Hoàng Ân Nhộn Nhạo
Chương 33
Editor: Preiya
Lúc này dường như trong đầu Triệu Tiêu đang nở đầy hoa, có tiếng động ầm ầm, cũng có đầy màu sắc rực rỡ, trong nháy mắt, cô không biết mình nên nói gì, đành há hốc mồm: “Không…”
Cố Nhất Minh khó mà có được nghiêm túc một lần, giọng điệu của cậu giống như đang khuyên bảo cô: “Đáp án có được từ một người nam sinh, là người có thành tích tốt nhất trong lớp các cậu, tôi có thể đứng ra đảm bảo về sự an toàn và chính xác của nó, tôi sẽ nói với một trong những vị giám thị bên ngoài chiếu cố cho cậu, còn dẫn cậu đi gặp vị giám thị trong phòng thi để chào hỏi trước nữa.”
Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy hoảng sợ, cô liền lắc đầu: “Không, tôi sợ lắm…”
Cố Nhất Minh bèn tới gần sát cô: “Không muốn thử mạo hiểm một chút sao?” Nói đến đây, cậu nhìn Triệu Tiêu: “Tuy rằng tôi rất tin tưởng vào cậu có thể đạt được một thành tích tốt, nhưng cậu không muốn nó càng tốt hơn à?”
Triệu Tiêu nắm chặt hai bàn tay lại, cô nhìn Cố Nhất Minh rồi lại cúi đầu nhìn đầu gối mình, nửa ngày sau mới trả lời: “Tôi nghĩ là không cần đâu.”
“Vậy thì thôi vậy.” Cố Nhất Minh đặt 1 tay trên tay lái, giống như đã thay cô quyết định: “Tôi còn định nhờ vị giám thị đó nhắc đáp án cho cậu, lần nhắc đáp án có lẽ cách giờ kết thúc khoảng 20 phút, cho nên cậu phải nắm chắc thời gian để làm bài cho tốt.”
Triệu Tiêu ủy khuất nhìn Cố Nhất Minh: “Không phải là tôi không muốn, nhưng tôi sợ....”
Cố Nhất Minh đưa ra một cam kết: “Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh vác giùm cho cậu.”
Triệu Tiêu lqd cúi đầu, hằng năm ở Đại Kỳ đều tổ chức các cuộc thi để tuyển chọn người tài, Tống Cẩn luôn đặt vấn nặng vấn đề trung thực, cho nên một khi bắt được những kẻ gian lận trong kỳ thi là anh sẽ trừng trị rất nghiêm khắc.
Muốn làm kẻ gian lận hay không đây, Triệu Tiêu lắc lắc đầu, kết quả là Cố Nhất Minh vỗ đầu cô một cái: “Qủa nhiên là lại không hiểu hết rồi, nếu như năm nay thất bại thì có phải là cậu lại phải đi học lại lần nữa không hả?”
Một câu nói này đã đâm trúng trọng điểm của Triệu Tiêu, khiến cô chà xát tay và hạ quyết tâm: “Thật sự có thể làm như vậy sao?”
Cố Nhất Minh trịnh trọng gật đầu.
Triệu Tiêu: “Có phải cậu đã từng thử qua rồi không?”
Cố Nhất Minh hỏi lại: “Cậu nghĩ là tôi cần sao?”
“Để tôi suy nghĩ một chút đã.” Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, nhất thời muốn rút lại quyết định.
Cố Nhất Minh chốt lại vấn đề: “Tối nay suy nghĩ thật kỹ rồi ngày mai trả lời chắc chắn cho tôi biết, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho cậu.”
Triệu Tiêu “Ừ” một tiếng, còn chưa kịp suy nghĩ gì hết, cả người hồn vía lên mây cả rồi.
Gian lận có sức hút rất lớn, Triệu Tiêu trằn trọc cả một buổi tối, ngày thứ hai cô quyết đoán nói với Cố Nhất Minh: “NO!”
Tháng 6 và tháng 7 ở thời hiện đại là giai đoạn bắt đầu tổ chức cuộc thi tuyển chọn nhân tài quan trọng nhất trong năm, trừ ba Triệu và mẹ Triệu cùng với cô đi tới cổng trường ra, Cố Nhất Minh cũng có mặt ở bên ngoài.
