Editor: Vân Nghiên.  “Ai da! Hoàng hậu, nàng nhẹ tay chút, xương cốt của trẫm sẽ gãy hết mất!”  “Xương cốt bệ hạ không phải là đã gãy rồi sao! Làm sao còn gãy tiếp được nữa!!” Hoàng hậu lạnh lùng nói xong, nàng cũng hiếm khi tỏ ra không hòa nhã như thế, cho nên hoàng đế cũng chỉ có thể nén giận ở một bên mà buồn bực---- rõ ràng là người bị thương hẳn là nên được chăm sóc, được an ủi, được ân cần hỏi han, vậy mà tại sao mình lại không có đãi ngộ như thế??  Có phải vì mình không nghe lời chiêm tinh trăm năm mới có kia của Khâm Thiên giám??  Nói lại ba tháng trước, Khâm Thiên giám cùng Thái Sử lệnh rất vui vẻ chạy tới báo cáo với hoàng đế, nói vị quan phụ trách Khâm Thiên giám đã quan sát thấy có một ngôi sao chổi rơi xuống ngay bên cạnh vị trí của ngôi sao Tử Vi của hoàng đế, dọa rằng hắn sẽ gặp chuyện không hay.  Hoàng đế cùng thiên văn học hoàn toàn không hứng thú, cũng không biết có phải buổi tối hôm trước thật sự có sao chổi xuất hiện không, nhưng Khâm Thiên giám cách năm ba hôm lại chạy tới nói “XXX có điềm báo xấu”, hoàng đế rõ ràng cả mười phần, hơn nữa cũng rất không hài lòng.  Vì thế hoàng đế hắn như thường lệ tới nghe Thái Sử lệnh báo cáo rất nghiêm túc, nhưng chỉ vừa mới xoay người thì liền quên sạch sẽ không còn một mảnh.  Nhoáng một cái đã qua ba tháng, hoàng đế đến vườn ngự uyển để săn bắn, thoáng trông thấy ở giữa rừng rậm là một con lợn rừng, con lợn rừng đó đương nhiên là không biết giữ mặt mũi cho hoàng gia, liền chạy lên tấn công thẳng vào ngựa của hoàng đế. Chú ngựa bị húc một cái liền chồm dậy, một cách rất xinh đẹp mĩ lệ lưu loát sạch sẽ đem hoàng đế ném thẳng xuống đất, nếu không phải thị vệ đứng ngay bên cạnh mắt lanh tay lẹ quất con ngựa đang nổi điên kia vài roi chỉ e hoàng đế bây giờ trên mặt vẫn còn mấy dấu chân ngựa làm kỷ niệm kìa.....  Con lợn rừng kia đương nhiên là bị ngàn dao vạn chém lấy chết tạ tội rồi nhưng mà ảnh hưởng của sự kiện “Con lợn rừng” thì lại nhanh chóng lan rộng....  Cũng không biết là ai tìm ra được công văn báo cáo Tinh Tượng của Khâm Thiên giám ba tháng trước, cũng không biết là ai đem nó báo lại cho thái hậu...... Tóm lại, vì thế mà thái hậu bắt đầu tiến hành hai ngày một bài ngắn, ba ngày một bài dài, nói một cách đơn giản chỉ có “Không nghe lời người lớn tuổi thì chỉ có thiệt trước mắt”, hay là “Báo ứng khi coi thường ý trời” hoặc là “Một người vô tổ chức vô kỷ luật, không có tính tự giác của bậc đế vương“......... Càng phức tạp hơn cả là trong thời gian này Trữ phi thời gian này cứ nằm trên giường rơi lệ, Cung phi thì cứ “An ủi” làm người ta dục hỏa đốt người, Khang phi thì cứ đọc diễn văn vô cùng kỳ quái vào giờ ngọ cùng với Hoàng hậu. Lại càng không may là, Hoàng đế một cái chân bị bó cố định chặt chẽ vô cùng, ngay cả muốn trốn cũng không được.  