Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
Chương 141
Chẳng qua bao lâu, Lý Hưu Dữ lại một lần mở mắt, sắc trời bốn phía đã hơi tối sầm xuống, nhưng còn không đến mức thấy rõ cảnh vật lắm.
Lý Hưu Dữ động động cái cổ cứng ngắc, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, không nghĩ người nọ bên cạnh liền uỵch một cái đứng dậy, ra vẻ cơ cảnh hiểu rõ mạnh nhìn bốn phía, thấy căn bản là không có ai xuất hiện, mới áp lại ngực, yên lòng, nhìn về phía căn nguyên dọa mình, kinh hỉ kêu lên:
“Ngươi tỉnh rồi!”
Lý Hưu Dữ gật đầu, tuy rằng còn là có chút cố sức, thế nhưng thanh âm thoát ra khàn khàn lại khêu gợi muốn chết.
“Hiện tại là canh giờ nào rồi?!”
“Khoảng giờ Mùi rồi.”
Giương mắt nhìn về bốn phía xung quanh một chút, không khỏi có chút mê hoặc.
“Đây là nơi nào?”
Triệu Trường Hữu sắc bén liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt chột dạ nhìn loạn khắp nơi, chi chi ô ô phiền muộn.
“Ta cũng không biết, chúng ta lạc đường rồi!”
Ý nghĩa lời nói so với tán công tán còn muốn hung mãnh hơn, khiến Lý Hưu Dữ triệt để thoát lực, muốn ngửa mặt lên trời thở dài lại chỉ có bất lực đảo tròng mắt trắng trợn lên.
Y chỉ biết rằng, đồ ngốc này, tuyệt là không ra được chuyện tốt gì. Như thế tốt rồi, phóng mắt nhìn lại, trong khu rừng to vậy, đừng nói cứu binh, chính là truy binh cũng đừng nghĩ tìm được.
Càu nhàu kêu một tiếng, âm hưởng từ trong bụng phát ra, không hợp vang lên, cắt đứt bất đắc dĩ của Lý Hưu Dữ. Ở trong rừng vắng vẻ chỉ có thể nghe thấy côn trùng kêu vang, có vẻ dị thường vang dội.
Lý Hưu Dữ theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy Triệu nhị công tử thẹn thùng hé ra khuôn mặt tuấn tú, rất là xấu hổ.
“Nếu đói bụng sao không đi tìm chút gì mà ăn!”
Lý Hưu Dữ vừa tức giận vừa buồn cười, mặc dù không có khí lực gì, vẫn là lên tiếng nói lời vô ích với kẻ ngốc này.
“Ta, ta, ta, ta không phải coi ngươi chắc!”
Triệu nhị công tử càng nói thanh âm càng nhỏ, lý do tìm được hiển nhiên cũng không thành lập, cũng không biết là ai vừa rồi vậy mà so với người bị thương còn trầm hơn.
Thấy Lý Hưu Dữ một bộ căn bản là không tin, Triệu Trường Hữu cũng tự giác cái lý do này là gượng ép, căn bản là đứng yên không bước.
Cố ý tránh khỏi trọng tâm câu chuyện mà đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người.
“Ta, ta đi tìm cái ăn!”
Lý Hưu Dữ không để ý tới gia khỏa vô dụng kia, khép lại đường nhìn con mắt đi nghỉ ngơi.
Khả ngu ngốc kia mới đi ra vài bước, thì nhịn không được đột nhiên lên tiếng.
“Đừng đi quá xa lại lạc đường!”
Triệu Trường Hữu quay lại nhìn Lý Hưu Dữ nhắm mắt, biến y không phải đang cười nhạo mình, cũng không còn lời nào, chân liền âm thầm đem lời ký ở trong lòng.
Cũng chẳng quá bao lâu, Triệu Trường Hữu dùng trường sam túm một túi gì đó từ rất xa chạy tới, quỳ gối trước mặt Lý Hưu Dữ, mở vạt áo.
Một gương mặt anh tuấn suất khí, cũng không biết chỗ nào đen một khối vàng một khối, giống y như một con hoa miêu, nhưng thực là hưng phấn không ngớt.
“Ngươi coi, ngươi coi, ta hái đến nhiều trái cây như thế!”
Lý Hưu Dữ cũng hồ nghi, không khỏi giương mắt lên nhìn.
Trong cẩm y, trái cây xanh đỏ đỏ đến là không ít.
Triệu Trường Hữu lấy lên một quả đỏ nhất lớn nhất, lấy tay lau lau, giống như hiến vật quý đưa tới, ánh mắt tràn ngập mong muốn chuyên chú nhìn Lý Hưu Dữ.
Lý Hưu Dữ mũi vừa nhíu, có chút bối rối, ăn hay không ăn, do dự.
Nhìn vẻ mặt hi vọng của Triệu nhị công tử, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn hé miệng ra, cắn một miếng nho nhỏ. Không đợi toàn bộ hàm ở trong miệng, thì đã hé ra, oa một cái ói ra ngoài.
Vừa đắng vừa chát.
Qủa thực không ngoài sở liệu của mình.
Vốn là nói vào mùa này, sao có thể có trái cây ăn được.
Khả nhân gia Triệu nhị công tử không biết thế, vẻ mặt kinh ngạc, oán giận nói:
“Ngươi thế nào ói ra, đây chính là trái cây ta khổ cực hái xuống!”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
30 chương
84 chương
3 chương
5 chương