Lúc Triệu Tiêu sắp vào bên trong, Cố Nhất Minh làm động tác “Cố lên” với cô, cô vô cùng căng thẳng nắm chặt đôi bàn tay run rẩy, cầm lấy bút viết và bước vào trường thi.
Thời hiện đại có một từ gọi là “Tố chất tâm lý”, hiện tại điều quan trọng nhất chính là phải nâng cao điều này, nhất là trong cuộc thi, yếu tố này chiếm tỷ lệ thành công một nửa.
Lúc người phát đề thi đi đến chô Triệu Tiêu, hai tay hai chân của cô còn đang run rẩy, quả nhiên là ở thời xã hội phong kiến của Đại Kỳ, phụ nữ rất khó để có được tâm lý vững vàng.
Chỉ là năng lực thích ứng của Triệu Tiêu đã phát huy tác dụng, sau một hồi căng thẳng thì cô đã bình tâm trở lại, nếu như bây giờ thi không đậu thì cô sẽ dọn đồ đi đến trường kỹ thuật Bắc Đại, trường này chính là cái nôi của những người thi trượt tốt nghiệp trung học.
Triệu Tiêu lqd không hề ngờ rằng bản thân mình lại đạt được một thành tích tốt như vậy trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, tuy rằng còn chưa công bố đáp án nhưng trong lòng cô vẫn rất hy vọng.
Cuộc thi kết thúc, chuyện thứ nhất Cố Nhất Minh làm đó là đánh giá bài làm của Triệu Tiêu, lúc cậu ra điểm, là hơn 500 điểm, bàn tay của cô vẫn không ngừng run rẩy.
Cuối cùng thì mặt mày của Cố Nhất Minh cũng đã trở nên vui vẻ, lông mày giãn ra: “Không sai đâu, cậu đã làm đúng gần hết toàn bộ đề toán rồi.”
Triệu Tiêu khiêm tốn nói: “Hình như cậu đã giảng cái đề này cho tôi vài lần rồi thì phải.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cố Nhất Minh tùy ý đặt tay lên vai cô, làm ra vẻ chúng ta là anh em tốt, “Tuy rằng đồ đệ có hơi ngu ngốc một tý, nhưng chỉ cần có sư phụ giỏi thì ngu ngốc cũng sẽ có mùa xuân thôi.”
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Cố Nhất Minh muốn mượn giấy chứng minh thư của Triệu Tiêu, cô hỏi cậu lấy làm cái gì: “Để làm visa cho cậu.”
Triệu Tiêu tiếp tục hỏi: “Visa là cái gì thế?”
Cố Nhất Minh cười hỏi Triệu Tiêu: “Cậu đã đi du lịch ở nước ngoài bao giờ chưa?”
“Ra nước ngoài à?” Hai mắt Triệu Tiêu sáng lên, sau đó gật đầu thật mạnh.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học đã được công bố, thành tích của cô cao hơn thành tích dự kiến 10 điểm, cô đã điền nguyện vọng vào Học viên truyền thông đối diện với đại học S, mặc dù danh tiếng của nó không trâu bò bằng đại học S, nhưng trình độ chuyên môn khá tốt, Triệu Tiêu đã xem hết tất cả các tin tức về nó, không chỉ nổi tiếng ở S thị mà còn nổi tiếng trên cả nước.
Ngày Triệu Tiêu trở về trường Nhất Trung để nhận thông báo trúng tuyển là một ngày nắng gắt, ngày đó trường học đã làm một tấm vải màu đỏ thật to để ký tên, có rất nhiều học sinh đã ký tên của mình để làm lưu niệm, bên trong có vài lời thổ lộ linh tinh như “XXX, anh yêu em”, cũng có dòng chữ buồn nôn như “Châu Kiệt Luân đã từng đến đây”….
Triệu Tiêu nắm chặt lấy cây bút màu đen mà một học muội đã đưa cho cô, sau đó nằm sấp trên tấm vải viết một hàng chữ xinh đẹp thật to: Tống Cẩn, đồ siêu lừa đảo.
