra là như thế nào?” Nàng nhìn ra phía bậc thềm, đôi mắt nhoà đi. “Có ngọt không… Có mát không?” ‘Có ngọt, cũng không ngọt bằng chén chè nàng từng nấu cho ta.’ Hắn rất muốn trả lời như thế, nhưng rốt cuộc vẫn thấy mình không đủ tư cách để nói ra. “Ngày mai, dân nữ muốn đến hoàng lăng thắp nhang một chút.” Nàng nói. “Trẫm đưa nàng đi.” Nàng không nhìn hắn, nhưng lại khẽ gật đầu. ******* Lê Ứng Thiên nhớ đến lời nói của Hạ Vy lúc sáng, thấy mình cũng cần thận trọng trong hành động, tránh gây nên tin đồn không hay. Vì vậy, hôm sau hắn cũng chỉ đưa nàng đến hoàng lăng để thắp nhang, sau đó bản thân về trước để họp với một số đại thần, giao việc hộ tống nàng về cung cho một đội ngự lâm quân thân tín. Ngay cả lúc về cung, hắn cũng không đến chỗ nàng dùng bữa tối như dự tính. … Giữa khuya, dù trong phòng nến đã tắt từ lâu, Hạ Vy vẫn còn quấn chăn ngồi một góc trên giường. Nàng không ngủ được. Nàng làm sao mà ngủ được! ‘Bức phù điêu cùng con dao này đều là chiến lợi phẩm của Thái Tông Hoàng Đế khi người tiến đánh Tây Dao.’ Lê Ứng Thiên đã nói với nàng như thế, khi nàng cùng hắn bước vào cấm địa của hoàng lăng. Quá khứ, hiện tại giống như hàng vạn sợi tơ đan xen, hoàn toàn chiếm lĩnh lấy tâm trí của nàng. Dường như rất rõ rệt, nhưng lại dường như rất mơ hồ. Nghe tiếng mèo kêu khẽ khẽ, nàng liền nhanh chóng bước xuống giường mở cửa, lẳng lặng tìm đến hòn giả sơn phía nam ngự hoa viên. “Thiên Thành!” “Suỵt.” Đỗ Thiên Thành đưa tay ra hiệu, rồi cẩn thận quan sát xung quanh. Lúc chiều, khi hai người vô tình lướt qua nhau, nàng đã dùng tay truyền tín hiệu Morse cho hắn, hẹn hắn dùng tiếng mèo kêu để gọi nàng. Nếu không phải tình cờ gặp nàng ở ngự hoa viên, hắn cũng không biết nàng đã vào cung. “Anh có cách nào đột nhập vào lăng tẩm của Việt Cảnh Đế không?” Nàng ngần ngừ lên tiếng. “Việt Cảnh Đế?” Đỗ Thiên Thành có vẻ ngạc nhiên. “Là ông nội của Lê Ứng Thiên. Em rất cần con dao cổ bằng đồng treo trong lăng ông ấy.” Nàng vừa nói vừa rút một tờ giấy vẽ lại khá chi tiết hình dáng một con dao đưa cho hắn. “Sao cô lại cần con dao này đến vậy?” “Trước đây em là vì bị người khác dùng dao đâm vào tim nên mới vượt thời gian về đây, rồi nhập vào xác của Trần Lâm Nguyệt. Con dao mà kẻ giết em dùng ngày ấy, không hiểu sao lại rất giống với con dao mà em từng nhìn thấy trong lăng mộ của Việt Cảnh Đế.” “Cô định dùng con dao đó để trở về thời hiện đại?” “Bắt đầu như thế nào thì kết thúc như thế đó. Em và Trần Lâm Nguyệt trao đổi linh hồn cho nhau, nên việc dùng con dao này để quay về với thân xác cũ thật ra cũng rất có khả năng.” “Như vậy mạo hiểm lắm. Lỡ như không thể trở về, mà là…” Hắn bỏ lửng câu nói, ra vẻ ái ngại. “Em cũng chưa dám thử, chỉ là muốn lấy được con dao ấy càng sớm càng tốt. Chốn cung đình này quá nguy hiểm, em không biết mình sẽ bị người ta ám hại khi nào. Chỉ sợ bỏ mạng nơi này mà rốt cuộc vẫn không thể về thời hiện đại.” Nàng nói rồi, lại thở dài. “Muốn vào khu vực cấm treo con dao ấy cần phải có hoàng đế đi cùng. Mà con dao ấy lại quá to để em giấu trong người.” “Việc này rất khó, tôi….” Hắn khó xử nói. “Em hiểu mà, anh cứ xem như em chưa nói gì cũng được. Em sẽ tìm cách khác.” Nàng đáp, nhìn hắn bằng ánh mắt thân tình. “Tuy nguyên nhân vượt thời gian của chúng ta có vẻ không giống nhau, nhưng về bản chất cũng có thể có chút liên quan. Nếu anh có cơ hội thì hãy đến lăng tẩm của Việt Cảnh Đế xem qua một chút, thử xem có gợi nhớ được chi tiết gì không.” “Ừm.” Hắn gật đầu, nhưng trong lòng lại theo đuổi một suy nghĩ khác. Nàng và hắn trở về phòng, chiếc bóng sau rặng cây cũng lặng lẽ rời đi.