Hoàng Ân Nhộn Nhạo
Chương 35
Editor: Preiya
Sau khi Triệu Tiêu gọi điện thoại cho bên thông báo tuyển dụng xong thì gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh, cô kể lại chuyện đi xin việc với cậu, sau đó muốn nhờ cậu chỉ cho cô một số việc phải làm như thế nào.
Không biết từ bao giờ, Cố Nhất Minh đã trở thành người duy nhất mà Triệu Tiêu có thể bàn bạc, từ chuyện đại sự như chọn trường đại học, hoặc là chuyện nhỏ vụn vặt như nên mua radio của hiệu nào tốt hơn.
Triệu Tiêu cũng nói sơ về điều kiện làm việc và tiền lương cho cậu biết, bên đầu dây bên kia lại im lặng một lúc, cô “Alo” một tiếng và nói với Cố Nhất Minh: “Nếu như cậu cảm thấy không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi thử xem sao, ông chủ nói tối nay là có thể đi làm được rồi.”
“Chết tiệt!” Rốt cuộc Cố Nhất Minh đã lên tiếng, “Triệu Tiêu chết tiệt kia, nếu cậu muốn đi thì cậu nhất định phải chết.”
“…” Triệu Tiêu “A” một tiếng, hỏi, “Công việc này không tốt sao, Minh Minh?”
Cố Nhất Minh lqd chạy vọt từ sân bóng rổ của trường đại học S đến dưới lầu ký túc xá của Triệu Tiêu, sau đó gọi điện thoại cho cô xuống, cô liền “cộp cộp cộp” chạy xuống lầu, trên trán toàn là mồ hôi rồi thở hổn hển hỏi Cố Nhất Minh: “Sao cậu lại tới đây thế?”
Cố Nhất Minh tức giận nói: “Không phải vì sợ cậu bị lừa sao?”
Triệu Tiêu cúi đầu, vì mắc cỡ mà mặt cô đỏ bừng: “Vừa rồi tôi cũng lên Baidu tra về công việc này rôi…”
Cố Nhất Minh lại thở dài, đột nhiên hỏi: “Có phải gần đây cậu bị thiếu tiền không?”
Triệu Tiêu lắc đầu, vội vàng mở miệng: “Không có thiếu.”
Mặt của Cố Nhất Minh như bị kéo dài ra cả thước: “Vậy tại sao cậu lại đột ngột muốn đi tìm việc làm thêm hả?”
Triệu Tiêu bắt đầu bịa chuyện: “Tôi đang rất rảnh rỗi, hơn nữa thầy giáo cũng đã nói rằng, kinh nghiệm xã hội còn quan trong hơn cả kiến thức trên lớp nữa đấy.”
Cố Nhất Mình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tiêu, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: “Nhưng lần này xem như cậu có đầu óc, về sau phải nhớ cho kỹ, bất cứ chuyện gì đều phải thương lượng trước với tôi, nghe rõ chưa?”
Triệu Tiêu gật đầu rồi làm dấu “OK”, “Tôi sẽ làm như vậy mà.”
Một tay Cố Nhất Minh nắm đầu xe đạp, tay còn lại vỗ vỗ lên đầu cô: “Lên xe đi, cơm tối hôm nay tôi mời, dẫn cậu đi ăn ngon một chút.”
Triệu Tiêu thuần thục nhảy lên xe của Cố Nhất Minh, sau đó nói với cậu: “Tôi ngồi chắc rồi.”
Tâm tình của cậu rất tốt, cong khóe miệng nói: “Xuất phát thôi!”
Lúc đi dạo trung tâm thương mại, Triệu Tiêu có nhìn trúng một đôi giày kiểu nữ, cô định mua làm quà sinh nhật cho mẹ Triệu, nhưng do lúc trước đã tiêu quá nhiều tiền mà không để dành lại nên đã xài hết tiền tiết kiệm rồi.
Cô ngồi xuống bàn học hơn một giờ để làm một kế hoạch tiết kiệm chi tiêu, tăng thu giảm chi, đã không còn cách để kiếm ra tiền nữa nên bây giờ phải tiết kiệm. Viết xong kế hoạch, cô lại nhìn cuốn lịch để bàn, nếu như người đó thật sự trở về thì hẹn ước ba năm chỉ còn lại 10 ngày nữa thôi.
