Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 292 : Chuyện không đáng mừng

Tuy đã hứa hẹn với Tây Lương Mạt là hôm sau sẽ ở đây, nhưng khi Tây Lương Mạt thức dậy vào sáng hôm sau, nhìn thấy hầu viết của Tư Lễ Giám kéo một chồng tầu chương đi qua trước mặt mình, Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bách Lý mỹ nhân bên cạnh, trong lòng thở dài một tiếng bất đắc dĩ. Quên đi, mỹ nhân bạc mênh, hắn đúng là số lao lực. Tây Lương Mạt ngồi trước gương để cho Bạch Trân chải đầu, lại không nhịn được than một tiếng. Bạch Trân thấy Tây Lương Mạt có vẻ buồn bực, không khỏi nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, hôm nay trong thôn dưới chân núi phía nam là hội chợ thường niên, chẳng phải Thiên Tuế gia nói sẽ đi cùng ngài sao, vì sao ngài lại từ chối?” Tây Lương Mạt lười biếng chống má, hừ khẽ: “Nếu có thể, ta thật sự không muốn từ chối, nhưng so với hắn ban ngày dạo chợ với ta, ban đêm về lại thức đêm xem tấu chương, thì ta tình nguyện tự mình đi, sau đó trở về có thể nhìn thấy hắn, dùng cơm với hắn, cùng đi ngủ với hắn.” Ừm, khi mang thai đặc biệt muốn người ta ở bên, nhất là nàng còn chưa từng sinh con, thấy thân thể mình biến dạng theo từng ngày, sau đó cảm thấy đứa bé trong bụng biết động, nói bản thân không bất an chút nào là không thể, luôn hy vọng hắn có thể ở bên mình từng giây từng phút. Bạch Trân cười hì hì, vừa giúp Tây Lương Mạt búi một búi tóc đơn giản sau đầu vừa nói: “Quận Chúa đau lòng cho gia đấy mà, lát nữa chúng ta về sớm một chút là được.” Vài ngày trước lão Y Chính tới nói khí huyết của Quận Chúa không quá thông thuận, cái bụng năm tháng đã hơi lớn cho nên cần đi ra ngoài nhiều để giải sầu, mấy hôm trước nghe nói dưới núi có hội chợ, Quận Chúa bèn nảy ý định cải trang đi tuần, không ngờ vẫn không thể đi cùng gia. Khi Tây Lương Mạt trang điểm đơn giản đi ra, Bách Lý Thanh tự mình đội một chiếc mũ trùm tinh xảo lên cho nàng, thản nhiên nói: “Cẩn thận một chút, đừng lộ mặt, cũng đừng để bị cảm lạnh.” Tây Lương Mạt ngửa mặt mỉm cười, nhìn mỹ nhân trước mặt nghiêm túc nhìn xuống, nắng sớm xuyên qua lá cây khoác lên hình dáng hắn một vầng hào quang, soi ra vài cái bóng làm cho người ta mê muội, Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới một câu thơ ở thời không khác – “Tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu*”. * Câu thơ trong Bài thơ về Sa Dương La Nạp của Từ Chí Ma: Tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu Tượng nhất đóa thủy liên hoa bất thắng lương phong đích kiều (Dịu dàng làm sao cái cúi đầu lặng lẽ kia Giống như đóa hoa sen e lệ trước cơn gió mát) Nàng không nhịn được nheo mắt lại, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái. Người xung quanh đều âm thầm cười, thức thời quay đầu đi. Bách Lý Thanh thoáng dừng động tác buộc mũ cho nàng, sau đó mới dùng vẻ mặt thản nhiên buộc chặt, bình tĩnh nói: “Xong rồi.” Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nói: “Được, ta sẽ về ngay, mang theo đồ ăn ngon cho ngươi.” Rồi nàng được Bạch Nhụy và Bạch Trân nâng lên kiệu. Bách Lý Thanh nhìn đám Tây Lương Mạt khởi hành, dặn đám Mị Lục cẩn thận bảo vệ Tây Lương Mạt, còn hỏi vài biện pháp phòng vệ dưới núi, được câu trả lời vừa lòng mới tao nhã khoát tay, nhìn theo đám Tây Lương Mạt rời đi. Chờ đám Tây Lương Mạt biến mất ở phía xa xa, Bách Lý Thanh mới liếc mắt nhìn Tiểu Thắng Tử bên cạnh: “Vừa rồi nói Chu đại nhân tới bái kiến, tuyên