Trong tất cả những việc này, người duy nhất đạt được lợi ích cùng hiệu quả, không thể khác chính là toàn Khâm Thiên giám------ từ một nha môn chỉ có tính chất nghiên cứu khoa học một nửa giờ đây trở thành kim chỉ nam cho tất cả mọi người trong hoàng cung!  ~~~~~~~~ “Đế tọa lập tứ âm dương dã, hộc hòa đấu lập lượng giả dã, liệt tứ lập bảo ngọc chi hóa, xa tứ chủ chúng hóa chi khu…”  “Thái Sử lệnh a!! Mấy cái thứ này của ngươi cũng rườm rà quá đi, đơn giản một chút không được sao?”  Thái Sử lệnh miệng lưỡi lưu loát giảng, thái hậu nghe lại như lọt vào sương mù.  “Đây...... Đây là phương pháp chiêm tinh vốn đã lâu đời, không biết cái được thái hậu gọi là “đơn giản” đến cùng là như thế nào??”  Thái Sử lệnh phụng mệnh tới giảng giảng chiêm tinh học cho thái hậu, vốn dĩ là mang trong mình tình cảm rất to lớn mãnh liệt, ai ngờ còn chưa mở đầu, thái hậu cũng đã nghe không nổi nữa rồi...  “Chính là loại ai nghe cũng hiểu được, dễ nghe dễ hiểu, phương pháp bói toán đơn gian hiệu quả!”  Thái Sử lệnh trong lòng nước mắt chảy ròng ròng, nghĩ thầm rằng nếu có thứ đơn giản như vậy thì mấy chục người bọn họ ở Khâm Thiên giám còn liều mạng như vậy làm gì chứ?  Nhưng mà trước mặt là thái hậu, hắn sao dám có gan nói không có, vì thế đành dùng chiêu hoãn binh, nói là trở về tìm đọc lại.  Thái Sử lệnh nói là phải tìm đọc, đúng là lại tìm đọc thấy thật. Thái hậu tiếp nhận tờ giấy trên tay hắn, còn chưa xem qua nội dung đã nghi hoặc hỏi “Chỉ có thế này thôi??” Không phải là hơi quá đơn giản đi?  “Đây là biện pháp đơn giản lưu hành mấy trăm năm nay, là kết tinh của trí tuệ người xưa!”  Lưu hành mấy trăm năm đương nhiên không giả, nhưng lại chỉ là chút biện pháp được dân gian truyền lại một cách thô sơ, không có căn cứ khoa học. Thái Sử lệnh cầm theo một đống tư liện giữa chừng xuất hiện này, cảm thấy rằng ít nhất có thể giải quyết khẩn cấp trước mắt.  Giờ tý: sốt ruột---có nữ tử nhớ nhung, sắp có việc vui; nháy mắt---Có người đến, đại cát; mặt nóng---- có tin mừng việc vui, chuyện sắp hoàn thành sẽ có lợi lớn......  Thái hậu xem một hàng rồi một hàng, càng xem càng cười rạng rỡ, có vẻ rất vừa lòng.  Thái Sử lệnh lĩnh phần thưởng, cúi đầu, tạ ơn rồi cáo lui, nhưng mà hắn tuyệt đối không nghĩ bản thân còn chưa đi bao lâu thì bản “100 điều bói toán đơn giản” đã từ Nhạc Trữ cung của thái hậu truyền đi khắp các hang cùng góc hẻm của hậu cung.  ~~~~~  “Phụ hoàng! Phụ hoàng!!” Hoàng đế đã nghe thấy giọng của con trai từ rất xa, sau đó mới thấy được khuôn mặt đầy nước của cậu. Hắn còn đang hí hửng nghĩ con trai vì quan tâm mình nên mới khóc, bỗng nghe cậu kể lể “Mẫu hậu đúng là không thể nói đạo lý mà! Tiễn nhi cái gì xấu cũng không làm, thế mà tự nhiên lại cấm đoán con đủ thứ, phụ hoàng người phải giúp Tiễn nhi!!!”  “Đó không phải là cấm đoán, đó là vì an toàn của con!”  Hoàng đế còn đang trong cơn thất vọng tràn đầy chưa có tỉnh lại, đã thấy hoàng hậu đang đứng ở cửa lớn, ngực phập phồng thở dốc, hình như là đuổi theo con mà chạy tới.  “Sao lại như thế?”  “Con chim tước trong cung của đại điện hạ vừa mới kêu một trận, trong bản bói toán nói rằng vào giờ Mùi mà nghe thấy tiếng chim kêu tức có điềm xấu đụng phải lục súc (heo, bò, dê, ngựa, gà, chó), vậy nên hoàng hậu nương nương mới bảo đại điện hạ ở trong cung, không được ra ngoài.....” Người vừa mở miệng giải thích là lão mama đi theo hoàng hậu đang chăm sóc Tĩnh Hải vương.  “Không phải! Mẫu hậu nhất định là tìm cách cấm con đi chơi!!” Tiểu Tiễn kháng nghị nói.  “Quả thực quá vớ vẩn! Chim không kêu mà còn gọi là chim à? Hơn nữa trong nội cung làm gì có súc vật!” Hoàng đế và con trai hiện đứng cùng một trận tuyến. Hắn dù gì cũng là một phần tử trí thức cấp cao, tinh tượng học tạm thời không nói, cái này vừa nghe đã biết là mấy điều mê tín trong dân gian, hắn căn bản không để trong lòng.  “Hoàng thượng, người không để tâm đến thân thể của bản thân, không để ý đến sự lo lắng của nô tỳ, nô tỳ cũng không có biện pháp, nhưng mà đây liên quan đến an nguy của Tiễn nhi,  nô tỳ quyết không để cho Hoàng thượng làm ẩu!”  Hoàng hậu lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng, lúc này thanh âm lại đột nhiên cao lên quãng tám, hoàng đế vừa thấy cảnh này, liền ý thức được thê tử thật sự tức giận.  Hoàng đế cùng hoàng hậu làm vợ chồng đã mười mấy năm, hắn biết khi thê tử tức giận thì câm miệng là lựa chọn tốt nhất, vì thế nên đành bất đắc dĩ ra hiệu cho con trai, ý là con tự mình giải quyết cho tốt đi.  Không chỉ một mình hoàng hậu, hoàng đế rất nhanh liền phát hiện tất cả các tần phi của hắn hình như đều nhiễm phải tật xấu chuyện bé xé ra to này.  Ví dụ như lúc hoàng đế hắt xì một cái, Cung phi ở bên cạnh liền cười hì hì hỏi hắn đang nghĩ tới ai, hoàng đế liền trả lời nàng ai cũng không nghĩ tới. Ngay lúc sau Cung phi lập tức tỏ ra hung dữ, ném lại một câu “Háo sắc!” rồi dứt khoát bỏ đi, làm hoàng đế bị mắng mà cứ chẳng hiểu vì sao; hay như thái hậu nửa đêm chạy đến Trường Kiền điện, nói tim bà giờ sửu cứ đập không ngừng, là điềm đại hung, thái hậu sợ đột ngột có bất trắc, vội vàng tới gặp mặt hoàng đế lần cuối. Hoàng đế hắn vốn bị huyết áp thấp, thiếu chút nữa đã hét ầm lên “Tim của người không đập mới là có vấn đề đấy!!!!”  Toàn bộ hậu cung, hoàng đế đều có thể đem đổ tất cả cho việc đó là bản tính của nữ nhân mà yên lặng chịu đựng, hi vọng cái “mới” này lâu ngày sẽ giảm nhiệt rồi mất đi. Ai dè hắn phát hiện ra trên triều cũng đã bắt đầu xuất hiện cái loại oai phong tà khí này.  ~~~~~~~  “Hồ ái khanh đâu? Sao lại không tới?”  Hoàng đế bởi vì không tiện cử động, lâm triều hàng ngày tất nhiên hủy bỏ, đổi thành nghị sự trong cung vua.  “Công bộ thượng thư trong nhà có việc, nghị sự hôm nay sợ là không thể tới......” Trung Thư lệnh hồi báo  “Ồ, chẳng lẽ trong nhà hắn có việc gì gấp?”  