Triệu Tiêu xoa nhẹ đôi mắt đã hơi đau đớn của mình, nhưng vẫn có vài giọt nước mắt rơi xuống, có lẽ là cô vẫn luôn đợi anh quay về, ít nhất anh cũng phải cho cô một đáp án, chứ không phải là không rõ ràng như bây giờ.
Ban ngày suy nghĩ nhiều thì ban đêm sẽ nằm mơ, Triệu Tiêu lại mơ thấy đại ca đang bị nhốt trong nhà lao, lần đầu tiên mơ thấy đại ca có lẽ chỉ là trùng hợp, lần thứ hai lại mơ thấy điều này, sau khi cô tỉnh lại liền lâm vào cảm giác hoang mang và lo lắng.
Tống Cẩn có trở về hay không, ít nhất cô còn có thể chờ đợi, rốt cuộc đã tới đêm trước ngày hẹn ước ba năm, Triệu Tiêu trằn trọc suốt một đêm, ngày thứ hai cô lên xin phép nghỉ sớm, sau đó đi xe bus từ Học viện truyền thông trở về trường nhất trung S.
Lúc về tới tới trường nhất trung thì đang là giữa buổi sáng, Triệu Tiêu tìm một chỗ ngồi sạch sẽ, sau đó bắt đầu ngồi chờ Tống Cẩn, cô chờ anh từ buổi sáng cho đến giữa trưa, Tống Cẩn vẫn chưa đến, Triệu Tiêu đến tiệm tạp hóa mua một bịch bánh quy và một chai nước có ga, sau khi ăn uống no đủ lại tiếp tục ngồi chờ, cô chờ từ buổi chiều cho đến tận lúc hoàng hôn, lại hoảng hốt nhìn chai nước khoáng trống rỗng của mình, bèn ngửa đầu nhìn ánh mặt trời sắp tắt, khóe mắt có chút khô rát.
Ánh mặt trời đẹp đẽ của buổi chiều đã biến thành bầu trời sao lấp lánh, Triệu Tiêu lqd lại chạy đến tiệm tạp hóa mua một bao đồ ăn vặt lớn, mực khô, hạt dưa chiên bơ, ô mai rồi tiếp tục ngồi đợi, dưới bầu trời cao cao, trong miệng cô nhai mực khô, hương vị càng nhai càng đắng.
Gió ban đêm rất lạnh, Triệu Tiêu rút chiếc áo khoác trong balo ra mặc vào rồi chà xát hai bàn tay rồi lại tiếp tục ngửa đầu ngắm sao, ánh trăng sáng ngời càng làm nổi bật bầu trời màu đen như một tấm vải nhung.
Trên mặt trăng có cái gì nhỉ? Phụ thân đã từng nói ở trên đó cũng có một đất nước Đại Kỳ khác, nhưng người dân lại là thú vật, cô cũng đã từng hỏi Tống Cẩn một vấn đề tương tự, Tống Cẩn nói mặt trăng có bề mặt lõm là do góc độ chiếu của ánh sáng mặt trời, chỗ lõm nhận ít ánh sáng, cho nên lúc nhìn qua sẽ không nhìn thấy gì, còn những phần lồi nhận ánh sáng cho nên sẽ lồi lõm.
Sau khi Tống Cẩn nói đáp án cho cô biết xong, Triệu Tiêu đã không còn thích ngắm mặt trăng, là do cô cảm thấy nó không còn thần bí nữa.
Hai tay cô ôm gối, lại giơ tay nhìn đồng hồ, đã qua giờ Tý rồi.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm có chênh lệch rất lớn, Triệu Tiêu lấy chiếc khăn choàng cổ từ trong balo ra bọc lấy bản thân, lúc này thật buồn chán, cô bèn dùng bình nước thủy tinh gõ trên mặt đất, tạo thành những âm thanh “bịch bịch” có tiết tấu.
Mỗi một cái vỗ trên mặt đất. Triệu Tiêu lại niệm một chữ: “Tống-Cẩn-đồ-đại-lừa-đảo”, anh chính là một siêu lừa đảo, nhưng mà vì sao cô lại ngồi đây hứng gió lạnh để chờ một tên lừa đảo này chứ.
Triệu Tiêu lại mở gói khoai tây chiên ra và cắn một miếng, thật là đắng quá đi.
Cô mở tiếp gói xí muội ra, cũng đắng nữa.
Me cay, lại càng đắng hơn.