đi.” Rồi hắn chầm chầm đi về phía Thanh Trúc Viện. Bách Lý Thanh tới Thanh Trúc Viện không bao lâu thì Chu Vân Sinh và Rose đến bái kiến. “Vi thần tham kiến Thiên Tuế gia.” “Không cần đa lễ, đều là người một nhà.” Bách Lý Thanh lạnh nhạt nâng tay, hắn trực tiếp vào chủ đề chính, nhìn về phía Chu Vân Sinh nói: “Lúc trước ngươi sai Tiểu Thắng Tử truyền lời cho bản tọa, nói có chuyện quan trọng liên quan đến Mạt Nhi cần thương lượng, nói đi.” Chu Vân Sinh và Rose nhìn nhau, sau đó Chu Vân Sinh tiến lên chắp tay nói: “Thưa Thiên Tuế gia, là thế này, nay phu nhân đã mang thai tháng thứ sáu, thai ổn định, ngài cũng có thể cảm nhận được thai nhi cử động, nhưng có một chuyện chúng ta cần đến bẩm báo với ngài.” Hắn do dự một lát rồi tiếp tục nói: “Ta và Rose hoài nghi phu nhân mang thai đôi.” Bách Lý Thanh khựng lại, sau đó nhìn về phía Chu Vân Sinh, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi nói thật chứ?” Rồi hắn lại do dự nhíu mày nói: “Nhưng lúc trước lão Y Chính cũng không chẩn đoán ra.” Rose tiến lên nói: “Thưa Thiên Tuế gia, bởi vì phi tần mang thai đôi trong cung không nhiều cho nên lão Y Chính không tinh thông chuyện này bằng du y chúng ta. Trong sa mạc có một bộ lạc, không hiểu vì sao rất nhiều người mang thai đôi, cho nên vi thần có chút kinh nghiệm, hơn nữa không biết ngài có chú ý tới không, phu nhân mang thai năm tháng mà bụng như người ta mang thai bảy tháng.” “Ngươi có thể xác định không?” Trên mặt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia vui mừng, sau đó lại nhăn mày nói: “Nhưng mà, thai đôi khi sinh sản có phải đặc biệt vất vả không?” Hắn còn nhớ khi còn nhỏ nghe đám ma ma bên cạnh từng nói, năm đó khi mẫu thân sinh hai huynh đệ bọn họ cực kỳ vất vả, suốt ba ngày ba đêm, kiệt sức mới sinh ra bọn họ, tình hình lúc ấy rất nguy hiểm. Chu Vân Sinh ở bên khẽ thở dài một tiếng: “Không sai, đây là chuyện chúng ta lo lắng nhất sau khi xác định phu nhân mang thai đôi, nữ tử bình thường mang thai đôi khi sinh sản đã vất vả gấp đôi mang thai đơn, thể chất của phu nhân lại không tốt lắm, cho nên… chúng ta có chút lo lắng khi phu nhân sinh sản có khi nào sẽ cực kỳ khó khăn hay không.” Đây cũng là lý do vì sao hắn lựa chọn nói với Bách Lý Thanh chuyện này khi Tây Lương Mạt không có ở đây, tiểu tiểu thư không nên có bất cứ áp lực nào về tinh thần. Sau khi nói hết lời, ba người đàn ông ở đây đều im lặng, ai cũng biết nữ tử mang thai sinh sản vốn đã đi một vòng qua quỷ môn quan, nếu thuận lợi thì thôi, là có phúc. Nếu không có phúc, mẹ và con có thể giữ lại một đã là không tệ, nếu không cẩn thận sẽ là một xác hai mạng. Hơn nữa chuyện này thân thể tốt còn không thể cam đoan có thể thuận lợi, nếu thân thể không tốt thì càng đáng lo. “Nếu đến lúc đó…” Chu Vân Sinh dừng một chút, lẳng lặng nhìn Bách Lý Thanh nói: “Nếu đến lúc đó, chỉ có thể giữ lại một, chúng ta chắc chắn cố hết sức bảo vệ cốt nhục của Thiên Tuế gia…” “Bảo vệ mẹ!” Bách Lý Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào Chu Vân Sinh, ánh mắt âm u đến tận cùng đó làm cho Chu Vân Sinh và Rose đều cảm thấy một luồng sát khí tanh máu và sắc bén như đến từ địa ngục. “Sau này không cần để ta nói lại lần thứ hai, loại vấn đề này không cần lấy ra hỏi nữa.” Chu Vân Sinh cũng không sợ hãi ánh mắt của Bách Lý Thanh, hắn lẳng lặng nhìn kỹ Bách Lý Thanh một lúc lâu, giống như đang phán đoán Bách Lý Thanh nói có thật hay không, sau khi xác định trong vẻ mặt lạnh