Sự học tập vất vả trong suốt một năm của Triệu Tiêu rốt cuộc đã được hồi báo, ba Triệu và mẹ Triệu ngoài làm tiệc chúc mừng cho Triệu Tiêu ra còn tặng cho cô một tấm thẻ có tài khoản rất xa xỉ, cô hỏi ba Triệu: “Ba ơi, con có thể dùng số tiền này để ra nước ngoài du lịch được không?”
Ba Triệu giật mình nhìn Triệu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, cái đó…Con chắc chắn là mình sẽ không đi lạc chứ?” Ông ngập ngừng, “Ý của ba là ra nước ngoài không phải là chuyện đơn giản.”
Triệu Tiêu thành thật nói: “Con đi chung với một người bạn.”
Vào tuần thứ hai, Triệu Tiêu đưa visa cho ba Triệu và mẹ Triệu xem, mẹ Triệu lo lắng mở miệng: “Tiêu Tiêu, thật ra thì Tống Cẩn không phải là ra nước ngoài đâu.”
“Con biết mà.” Triệu Tiêu cười tiếp lời, “Con không có ý đi tìm anh ấy, con chỉ muốn đi ra thế giới bên ngoài thôi.”
Mẹ Triệu và ba Triệu nhìn nhau rồi gật đầu.
Lúc Triệu Tiêu kéo vali chuẩn bị lên máy bay, trong lòng cô vô cùng hồi hộp, Cố Nhất Minh đi gửi hành lý cho cô xong, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Căng thẳng sao?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Rất căng thẳng.”
Máy bay bắt đầu cất cánh, sau khi đã cất cánh, Triệu Tiêu bắt đầu cảm thấy hoa mắt, bên tai toàn là tiếng ong ong, đúng lúc này, Cố Nhất Minh vươn một bàn tay ra trước mặt Triệu Tiêu, cô lập tức nắm lấy bàn tay của Cố Nhất Minh, cậu mỉm cười ôm lấy cô vào ngực, chăm sóc che lỗ tai của cô lại: “Một chút nữa là ổn rồi…”
Hai tay của Triệu Tiêu nắm chặt lấy áo Cố Nhất Minh giống hai cái móng vuốt mèo, nắm chặt lấy không buông.
Đúng lúc này, có một vị khách nước ngoài ngồi bên cạnh nhìn qua hỏi han: “What’s the matter?”
Cố Nhất Minh một bên ôm lấy lỗ tai của Triệu Tiêu, một cười rực rỡ trả lời lại: “That’s all right, my girlfriend is timid.”
Sau khi máy bay đã bay với trạng thái ổn định, Triệu Tiêu mới ngồi dậy từ trong lòng của Cố Nhất Minh, hỏi: “Cậu vừa mới nói chuyện với ai à?”
“Không có.” Cố Nhất Minh lắc đầu, cầm một quyển tạp chí lên, “Tôi đang xem cái này mà.”
Ngồi trên máy bay, Cố Nhất Minh lqd lấy ra một bản đồ và một cây bút: “Chúng ta đi Pháp trước trước, sau đó đến Monaco, Monaco là một vương quốc châu Âu có hoàng tộc, là đất nước ít dân thứ hai trên thế giới, ở đó chúng ta có thể nhìn thấy văn hóa vùng Địa Trung Hải, sau nữa là đến Tây Ban Nha, tiện đường thì có thể ghé Barcelona luôn...”
Đột nhiên Triệu Tiêu cắt ngang lời của Cố Nhất Minh: “Tôi không có đem nhiều tiền như vậy đâu..”
Cố Nhất Minh buồn cười vò rối tóc của Triệu Tiêu: “Không dám mời tôi à, cậu cất đã giấu một gói tiền to trong vali rồi mà, đừng gian manh như thế chứ.”
Triệu Tiêu “Ừ” một tiếng rồi suy nghĩ một lát: “Chờ sau này tôi có việc làm rồi tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.”
Cố Nhất Minh nhàn nhã lật một tờ tạp chí: “Về sau về làm việc cho tôi đi, cứ coi như cậu mắc nợ tôi, sau này tới cậu tới công ty tôi làm việc trả nợ là được.”