Cuối cùng, Triệu Tiêu vùi mặt giữa hai đầu gối, thật ra cái ước hẹn ba năm này chỉ là lời nói dối của Tống Cẩn mà thôi.
Cô lại tiếp tục gõ chai, tiếng chai nhựa gõ trên mặt đất tạo nên những âm thanh nặng nề nghe thật chói tai, đúng lúc này, sau lưng liền vang lên một loạt tiếng bước chân.
Cả người Triệu Tiêu cứng ngắc, tay phải của cô nắm chặt lấy chai nước ngọt có ga treo giữa không trung, gió lạnh thổi “vù vù” qua mặt cô và thổi bay mái tóc dài.
Đột nhiên Triệu Tiêu rất muốn khóc, cô cắn chặt răng rồi chậm rãi xoay người lại.
“Thất vọng đúng không?” Cố Nhất Minh hai tay đút túi, dáng vẻ cao ngất đứng trước mặt cô, cậu hơi nhếch mép, không biết có phải là vì ban đêm hay không mà giọng của Cố Nhất Minh lại lạnh đi một ít, cậu liếc mắt nhìn Triệu Tiêu một cái rồi bình thản nói: “Không cần phải chờ nữa đâu, cậu ta sẽ không trở về nữa.”
Triệu Tiêu hơi há hốc mồm: “Sao cậu….”
“Cậu muốn hỏi là tại sao tôi lại biết được, đúng không?” Cố Nhất Minh đi tới từng bước một đến trước mặt Triệu Tiêu, “Thật ra lúc ở Barcelona cậu đã nói hết toàn bộ sự thật với tôi rồi, chỉ có cậu đã quên mà thôi.”
Triệu Tiêu yên lặng xoay người đi, cô cúi đầu nhìn mặt đất tối đen như mực.
Cố Nhất Minh ngồi xuống bên cạnh Triệu Tiêu, sau đó cầm mấy bịch ô mai cô mua lên và bắt đầu ăn, ăn một lát rồi cậu mới mở miệng nói: “Mấy thứ đồ ăn vặt này không thể ăn nhiều được, chẳng phải lần trước tôi đã nói cậu đừng mua nhiều rồi sao?”
Triệu Tiêu nghiêng đầu, thì thầm: “Tôi không nói ra là vì sợ các người sẽ đối xử tới tôi như người ngoài hành tinh thôi…”
Cố Nhất Minh phủi tay xuống đất: “Giờ nói được chưa?”
Triệu Tiêu nuốt ngược nước mắt vào trong: “Cậu không biết gì hết đúng không?”
Cố Nhất Minh: “Tôi lại càng muốn biết nhiều hơn nữa.”
Triệu Tiêu cảm thấy cảm xúc hôm nay của mình không được ổn định, khiến cho năng lực ngôn ngữ của cô bỗng chốc đã bị mất đi, trước tiên cô nói về cuộc sống ở Đại Kỳ, sau đó lại nói về cuộc sống ở nơi này, tiếp theo là kể tại sao mình lại ở đây, sau cùng lại nói bánh hạnh hoa ở Đại Kỳ ăn rất ngon.
Tóm lại là cô kể loạn cả lên, cũng không biết Cố Nhất Minh có nghe hiểu hay không đây.
“Cho nên theo lời của cậu, cậu cũng không biết Tống Cẩn trở về bằng cách nào sao?” Cố Nhất Minh im lặng một hồi lâu rồi hỏi Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu lqd buồn bã gật đầu: “Tôi cũng không biết…”
Cố Nhất Minh lại im lặng, sau đó cậu liền vỗ vỗ đầu Triệu Tiêu, xem như là đang an ủi cô: “Đã biết là cậu ta không trở lại nữa mà cậu vẫn cứ khăng khăng đòi đi theo..Ở lại chỗ này đi.”
“Tôi…” Triệu Tiêu vội vàng mở miệng, nhưng nhất thời lại không biết nên nói như thế nào, thật lâu sau cô mới đem giấc mơ mà mình đã mơ thấy mấy ngày nay kể cho Cố Nhất Minh nghe: “Tôi rất lo cho đại ca của tôi, thật sự rất lo…”
Triệu Tiêu nói chuyện bằng giọng đứt quãng, nói xong, bởi vì sốt ruột mà những giọt nước mắt theo khóe mắt từ từ chảy xuống.