như băng của đối phương không có bất cứ do dự gì, hắn mới hơi nhếch khóe môi, kính cẩn nói: “Cẩn tuân chỉ dụ.” Rose lại nhăn mày nói: “Trước tiên chưa nói giữ lại ai, có thể giữ lại tất cả là tốt nhất, nếu không được, đương nhiên phải bảo vệ tiểu tiểu thư, nhưng ta nghĩ ta phải cẩn thận nghiên cứu xem có phương pháp tốt hơn không, nếu không chẳng may ngay cả…” Hắn không nói hết lời, thai đôi đối với Tây Lương Mạt mà nói là một món quà mang theo hơi thở khó lường, cho nên không thể không tính đến khả năng tệ nhất. Bách Lý Thanh im lặng một lát, bỗng nhiên lạnh như băng mở miệng nói: “Nếu không cần đứa nhỏ nàng sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì phải không?” Rose và Chu Vân Sinh đều sửng sốt, sau đó liếc nhìn nhau, nhìn thấy thứ gì đó không thể xác định, hoặc nên nói là không thể tin trong mắt nhau. Rose thử thăm dò nhìn về phía Bách Lý Thanh hỏi: “Ý của ngài không phải là không cần đứa nhỏ đấy chứ?” Bách Lý Thanh nâng lên đôi lông mày đen dài lạnh nhạt nhìn hắn một cái, chính cái liếc mắt đó khiến Rose và Chu Vân Sinh lập tức xác nhận một chuyện. Tử khí nồng đậm hắc ám, lạnh như băng kia nào có giống nói đến con mình, mà hoàn toàn giống như đang đối mặt với kẻ địch. Chu Vân Sinh nhăn mày nói: “Thiên Tuế gia, tiểu tiểu thư rất coi trọng đứa bé trong bụng, mẹ con liền tâm…” Hắn còn chưa nói hết Bách Lý Thanh đã lạnh lùng ngắt lời: “Nàng sẽ không biết gì hết.” Hắn chậm rãi bỏ sách trong tay xuống, đứng khoanh tay, tiếp tục âm u nói: “Bản tọa mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, lặng lẽ xóa bỏ hai nghiệp chướng trong bụng nàng là được, chỉ cần làm sạch sẽ một chút, nàng vĩnh viễn sẽ không biết.” Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ, không chút do dự khi đối đãi với cốt nhục của mình làm cho Rose và Chu Vân Sinh không biết nên vui hay nên cảm thấy trong lòng rét lạnh. Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Bách Lý Thanh quả thật… Bọn họ gần như đều bị mê hoặc bởi vẻ vui sướng dịu dàng thắm thiết của Bách Lý Thanh khi biết Tây Lương Mạt mang thai, mà quên mất nam nhân này có được thành tựu ngày hôm nay không thể không kể đến tác phong tàn nhẫn tới cực điểm, không người nào sánh bằng của hắn. Nhưng mà… Chu Vân Sinh khẽ thở dài một tiếng: “Thiên Tuế gia, chuyện không đơn giản như vậy, nữ tử mang thai đến tháng thứ năm còn sảy thai vốn đã rất nguy hiểm, mà tiểu tiểu thư còn mang thai đôi sẽ càng nguy hiểm hơn, có lẽ sẽ xuất huyết quá nhiều, thậm chí sẽ để lại di chứng cả đời, hơn nữa chúng ta đến nói cho ngài chuyện này không có nghĩa khi tiểu tiểu thư sinh sản nhất định sẽ xảy ra chuyện.” Bách Lý Thanh nhăn mày, sắc mặt u ám sắc bén nhìn Chu Vân Sinh và Rose nói: “Thế này không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ không có đối sách nào sao, còn nữa, nếu dựa theo cách nói của các ngươi, tỉ lệ khó sinh là bao nhiêu?” Rose trầm ngâm một lát, dù sao hắn tiếp xúc với chuyện này nhiều, hắn kiên trì nói: “Dựa theo sức khỏe của tiểu tiểu thư, nếu thai đơn có lẽ chưa đến một phần tỉ lệ, nhưng nay ước chừng có bốn phần sẽ dẫn đến khó sinh.” “Rầm!” Cả một bàn tấu chương bị Bách Lý Thanh đá đổ, tấu chương rơi hết xuống đất, hơi thở tanh máu âm u trên người hắn làm cho tất cả mọi người trong phòng rùng mình, rõ ràng đã là tháng ba mà vẫn khiến người ta không rét mà run, người trong phòng vội vàng quỳ xuống. Rose có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Chu