Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
Chương 56
Một hồi không lâu sau, đầu tiên là một bàn tay đem then chốt cửa phòng nhẹ nhàng mở rộng, một nam tử thân lưu ly theo vào.
Người trước mặt nghênh diện Lý Hưu Dữ đầu tiên là cúi thấp người, mặt thanh tú mang từ khóe mắt đến đuôi lông mày, không một chút nào có vị phong trần, khóe miệng hơi nhếch tản ra nụ cười yêu mị.
Lúc ngẩng đầu lên, bởi vì thấy rõ bộ dạng Lý Hưu Dữ thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhìn vào Triệu Trường Hữu trong phòng, hiển nhiên là lại cả kinh, rồi lại cố trấn tĩnh.
“Gia!”
Ngay cả giọng nói ngữ điệu cũng tràn ngập mị khí, không khó nghe ra đã mang theo rung động, Oanh Ca tuổi tác không còn trẻ không khỏi lộ ra dáng tươi cười bi thương.
Ba mươi có lẻ rồi, đã không còn vốn liếng gì ở lại chỗ này nữa, sớm muốn tìm ngũ nương nói một chút, đem mình ra ngoài, thế nhưng xem ra ngũ nương là hoàn toàn không niệm tình cũ, đem sự việc tồi này đẩy cho mình, muốn mượn tay hai người đuổi mình đi, nhìn hai người trong phòng, hôm nay không hiểu được có thể hay không đi ra.
Lý Hưu Dữ đưa hắn trên dưới quan sát một phen, từ bên cạnh bàn đứng dậy.
“Ngươi tới nơi này mấy năm rồi?”
“Rất lâu rồi!”
Oanh ca trốn tránh trả lời.
“Kia sự tình ở đây nhất định cũng đã hiểu?”
Lý Hưu Dữ rõ ràng hỏi người khác nhưng lại hướng theo Oanh Ca nhìn chằm chằm vào Triệu Trường Hữu mà nhìn theo.
“Gia đem Oanh Ca ở chỗ này là dùng miễn phí phải không!”
Tuy là nói đùa, nhưng ý tứ hàm xúc trong đó lại chỉ có Oanh Ca tự mình có thể hiểu rõ.
“Được.”
Lý Hưu Dữ đã tới bên giường, xinh đẹp mà cười khẽ với Triệu Trường Hữu, đôi môi mỹ lệ thốt ra lời cũng mỹ lệ như vậy.
Có lẽ là dáng tươi cười cùng ánh mắt của Lý Hưu Dữ khó dò, Triệu Trường Hữu rụt lui về phía sau, rùng mình một cái lắp bắp hỏi:
“Ngươi, ngươi, ngươi qua đây làm cái gì?!”
Lý Hưu lấy ánh mắt khiêu chiến bao quát thanh niên bên giường, tiếu ý tà ác càng thêm dày đậm.
“Chúng ta không xem đại phu!”
Ngón tay túm người tinh tế mà thon dài, cùng làn da kia phảng phất như khoác lên ánh sáng mặt trời, trắng nõn đến giống như trong suốt, tựa như ngọc tốt tối thượng đẳng.
Lý Hưu Dữ tà tà cười, hoàn toàn không thấy dáng dấp giáo chủ hào hiệp phiêu dật kia, tâm ý xấu nói cho Triệu Trường Hữu:
“Chúng ta tìm người trong nghề tới xem!”
Từng chút từng chút tới gần thân thể mình, lợi dụng ưu thế không gian đem vây vào trong lòng, ngón tay bắt lấy hai tay một điểm cũng không giống yếu đuối như mới nhìn qua, mà là mạnh mẽ hữu lực, gắt gao nắm giữ, làm mình không thể động đậy.
Triệu Trường Hữu rốt cục có ý thức nguy cơ, lúc này mới lại cẩn thận suy nghĩ.
Đối với Triệu Trường Hữu liều mạng giãy dụa mà nói, có thể ở trước mặt một gia hỏa giống như nữ nhân nhu nhược không có cốt khí, có thể ở trước mặt nam tử mềm yếu không có tôn nghiêm, nhưng chính là có một chút, vạn lần không thể ở lúc gặp người khác không có mặt mũi.
Cho một người không quen biết thấy bộ vị mình giấu diếm nhất, cũng không khác gì ở trước mặt mỹ nữ đánh mất mặt mũi. Huống chi Triệu nhị công tử của chúng ta có phương diện nào đó nói cho mình rằng bản thân là một người rất quật cường sĩ diện.
Nếu như nói là chỗ khác còn hảo nói, thế nhưng nhìn chính là loại địa phương này, kia không tỏ rõ cho người khác, ta bị gia hỏa giống như nữ nhân này thượng rồi sao, loại sự tình mất mặt mất mũi rồi, chính là giết hắn vẫn còn có vẻ khoái.
“Lý Hưu Dữ ngươi dám!”
Triệu nhị công tử hai con mắt thật to, đỏ bừng giống như thỏ bị chọc lông, ra sức giãy dụa.
Lý Hưu Dữ đối với hắn cậy mạnh trong lúc nhất thời thật đúng là không có biện pháp gì, hơi chau mày, duỗi tay chế trụ huyệt đạo của hắn, xoay người nói với Oanh Ca:
“Ngươi đến xem chỗ thương của hắn!”
Bởi vì một màn bất ngờ trước mắt, Oanh Ca ngốc ở nơi nào vốn có quyết tâm ôm ý định hắn chết chắc rồi, ai ngờ đến nhưng là phát triển như vậy, phân nửa thì là không phản ứng tới.
Hơn nửa ngày mới minh bạch ý tứ của y, hồ nghi đi tới trước.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Lý Hưu Dữ sợ rằng không biết muốn bị hắn giết bao nhiêu lần, y lại giống như chưa phát hiện ra, nửa cởi ra khố tử của Triệu nhị công tử, đưa hắn nằm úp sấp lên trên đùi chính y, vạt áo hơi hơi vén lên.
Oanh Ca lúc này mới theo kẽ hở thật nhỏ trông thấy được, trên da thịt quanh năm không thấy ánh mặt trời kia, mơ hồ dính thứ gì hồng bạch.
Oanh Ca ngẩng đầu nhìn nhìn nam tử đang giữ người kia, nỗ lực làm ra vẻ mặt diện vô biểu tình, muốn bao nhiêu vụng về thì có bấy nhiêu.
Trong lòng liền sáng tỏ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
179 chương
12 chương
6 chương
80 chương
83 chương
111 chương