Kỳ thực Triệu Thanh Khâu biết được cũng không nhiều, chỉ là từ tình huống sáng sớm ngày đó suy đoán mà ra thôi. Thoạt đầu thấy trên người Triệu Trường Hữu một thân vết tích cực kỳ rõ ràng, quả thực là ái muội không thôi, khiến cho người ta thế nào cũng nghĩ không ra đường đường Kham Dư giáo giáo chủ lại làm ra loại chuyện này, nhưng nhìn tới vẻ mặt Lý Hưu Dữ nhìn đệ đệ, thì đã sáng tỏ. Tuy rằng không biết rối rắm của phương diện này, cũng liền nhận định là Lý đại giáo chủ chân chính coi trọng đệ đệ không ra hồn này, chung quy là đã ủy thân. Nhưng Triệu Thanh Khâu nơi nào biết, phương diện này hiểu lầm lớn đi, căn bản là với suy nghĩ của hắn tuyệt đối tương phản. Tuy rằng Lý Hưu Dữ so với một số người có vẻ cường thế hơn chút, nhưng đã có những kiến thức trong quá khứ của hắn, chỉ bằng vào đệ đệ hắn một thân thể cường tráng, Lý Hưu Dữ một gương mặt càng hơn nữ tử kia, thì vô cùng đơn giản đem vị trí của hai người ấn định, Lý Hưu Dữ hẳn là người phía dưới kia. Nghĩ đệ đệ nhà mình chiếm tiện nghi của người ta, làm sao biết người ta đem đệ đệ hắn ăn sạch sành sanh, ngay cả tra cũng chưa từng cha. Cho nên nghĩ muốn thừa dịp đệ đệ lún chưa sâu, thử khuyên nhủ để đệ đệ cứt đứt tâm tư, để Lý Hưu Dữ dù dây dưa sao nữa cũng vô dụng, lưu lại một con đường tốt. Triệu Trường Hữu bị câu nói vừa rồi của hắn, sững sờ ở tại chỗ, tuy rằng miệng vẫn nói ma đầu kia làm sao làm sao, nhưng lại cho tới bây giờ chưa nghĩ tới muốn cùng y không gặp lại. Đây là vấn đề chưa từng hỏi qua. Từ nay về sau… Không thể gặp lại… Cắt đứt… Ngơ ngác lại một lần nữa cúi đầu, cũng không mở miệng. Triệu Thanh Khâu chỉ nói hắn là đang hối hận không ngớt, nhưng cũng ngừng lại không nói nữa. Hay là, ùng ục ùng ục một trận âm hưởng, từ trong bụng Triệu Trường Hữu phát ra, Triệu Thanh Khâu trước hết ẩn nhẫn không nổi: “Đói bụng à!” Triệu nhị công tử giơ lên cái mặt đỏ bừng xấu hổ, hơn nửa ngày mới phun ra một câu. “Ca, ngươi không nên cùng ta quỳ ở đây!” Triệu Thanh Khâu không khỏi sửng sốt, nghĩ không rõ vì sao lại nói ra như thế. “Vào thường ngày, ta bị cha phạt quỳ không được ăn, đều là ca len lén đưa cho ta ăn, giờ đây, ngươi cũng quỳ gối ở đây, vậy ai đưa cơm cho ta ăn a!” Triệu Thanh Khâu không khỏi bất đắc dĩ cười, mới biết nguyên lai là nghĩ tới chỗ này, duỗi tay kéo đệ đệ chẳng tiến bộ qua, lại nghĩ tới đứa trẻ. Đệ đệ luôn gặp rắc rối, bị cha phạt ở trong từ đường hối lỗi, không cho bất luận kẻ nà đưa cơm cho hắn ăn, là mình từ trù phòng len lén lấy ra bánh màn thầu cho hắn, chuyện như vậy không biết đã phạm bao nhiêu lần. Thực sự là hiếm có hắn tầm mắt dài ra chút. “Ngươi a, ít làm cha giận, không thì còn cần ta tới trù phòng trộm lấy bánh màn thầu lạnh cho ngươi sao!” “Ta cơm trưa đã không ăn rồi, giờ cái bụng cũng đói tới dẹt rồi, ngươi thế nào còn nói mát!” Trước đó đã bị giáo dục qua, Triệu Trường Hữu vừa nhìn ca hắn rất có xu thế thuyết giáo nữa, nhanh chóng nói sang chuyện khác, muốn dùng thế đồng tình tiến công chặn lại cái miệng kia. Triệu Thanh Khâu buông ra vai đang nắm, vừa tức giận vừa buồn cười, đệ đệ hoàn toàn không tiến bộ này, thì ra tâm tư này cũng dùng ở loại địa phương này. “Còn không biết lúc này ai có thể trộm màn thầu tới cho chúng ta đây!” Lúc này trong lòng vô hạn cảm khái, Triệu Trường Hữu thở dài nói. “Ai nói chỉ có trộm tới màn thầu!” Từ chỗ hẻo lánh xuất hiện một người, Triệu Trường Hữu nhất thời ánh mắt sáng lên. “Tứ tỷ!” Nhìn cái tay mảnh khảnh xách thực hạp thật to, Triệu nhị công tử cả người đều lấp lánh chiếu sáng, óng ánh lóa mắt. Triệu Thanh Khâu liếc đệ đệ đã hóa thân thành cẩu cẩu, cũng ngầm nở nụ cười. Triệu Trường Hữu bọn họ ở chỗ này hòa thuận vui vẻ, khả Lý Hưu Dữ bên kia lại sao cũng cười không nổi…