Công Bộ thượng thư luôn là người siêng năng cầu toàn, hôm nay đột nhiên không tới, hoàng đế không khỏi cảm thấy có chuyện quan trọng.  “Cái này....... Nghe nói thượng thư phu nhân cho rằng thượng thư đại nhân không nên ra khỏi nhà......” Đông các đại học sĩ giọng nói bất an giải thích.  “Cái này đúng là kỳ quái, Hồ phu nhân sao lại biết Hồ ái khanh không nên ra khỏi nhà??”  “........ Hồ phu nhân vốn có giao tình với Dụ phi nương nương, nghe Hồ đại nhân nói, phu nhân trước đây có tiến cung một thời gian, hình như có học được phương pháp gì đó từ Dụ phi nương nương........”  Hoàng đế nghe thế, khoát tay áo, ý bảo mọi người có thể trực tiếp bỏ qua vấn đề này.  Công bộ thượng thư vô cớ không lên triều tuy rằng là do phu nhân gây nên, nhưng công bộ thượng thư thà tình nguyện tin “Lý do” không hề có lý do của phu nhân cũng không tới tham gia thảo luận chính sự--- điều này khiến cho hoàng đế cảm thấy hắn không thể tiếp tục coi thường sự mê tín phong kiến đang hoành hành trong địa bàn của mình!  ~~~~~~  Hôm nay thời tiết vừa đẹp, vết thương ở trên đùi hoàng đế cũng đã khỏi hơn phân nửa, vì thế hắn cùng một đám cung nữ nội thị vây quanh khập khiễng lê đến ngự hoa viên giải sầu, hít thở không khí nhân tiện nghị cách thuyết phục thái hậu ngừng hành vi mê tín này.  Vừa qua khỏi cổng vòm, chợt nghe thấy bên trong có tiếng của tiểu cô nương líu ra líu ríu, hoàng đế vừa nhìn liền thấy bốn cô con gái ở trong, hai cô thì đang trèo lên cây, còn hai cô đang chuẩn bị leo lên.  “Các tiểu tổ tông ơi!! Đây là đang làm gì thế này??”  Một lão cung nữ bên người hoàng đế lập tức chạy ra để đỡ, chuẩn bị ngăn cản động tác có độ yêu cầu cao của nhóm kim chi ngọc diệp.  “Phụ hoàng!! Phụ hoàng người tới vừa đúng lúc, người giúp con tìm người tới bắt chim hộ con với!”  Lão Tam đang ở trên cây thấy hoàng đế đang đi tới liền hô lên.  “Bắt chim??”  “Bởi vì mấy ngày trước có con chim kêu trong viện của A Tiễn, bị mẫu hậu cấm túc một ngày, chúng con vì diệt trừ hậu hoạn, định đem tổ chim cùng chim non toàn bộ dời đi!”  Đại nữ nhi còn chưa lên cây vội vã giải thích với hoàng đế. Nàng là bào tỷ (chị ruột cùng một mẹ) của Tĩnh Hải vương, nhớ tới tình cảnh bi thảm của đệ đệ, không khỏi nhanh chóng nghĩ cách cho chính bản thân mình.  “Con gái ngốc.......” Hoàng đế vỗ vỗ đầu con gái lớn, cảm thấy không biết nên khóc hay cười.  “Số chim chóc trong cung này không phải dựa vào mấy đứa các con là có thể bắt hết được, có thời gian rảnh rỗi làm mấy việc ngu ngốc này chi bằng thay phụ hoàng về khuyên nhủ mẫu thân mấy đứa đi!”  “Sao lại có thể chưa nói được chứ?? Căn bản là không có tác dụng mà!” Ba cô gái nhỏ trên cây nhìn xuống hoàng đế đang ở dưới bất bình nói.  Lão Nhị cùng lão Tam là đôi tỷ muội song sinh đẹp như hoa do Cung phi hạ sinh, hai nàng mấy ngày nay một ngày 24 giờ đều bị Cung phi hỏi liên tục mấy câu đại loại như có sốt ruột không, có máy mắt không, hay là có nóng mặt nóng tai gì đó không......  “Phụ hoàng, mẫu phi còn hỏi con có phải là đã làm rách y phục không......” Tứ công chúa nhỏ nhất cũng kéo áo hoàng đế khiếu nại.  Không hổ là con gái của mình a!! Hoàng đế trong lòng cao hứng đến rơi lệ, quả nhiên là biết phân biệt phải trái rõ ràng, sau này nhất định có thể trợ giúp mình rất nhiều. Tuy là tinh thần đáng ngợi khen, nhưng ý nghĩ lại sai lầm. Hoàng đế ngẩng cổ nhìn hai người trên cây, chuẩn bị kêu cả hai đi xuống, mọi người cùng hợp lại tiến hành bao vây công phá mẹ của các nàng.  Nhị công chúa lúc này đã đem tay vươn tới chỗ chim non đang kêu khóc, muội muội sinh đôi của nàng đang ở cành bên cạnh kêu nàng cố lên, Nhị công chúa hít sâu một hơi, nhấc thân mình lên cao, rốt cuộc khi đã thuận lợi tới chỗ của tổ chim non, vừa mới định thở phào, cũng đúng lúc hoàng đế vừa định kêu nàng đi xuống, nhành cây dưới chân bỗng “răng rắc” một tiếng giòn vang..... rồi gãy..  Tất cả những chuyện cần xảy ra thì đã xảy ra trong nháy mắt.  Nhóm người hầu theo bản năng chạy tới đỡ, nhưng mà do theo lễ nghi nên bọn họ đều đứng cách hoàng đế cùng các vị công chúa khá xa, mặc dù cả đám dùng hai tay hai chân toàn lực chạy tới, nhưng lại không thể tới kịp lúc.  Hoàng đế theo bản năng đương nhiên cũng muốn đến đỡ, nhưng mà chỗ đứng của hắn lại quá chuẩn, có thể nói là ngay bên dưới vị trí rơi của nhị công chúa. Vì thế hoàng đế chỉ thấy hoa mắt, tay chợt nặng, cố gắng ngăn cản bản thân theo đà tiếp xúc thân mật với đất mẹ thiêng liêng. Trong lúc đó, hoàng đế hắn lại nghe thấy một tiếng “răng rắc” nhỏ, mà có khi cũng chỉ có mỗi hắn nghe thấy----- nếu đúng như lời nói đó là xương đùi hắn lại tiếp tục gãy.......  Hoàng đế tức giận.  Hắn đem đám nội thị cung nữ ở đây ra mắng một lượt rồi lại lôi bốn đứa con gái ra mắng một lượt, cuối cùng đem đạn lử nhắm ngay vào thái hậu, hoàng hậu cùng chúng phi tần.  Hoàng đế lúc này vết thương cũ chưa lành vết thương mới lại có, cho nên rất có lập trường cũng rất có uy lực tuyên bố sự bất mãn cực độ với loại hình bói toán này, trực tiếp yêu cầu mọi người trong hoàng cung phải tiêu trừ.  Thái hậu cảm thấy hoàng đế đem bản thân bị thương đổ lên thuật bói toán có điểm không thỏa đáng, nhưng nghĩ đến thái y có dặn dò “Chân bị tổn thương của bệ hạ có thể chuyển biến xấu, không nên tức giận” cũng không tính tiếp tục tranh cãi nữa. Đương nhiên là bà cũng không tưởng tượng nổi được lời căn dặn của thái y là do chính đứa con hoàng đế này hạ chỉ. Rốt cuộc, việc này vì hoàng đế bị thương mà dẫn đến phong ba, rồi lại do hoàng đế bị thương mà bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bình ổn. Hoàng đế tâm tình hết sức phức tạp....... Tuy rằng hắn vui khi thấy kết quả hiện tại, nhưng mà đây không phải phương pháp hắn muốn sử dụng a.......