Sắc mặt không phải quá tốt, Bạch Lưỡng Thế cũng biết nói dễ dàng như vậy chỉ là ngụy trang mà thôi, hung hiểm trong đó chỉ có tự mình biết. Sở dĩ nói vân đạm phong khinh, chẳng trách là sợ Minh Thư bọn họ biết rồi không dám mạo hiểm phiêu lưu, không chịu đế mình cứu chữa mà thôi. Trong lúc bị tán công tán còn mạnh mẽ vận công, không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, có thể cứu sống cũng đã không tồi lắm rồi. Đổi lại là người khác, e rằng đã buông tha rồi. Thế nhưng hắn không được, bởi vì hắn cùng người nọ có cùng tướng mạo, có huyết mạch tương đồng, thân có một nửa như người nọ, mình chết cũng không thể cứ như vậy buông tha. Quản chi dùng mệnh mới tới đổi. Dù cho cái người này cùng Thần Nghĩa chỉ có một chút liên quan. Cánh tay đến bây giờ còn khẩn trương cứng ngắc ẩn ở sau lưng, Bạch Lưỡng Thế đối với mọi người đang nhìn chằm chằm mình miễn cưỡng lộ ra mỉm cười. “Các ngươi, có thể vào rồi!” Một đám người vèo một cái kéo nhau nhất tề đi vào, nhất tề nhìn về phía nam tử diễm tuyệt thiên hạ kia. Triệu nhị công tử đi theo phía sau mọi người, đem cả người ẩn ở phía sau Oanh Ca, nhưng vẫn cố chấp duỗi cái cổ dài nhìn lén nam tử nằm ở đó. Không có tái nhợt tĩnh mịch lúc trước, đã có một chút hồng nhuận bình thường, ***g ngực bình tĩnh phập phồng, hô hấp trầm ổn. Y, còn sống… Còn sống. Cuối cùng thở ra một hơi, Triệu nhị công tử vẫn khác thường giờ đã khôi phục thái độ bình thường. “Y lúc nào mới có thể tỉnh!” Không để ý đến chuyển biến của Triệu nhị công tử, Oanh Ca vẻ mặt lo lắng, hỏi Bạch Lưỡng Thế sắc mặt ngày càng khó coi. “Chậm nhất sáng mai, nhanh nhất đêm nay!” Chúng nhân hiện tại đã đem nam tử này trở thành Hoa Đà tái thế, an lòng đem gánh nặng đặt lên vai hắn. Minh Thư tâm tư một mực ở trên giáo chủ nhà mình, cuối cùng chuyển tới Bạch Lưỡng Thế, mới phát hiện người này sắc mặt xấu xí, không khỏi vô cùng kinh ngạc. “Tiên sinh quá mệt nhọc?!” Bạch Lưỡng Thế cười phủ định, ngẩng đầu nói. “Không sao!” “Như thế có thể, người tới, mau dẫn tiên sinh xuống nghỉ ngơi!” Hai người có nhãn lực lập tức tản mọi người ra, liền đem Bạch Lưỡng Thế đi. Từ khi lão hoàng đế băng hà, theo chỗ thái hậu lấy được tin tức kinh thiên đó, liền khoái mã không dừng, Bạch Lưỡng Thế lúc này đã có đoạn thời gian không hảo hảo nghỉ ngơi rồi, mà vừa đến đã lại phí sức lao lực cứu người, chính là người làm bằng sắt cũng không chống đỡ được, huống chi là một người không luyện võ. Gật đầu, cũng không chậm chạp nữa, Bạch Lưỡng Thế trước khi đi dặn dò nói: “Các ngươi cũng đều tản đi, tự an tỉnh chút!” Minh Thư gật đầu, nhìn hắn đi mới quay đầu lại, nói với Triệu Trường Hữu: “Ngươi cũng đi nghỉ đi, giờ biết giáo chủ không có việc gì rồi!” Triệu Trường Hữu mới muốn mở miệng, lại bị Oanh Ca đoạt lời. “Gian phòng của công tử vốn là gian này, để công tử ở đây nghỉ đi, có ta nhìn, không xảy ra chuyện gì đâu!” Oanh Ca giờ khả tính là vì hai người hao hết tâm tư, người khác không rõ, hắn nhưng nhìn tỉ mỉ, cho nên mới có ý định vì hai người tạo ra cơ hội. Minh Thư có nhiều thâm ý liếc qua khuôn mặt tuấn tú quẫn thái của Triệu Trường Hữu, nhìn rồi lại nhìn Oanh Ca, cái gì cũng chưa nói đi ra ngoài.