Triệu Tiêu liền hất một chậu nước lạnh cho cậu: “Nếu như công ty của cậu đóng cửa thì tôi sẽ bị thất nghiệp mất.”
Cố Nhất Minh chơi giở trò chơi xấu bằng cách nhéo vào khuôn mặt hình trái táo của Triệu Tiêu: “Yên tâm đi, nếu như thật sự có một ngày như vậy thì tôi có ăn canh thì sẽ cho cậu ăn thịt.”
Triệu Tiêu nhếch miệng cười và ngẩng đầu nhìn cậu: “Tôi sẽ nấu chín thịt, sau đó chúng ta có thể cùng uống canh thịt rồi.”
Tim của Cố Nhất Minh lại đập loạn lên, cậu thấy Triệu Tiêu đang xinh đẹp quá mức, bèn hơi cúi thấp đầu xuống: “Đây là cậu tự nói đấy nhé.”
Ánh mặt trởi ở nước Pháp còn sáng hơn cả ánh mặt trời ở thành phố S, ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây và chiếu rọi lên khuôn mặt của người đi đường, khiến cho mỗi khuôn mặt đều bừng sáng, Cố Nhất Minh mua cho Triệu Tiêu một chiếc mũ, lúc cô đội nó lên thì cậu sẽ vội vàng lấy máy anh ra để chụp cho cô.
Ánh mặt trời chiếu trên những khuôn mặt khác nhau làm rịn ra lớp mồ hôi, Triệu Tiêu ngẩng đầu xem kiến trúc kiểu châu Âu, sau đó hỏi Cố Nhất Minh: “Lát nữa chúng ta đi đâu đây?”
Cố Nhất Minh nhìn bản đồ: “Hay là đến giáo đường La Mã xem đi.”
Triệu Tiêu chưa từng có được cảm giác tự do tự tại như vậy, đói bụng thì mua một ổ bánh mỳ to, lúc khát đã có nước uống miễn phí trên đường phố, mệt mỏi thì cùng Cố Nhất Minh ngồi trên bậc thang ở trước quảng trường cho bồ câu ăn vụn bánh.
Ở Đại Kỳ, Tiêu phi đã qua đời được hơn một năm. Tây Hòa Cung đã cho trồng hai cây ngô đồng lớn, dưới gốc cây ngô đồng có một chiếc xích đu nhỏ, vốn là trước đây ở Tây Hòa Cung không hề có xích đu, nhưng có một lần, không biết ở đâu người ta nghe được Hoàng đế nói một câu “Liễu ngoại bàn đu dây ra họa tường”, sau đó những cung nữ đã bắt đầu xây nên một chiếc xích đu này, Tây Hòa Cung cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Lúc Lục Quán dâng đồ cúng Trung thu xong, chợt nàng thấy có một con mèo trắng đang nhảy lên chiếc xích đu đặt dưới gốc cây ngô đồng, chiếc xích đu liền lung lay hai cái, Lục Quán quát lớn một tiếng, chú mèo giống Ba Tư này “Vèo” một tiếng đã nhảy vào trong vườn hoa đối diện.
Đây là mèo của Cố Ấu Dung, Lục Quán sợ sẽ gây ra chuyện nên bèn đến nhờ một cung nữ để nàng ta đến vườn hoa bắt mèo về. Lúc chủ tử còn ở đây, tuy rằng Người không được sủng ái nhưng cũng nhờ vào địa vị của nhà họ Triệu mà Tây Hòa Cung cũng được xem là nơi náo nhiệt, phi tần mỹ nhân giữa các cung cũng thường xuyên đến giao hảo, hiện giờ chủ tử không còn nữa, Tây Hòa Cung bây giờ cũng không có gì khác lãnh cung.
Người trong Tây Hòa Cung cũng bị giáng xuống một chức, ngẫm lại lúc chủ tử còn sống, họ nào có bị ủy khuất giống như thế này đâu, nghĩ đến chủ tử, trong lòng Lục Quán lại thổn thức một trận, nàng bước nhanh vào cửa, trong tầm mắt hiện ra một màu vàng sáng bóng, bởi vì gặp ngoài ý muốn mà chân của Lục Quán đã mềm nhũn ra, nàng vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ Lục Quán xin thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng kim an.”
