Một loại ngưng trọng không khí rải ra, đem tiếng nói nhỏ thầm thì dưới đài chậm rãi trầm xuống, cho đến khi tiếng động không còn. Gió to nổi lên giống như cảm nhận được khẩn trương giữa hai người, không khỏi mềm nhẹ xuống, trêu chọc tựa có tựa không sau góc áo hai người, đã bất động. Hai người ở trên lôi đài vẫn không nhúc nhích, mọi người ở đây vì bọn họ đã thiên trường địa cửu lâu như thế mà vẫn không có động tĩnh gì thì, hai người lại song song phi thân dựng lên, nhảy đến giữa không trung. Giữa đao quang kiếm ảnh, đại khí lưu động cũng tăng theo, áp lực dày đặc thấp cuộn trào mãnh liệt mà tới, giống như nước biến cắn nuốt tất cả, lại tựa núi xanh lăng không áp xuống, không khỏi làm người dưới đài há to miệng ra, ngay cả hô hấp đều quên mất, rất sợ một cái chớp mắt bỏ qua tình huống có thể trở thành truyền kỳ, chăm chú vào hai người, giao nhau ở giữa không trung, rơi xuống đất, đứng yên… Rồi mới rơi xuống trên lôi đài, hai người đưa lưng về nhau, lại bất động nữa. Hồi lâu… Nam tử phong hoa tuyệt đại kia, chậm rãi quay người lại, lộ ra dáng tươi cười tuyệt mỹ. “Triệu trang chủ, hảo công phu!” Sườn mặt dã diễm kia lại thiếu một sợi tóc đen, mỹ lệ lại không tổn hao gì. “Đa tạ Lý giáo chủ!” Triệu Cực cũng xoay người lại sắc mặt rất ư là bình tĩnh, nhìn không ra bất luận tình tự nào, chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy ngực: “Tại hạ chịu thua rồi!” Nhất thời dưới đài một mảnh ồ lên, rõ ràng là Vô Cực đao của Triệu Cực xén một sợi tóc của Lý Hưu Dữ, sao lại biến thành Triệu Cực thua chứ, mọi người chẳng hiểu ra làm sao cả. Lý Hưu Dữ mỉm cười cũng không nói quá nhiều, không có rêu rao trước đó, lại có thêm mấy tia bình thản. “Triệu trang chủ khách khí rồi!” “Ta đem nghịch tử này lên, mặc cho Lý giáo chủ xử lý!” Triệu Cực phi thân xuống, rơi tới dưới đài, mọi người giờ mới nhìn rõ, thanh văn ngoại bào mặc lục sắc, chỗ bên trái ngực, một mảnh vải lay lay tròn tròn, ngay cả sợi tơ cũng chưa tuột, lộ ra lý y tuyết trắng, Triệu Cực ở trong một mảnh ánh mắt ngạc niên, vung tay lên, một người đã bị trói gô áp tới, quỳ trên mặt đất. Người này chính là người luôn bị Lý Hưu Dữ ăn no không có chuyện gì tới tìm phiền toái, thần kỳ xui xẻo, Vô Cực sơn trang nhị công tử Triệu Trường Hữu! Ánh mắt Lý Hưu Dữ rơi tới trên người Triệu Trường Hữu, tuôn ra ánh sáng ấm áp, lộ ra tiếu ý chân chính, không đổi làm người phát hiện. Giống như ám hỏa ẩn sâu dưới lá khô, lại nóng rực lóng lánh khó có thể ẩn dấu. Khả Triệu Cực còn lại là bất đồng, chua xót nồng đậm lưu luyến ở bên mép, con mắt lây dính ươn ướt, lộ ra nhan sắc tươi vui, giống như cực kỳ uể oải nhắm lại hai mắt, khi lại chậm rãi mở ra thì, tuyệt quyết nhìn về phía tiểu nhi tử quỳ gối trước mặt mình. Đột nhiên Triệu Cực lộ ra mỉm cười, lại một chút cũng không cảm giác được ấm áp, trái lại là một trận băng lãnh. Dựa vào trực giác của bản năng, một loại sợ hãi không biết bò lên sau lưng Triệu Trường Hữu, Triệu nhị công tử bắp chân bị chuột rút run rẩy mở miệng kêu một tiếng “Cha!”