Cố Nhất Minh dùng tay mình lau nước mắt cho Triệu Tiêu, nước mắt mang theo độ ấm nhanh chóng chảy xuống lòng bàn tay cậu, cậu chỉ cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, sau một lúc lâu cậu mới mở miệng: “Không cần lo lắng, có lẽ sẽ có biện pháp thôi.”
Đợi cả một buổi tối ở bên trong trường nhưng Tống Cẩn vẫn không tới, lúc trời dần dần sáng, Cố Nhất Minh đứng lên trước, sau đó kéo tay Triệu Tiêu: “Nghe nói ở phía Đông thành phố có một quán cháo ăn ngon lắm, chúng ta đi ăn thôi.”
Triệu Tiêu: “Không muốn ăn cháo, tôi muốn uống sữa đậu nành, loại nóng nhất ấy.”
“Không thành vấn đề.” Cố Nhất Mình cầm lấy balo đang nằm trên mặt đất của Triệu Tiêu lên rồi đeo lên vai mình: “Nhanh chút đi, nếu không sữa đậu nành sẽ nguội mất đấy.”
Triệu Tiêu cười cười, cô cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Cố Nhất Minh, mới đi được vài bước, cô dừng lại, ngập ngừng nói: “Đợi một chút…”
Cố Nhất Minh xoay người lại, đi đến trước mặt Triệu Tiêu, ân cần hỏi: “Sao rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tiêu đang nhăn nhó: “Bị chuột rút rồi.”
Ngày chủ nhật, Triệu Tiêu đi đến núi Tự Miếu một mình, cô thành tâm cầu xin Bồ Tát, hy vọng Bồ Tát sẽ phù hộ cho phụ thân và đại ca ở Đại Kỳ được bình an vô sự, khỏe mạnh an khang.
Nhưng Bồ Tát lại không hiển linh, buổi tối sau khi trở về, Triệu Tiêu lại nằm mơ thấy đại ca đang bị nhốt trong lao tù, bối cảnh vẫn như trước, là địa lao ở Đại Kỳ, đó là nơi giam giữ trọng phạm, trừ đại ca ra còn có thêm một người nữa, đó là Tống Cẩn, Tống Cẩn mặc long bào đang đứng trước mặt đại ca với khuôn mặt lạnh lùng.
Cố Nhất Minh ngày càng trở thành một ông anh tri kỷ, sau khi nghe Triệu Tiêu kể lại giấc mơ xong, cậu liền trầm tư một lúc rồi hỏi cô: “Đại ca của cậu là người thế nào?”
“Đại ca là thủ hạ tốt nhất của cha tôi, giỏi nhất chính là mưu lược, đại ca là người thông minh nhất, rất chăm chỉ đọc sách, cũng rất yêu thương tôi.”
Cố Nhất Minh gãi gãi đầu: “Chắc anh ta sẽ không tạo phản đâu nhỉ?”
“Không thể có khả năng đó được!” Triệu Tiêu vô cùng tức giận, thiếu chút nữa là bật dậy: “Các ca ca của tôi đều một lòng son sắt với Đại Kỳ, làm sao có thể làm phản được.”
Cố Nhất Minh trấn an giữ chặt tay Triệu Tiêu: “Tôi chỉ nói vậy thôi mà, đừng có nóng vội, nói không chừng chúng ta có thể tìm ra biện pháp để trở về thì sao, không nhất thiết chỉ một mình Tống Cẩn mới tìm ra đâu.”
Triệu Tiêu: “….”
Cái gì gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, khi Cố Nhất Minh thở hổn hển chạy đến ký túc xá và gọi Triệu Tiêu xuống dưới: “Tiêu Tiêu à, tôi nghĩ là tôi có thể đưa cậu về nhà được rồi.”
Lúc Triệu Tiêu trở về Đại Kỳ, nơi kinh thành đang có mưa rất to, dù giấy mà Cố Nhất Minh mua đã không đủ chống lại mưa to gió rền dữ dội, cậu không nhịn được mà oán hận nói với Triệu Tiêu một câu: “Đại Kỳ các người thật quá lạc hậu rồi.”
Triệu Tiêu dường như không nghe thấy lời oán hận của Cố Nhất Minh, cô vui vẻ quay đầu lại nói với cậu: “Hoan nghênh cậu đã tới với Đại Kỳ, có muốn ăn hay chơi cái gì thì cứ nói với tôi, đừng khách sáo nhé.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
46 chương
30 chương
12 chương
36 chương
35 chương