Tống Cẩn xoay người lại: “Đứng dậy đi.”
Lục Quán đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó lùi qua một bên để chờ sai bảo.
Sắc mặt của Tống Cẩn rất mệt mỏi, anh ngồi xuống giường rồi nhắm hai mắt lại, Lục Quán đứng bên cạnh vội vàng mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng muốn uống trà gì ạ?”
Tống Cẩn lqg mở mắt ra: “Ở đây các ngươi có gì?”
Lục Quán cung kính cúi thấp đầu trả lời: “Có Huệ minh thúy phiến, Lộc uyển mao tiêm, trong cung bây giờ còn có hoa nhài đang nở, nô tỳ lập tức đi hái ngay ạ.”
Đột nhiên Tống Cẩn im lặng, sau đó anh nhếch môi: “Mặc dù phải chịu khổ nhưng ngươi vẫn còn nhớ rõ nàng thích uống trà gì.”
Lục Quán cúi đầu, im lặng không nói.
Tống Cẩn đưa tay sờ nhẹ chiếc nhẫn ngọc đang đeo, bình thản nói: “Vậy thì trà hoa lài đi.”
Rõ ràng là Triệu Tiêu rất không hài lòng về những tấm ảnh mà Cố Nhất Minh đã chụp cho mình: “Cằm của tôi đâu có tròn như vậy đâu mà cậu lại chụp thành tròn thế này.”
“Cậu muốn nhọn à, sửa lại hơi khó đấy.” Cố Nhất Minh nhìn ảnh chụp vài lần, “Đợi lát nữa cậu tới phòng tôi, tôi chỉnh cho cậu thành mặt dùi luôn, so với cái đinh thì còn nhọn hơn nữa kìa.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Tiêu được tiếp xúc với kỹ thuật PS, Cố Nhất Minh nhấp nhẹ chuột một cái, cằm của Triệu Tiêu liền nhỏ lại một chút, cô ngồi cạnh cậu, than nhẹ: “ Thật thần kỳ quá rồi.”
“Còn muốn thay đổi gì nữa không?”
Triệu Tiêu chỉ chỉ vào nốt ruồi nhỏ ở dưới mi tâm: “Có thể xóa nó đi được không, tôi không thích nó.”
“Không thành vấn đề.” Cố Nhất Minh vỗ tay một cái, cà hai lần là nốt rồi ở chỗ mi tâm của Triệu Tiêu đã không còn nữa.
Triệu Tiêu kinh ngạc bụm miệng, ấp a ấp úng nói: “Minh Minh à, cậu lợi hại thật đấy.”
Cố Nhất Minh sờ đầu một cái: “Được rồi, cậu có còn yêu cầu gì nữa không?”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Trở lại phòng mình, Triệu Tiêu đem số ảnh chụp gửi cho mẹ Triệu xem, bà trả lời lại một câu: “Con gái, mẹ nhớ rất rõ là con đi du lịch ở châu Âu cơ mà, sao nhìn ảnh chụp lại giống như đang ở Hàn Quốc thế này?”
Triệu Tiêu: “....”
Chơi cả một ngày, từ nhà thờ đức bà Paris cho đến Đại Lộ Elysee, lúc trèo lên giường ngủ, Triệu Tiêu căn bản chính là vừa nằm xuống đã ngủ ngay, nhưng nửa đêm cô lại bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cô nằm mơ thấy đại ca của mình đang bị nhốt trong nhà lao, cả người đầy chật vật.
Cô vuốt lại trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực, cảnh trong mơ rõ ràng đến đáng sợ, Triệu Tiêu mở đèn ngủ ở đầu giường lên, nhưng thế nào cũng không ngủ được, cô cảm thấy bên tai mình có tiếng xiềng xích “Keng keng” khi đại ca đang bị các bổ đầu áp giải đi.
Triệu Tiêu ôm đầu gối, ở Đại Kỳ cô có tổng cộng là bốn người anh, giờ chỉ còn lại một mình đại ca, không biết đại ca ở Đại Kỳ có khỏe không nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
46 chương
30 chương
12 chương
36 chương
35 chương