Vân Sinh, không nói gì. Không biết bao lâu sau, Rose và Chu Vân Sinh cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, giọng nói tối tăm không hề có tình cảm của Bách Lý Thanh mới như phiêu đãng ra từ địa ngục: “Hai nghiệp chướng này giữ cũng không được, không giữ cũng không được, vậy biện pháp đâu, các ngươi có biện pháp gì? Đừng nói với bản tọa, các ngươi tới đây nói những thứ vô nghĩa này mà ngay cả một biện pháp cũng không có.” Rose không nhịn được phải lắc đầu, hơi thở đáng sợ giống như chỉ cần bọn họ nói không có cách là sẽ xé xách bọn họ thành trăm mảnh của nam nhân trước mặt thật sự làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn, để không mất mặt xoay người bỏ chạy trước khí thế đáng sợ này, Rose vội vàng nói: “Ừm, ta và Vân Sinh thương lượng đã lâu, nhiệm vụ hàng đầu hiện nay là khiến tiểu tiểu thư giữ tâm trạng thoải mái, sau đó tăng cường thể chất của nàng, bởi vì tiểu tiểu thư mang thai cho nên một số loại thuốc bổ không thể dùng, vì vật ta nghĩ cần cẩn thận nghiên cứu những loại thuốc bổ thích hợp cho phụ nữ có thai, sau đó…” Rose nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta nghĩ cần về biển chết một chuyến, bởi vì ở Kính Hồ có một số tư liệu về bộ tộc sinh đôi rất nhiều mà năm đó ta từng chẩn trị, hơn nữa ta cũng muốn đi thăm bộ tộc kia một chuyến, xem bọn họ có phương pháp xử lý gì hay không.” Thật ra nói là phương pháp xử lý, chi bằng gọi là phương pháp cấp cứu, bởi vì tình hình của Tây Lương Mạt đến lúc đó chỉ có thể là cấp cứu. Chu Vân Sinh cũng gật đầu nói: “Hiện giờ chỉ có thể cố gắng hết sức, vi thần cũng sẽ nhanh chóng sai người của bộ chữ Liệt sưu tập một số công việc cần chú ý về thai đôi.” Bách Lý Thanh buông tầm mắt, khóe môi nhếch lên một cách mỉa mai, độ cong đó còn mang theo sát khí dày đặc: “Đây là phương pháp các ngươi nghĩ ra? Ta muốn phương pháp hữu hiệu trăm phần trăm, không phải đoán, không phải ước chừng.” Chu Vân Sinh cắn răng, trầm giọng nói: “Thiên Tuế gia, chúng ta thân là đại phu chỉ có thể nói sẽ làm hết sức, cho dù người bị bệnh là chủ tử của chúng ta, nhưng chúng ta không phải Ngự Y trong cung, không biết tự biên tự diễn, chúng ta chỉ ăn ngay nói thật. Hơn nữa nữ tử sinh đôi nguyên nhân chủ yếu do gia tộc nam tử có nhiều người sinh đôi, như vậy tỉ lệ mang thai đôi sẽ lớn hơn.” Đây là lời chỉ trích không chút khách khí, Bách Lý Thanh và Bách Lý Lạc là sinh đôi, Bách Lý Tố Nhi và Bách Lý Liên Nhi cũng là sinh đôi, hắn từng điều tra, ngay cả Bách Lý Hách Vân cũng có một đệ đệ sinh đôi, có điều sinh ra đến ngày thứ hai đã chết non mà thôi. Nếu Tây Lương Mạt không gả cho Bách Lý Thanh thì làm sao mang thai đôi được. Thân thể Bách Lý Thanh cứng đờ, đúng vậy, hắn không thể phủ nhận, hoàng tộc Tây Địch thường xuyên sinh ra thai đôi, nhất là ba đời gần đây, giống như tất cả sinh đôi đã đầu thai đến hoàng tộc Tây Địch. Chu Vân Sinh nhìn dáng vẻ của Bách Lý Thanh, khẽ thở dài trong lòng, cảm giác căm tức nhạt đi một chút mới nói: “Bây giờ Thiên Tuế gia chưa cần lo lắng, hiện giờ cách thời điểm tiểu tiểu thư sinh còn mấy tháng, vi thần tin chúng ta nhất định có thể tìm được phương pháp bảo vệ tiểu tiểu thư và đứa nhỏ.” Cho dù không vì Bách Lý Thanh hắn cũng sẽ tìm được phương pháp giải quyết cho Tây Lương Mạt, sự chờ mong của Tây Lương Mạt đối với đứa nhỏ hắn cũng tự mắt nhìn thấy. Bách Lý Thanh gật đầu, nhắm mắt lại, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi, mau