Ngực Minh Thư bỗng nhiên run lên, gắt gao cắn chặt môi dưới, lúc này Minh Thư chỉ mong có thể bảo vệ thai nhi trong bụng, có thể bảo hộ nó chu toàn. Thân thể trượt xuống dưới, kẽ hở toàn thân nhất thời lộ rõ ra, đem vùng ngực đã sớm không thể điều khiển được đưa đến dưới chưởng lực của Tả Tàn Niệm. Triệu Trường Hữu nhìn mà bật thốt kêu to ra, giống như một quyền kia đánh vào trên người mình vậy, tiếng kêu thốt ra vừa bi vừa liệt. Toàn bộ các đốt ngón tay cùng cơ thể càng cứng rắn đáng sợ, căn bản là không thể động đậy. Âm thanh đó nghe vào trong tai Tả Tàn Niệm thì khiến hắn nhẹ nhếch khóe miệng hơi mỏng, cổ tay lại chuyển, đem lòng bàn tay lật đến sườn trong, lấy mu bàn tay đánh lên ngực Minh Thư. Tuy rằng chưởng pháp đảo lại đã mất đi hơn phân nửa nội lực, thế nhưng đối với Minh Thư đang mang thai mà nói thì lại có thể tạo thành thương tổn nghiêm trọng, thuận theo lực đạo mạnh mẽ, không khỏi lui về sau, thắt lưng đánh lên bàn ở phía sau, oa một tiếng phun ra một búng máu. Còn chưa chờ nàng đứng dậy, Tả Tàn Niệm đã tới gần bên, duỗi tay phủ lên mấy đại huyệt, một bàn tay bóp trên cần cổ mảnh khảnh kia. Khóe miệng tràn ra tơ máu, phối với sắc mặt trắng bệch, Triệu Trường Hữu nhìn thấy mà rụt lui hai bước, run run rẩy rẩy chỉ vào chóp mũi Tả Tàn Niệm: “Ngươi, ngươi, ngươi giết nàng rồi!” Tả Tàn Niệm quay đầu lại, vung lên lông mi tinh tế. “Còn chưa!” Mắt thấy thanh niên có chút ngu đần rõ ràng không yên lòng, không khỏi mang theo ý xấu. “Bất quá, chờ một chút thì có thể không giống thế rồi!” Triệu Trường Hữu nhìn dung nhan tựa kiều tựa hoa kia trở thành xanh xám tái mét, khiếp đảm nhìn về phía Tả Tàn Niệm đang bóp cổ người ta kia, rất sợ hắn dùng sức một cái thì Minh Thư sẽ hương tiêu ngọc nát, không còn sinh mệnh, ngay cả hô gọi mọi người cũng không kịp nữa rồi. Ra sức hé miệng ra, nhưng phát hiện hàm răng của mình đều run thành một đoàn. “Ngươi, ngươi muốn như thế nào mới bỏ qua nàng!” Tả Tàn Niệm mỉm cười, xán lạn tựa như thanh mai đầu xuân. Trong lòng Triệu Trường Hữu toàn bộ đều nghĩ tới ý định của hắn, có tâm tư đi nhìn, cúi đầu, ngốc cũng rõ ràng hắn là ý tứ gì. Tận lực ổn định hai tay đang run thành cái sàng của mình, lúc ngẩng đầu thì, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu tro xám. “Ta, ta, với ngươi, ngươi đi, ngươi, ngươi thả nàng!” Nét tươi cười trước đó giống như huyễn tưởng, tiếu ý lạnh lùng không có bất kì độ ấm nào. Ngón tay buông lỏng, Minh Thư liền nhẹ nhàng ngã trên mặt đất, cố sức khụ ra. Nhướn mắt lên thấy Triệu Trường Hữu vẻ mặt xám tro, Minh Thư trong mắt có chút trống rỗng, cuối cùng thì lại có chút nhân khí. Tả Tàn Niệm đi ra phía trước, bắt lấy cổ tay Triệu nhị công tử, không thấy hàn ý vừa rồi. Nhấc chân muốn đi, rồi lại dừng lại, quay đầu, nói với Minh Thư: “Nói với giáo chủ nhà ngươi, nếu muốn lấy con rể này về, đi tới Tả gia trang một lần!” Mũi chân dùng chút lực, bắt lấy cổ áo sau của Triệu Trường Hữu, phi thân lên nóc nhà, mấy lần lên xuống thì không còn bóng dáng. Minh Thư mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ dần dần biến mất, ho nhẹ vài tiếng, nhướng mày liền ngất đi. Nếu không phải Oanh Ca tới đưa trái cây, còn không biết xảy ra đại sự như vậy! Đương một tiếng, rau quả rơi lả tả trên đất. Oanh Ca xoay người chạy đi. “Gia, gia…” Vội vội vàng vàng chạy ào vào chính sảnh, Oanh Ca cả khuôn mặt đều tái rồi. Lý Hưu Dữ khẽ cau mày, chỉ biết lại là ở đó xảy ra chuyện gì rồi, không kiên nhẫn thuận miệng hồi một câu: “Lại xảy ra chuyện gì?!” Oanh Ca cố sức nuốt xuống hô hấp thô suyễn, phủ lấy ***g ngực bởi vì kịch liệt chạy gấp mà mơ hồ đau đớn, đã có chút không biết phải làm sao đây. Người khác e rằng không biết, khả Oanh Ca cũng đã từ lúc đầu vẫn đi bên cạnh. Thứ mờ ám giữa hai đương sự, hắn lại thấy rõ ràng. Không ai có thể so với hắn rõ ràng hơn, Lý đại giáo chủ xinh đẹp này đối với nhị công tử của Vô Cực sơn trang tuyệt đối có tình, nhưng vẫn không tự biết. Hôm nay Triệu nhị công tử bị người cướp đi, Lý đại giáo chủ còn không định sẽ làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì nữa. Cố sức hít vào thở ra một lần, trong ngực hơn run run thành ba phần phập phồng. Dùng thanh âm run rẩy, Oanh Ca nỗ lực há miệng: “Công tử, hắn, không thấy…”