về kinh thành tìm lão Y Chính và lão Ma Đầu thương lượng.” Lại nói tới bên này, Tây Lương Mạt xuống núi, từ con đường nhỏ đi hai khắc, ra khỏi phạm vi phòng vệ của Cẩm Y Vệ tại Thu Sơn bèn thay một chiếc xe ngựa khác, đi chưa xa đã trông thấy một thị trấn nhỏ, người xung quanh cũng dần đông đúc hơn. Không ít người nhìn cách ăn mặc đã biết là thợ săn trong núi, trên tay cầm đủ loại thịt thú rừng, có cả nông phu và nông phụ người nào người nấy mang theo đặc sản hoặc các loại đồ chơi thủ công đi về phía thị trấn. Xe ngựa của Tây Lương Mạt nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng thực ra bên trong cực kỳ thoải mái, ngay cả rèm của sổ cũng được chế từ the mỏng, loại the này chế tác cực kỳ phiền phức, là một loại vật liệu đặc biệt của đất Thục chế thành mành, từ bên ngoài nhìn vào gần như không nhìn thấy gì, nhưng từ bên trong nhìn ra lại rất rõ ràng, miễn cho Tây Lương Mạt phải vén rèm lên mà vẫn nhìn thấy cảnh trí và tình hình bên ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy thứ này nàng không nhịn được phải than thở về trí tuệ của cổ nhân, thật sự là… thật sự làm cho người ta không tưởng nổi. “Quận… Phu nhân, lát nữa sẽ đến chợ, nhưng nô tỳ thấy có rất nhiều người, hay là chúng ta đi tửu lâu hôm qua Tiểu Thắng Tử đặt trước ngồi một lúc, lát nữa xem tình hình rồi lại đi dạo được không?” Bạch Trân nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo đằng trước, không khỏi thì thầm trong lòng, chẳng may không cẩn thận xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Bạch Nhụy ở bên phụ họa: “Đúng rồi, Đại tiểu thư, ngài nên cẩn thận một chút thì hơn.” Nói thật, đây cũng là tiếng lòng của tất cả hộ vệ, nếu phu nhân và tiểu chủ tử xảy ra chuyện gì thì khó mà lường được hậu quả. Tây Lương Mạt lại lơ đễnh, cười nói: “Nào có chiều chuộng như thế, ngươi không thấy ở đây cũng có rất nhiều phụ nữ mang thai đang buôn bán à?” Bạch Nhụy và Bạch Trân nghe vậy nhìn xung quanh, quả nhiên trông thấy không ít phụ nữ có thai cầm gà kéo chó đi về phía chợ, còn có người trên lưng cõng một đứa, tay dắt một đứa, trong bụng một đứa, tay kia thì cầm giỏ rau xanh của mình. Bạch Nhụy mở to mắt không tin nổi, nhưng nghĩ lại lại nói: “Bọn họ làm sao có thể so với Đại tiểu thư được.” Tuy Bạch Trân không nói gì thêm nhưng vẻ mặt cũng tỏ vẻ nàng đồng ý với điều này. Tây Lương Mạt cười cười, không nói những lời ngu xuẩn như con người ngang hàng, có những thứ bất bình đẳng từ khi sinh ra đã có, cho dù ở thời đại sau này cũng vậy, có điều ở thời đại này khoảng cách càng thêm rõ ràng và khó phá vỡ mà thôi, nàng cũng không định tới đây đứng lên đấu tranh vì sự bình đẳng của con người. Chỉ chốc lát sau, bọn họ tới tửu lâu mà Tiểu Thắng Tử đã đặt sẵn, Hương Mãn Lâu này đã là tửu lâu tốt nhất trong trấn nhỏ. Cho dù trong mắt đám Bạch Trân, nơi này thật sự không tốt lắm, cực kỳ đơn sơ, ngay cả phòng riêng cũng không có, cho nên Tiểu Thắng Tử trực tiếp bao cả lầu. Cũng may nơi này coi như sạch sẽ, cả đoàn chủ tớ ngồi một lúc lâu, xem cảnh náo nhiệt lại ngay ngắn có trật tự bên dưới, cuối cùng không nhịn được cùng nhau xuống lầu, vào chợ đi dạo. Có điều bọn họ không ngờ rằng ở nơi nhỏ bé thế này còn có thể gặp được người quen. “Tam tỷ tỷ, tỷ có thể nhanh một chút được không?” Tây Lương Nguyệt tức giận lườm Tây Lương Sương đã chậm hơn mình bảy, tám mét. Tây Lương Tĩnh nhìn hai tỷ muội, hơi nhăn mày không nói gì thêm, lẳng lặng nhìn bốn phía.