Hoàn Mỹ Đại Tổng Giám Đốc
Chương 6
Tuấn Vũ và Tâm Đình, mặc dù chưa xác định rõ quan hệ, nhưng một người thì khao khát sự quan tâm, người kia lại chỉ mong được gần gũi người mình yêu, thành ra vẫn duy trì mối quan hệ bình thường, là thủ trưởng và nhân viên.
Thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Dạo này hai người rất hay gặp riêng, mối quan hệ do đó cũng từ từ mà thay đổi.
Hết giờ làm việc, Tâm Đình đang thu dọn hồ sơ thì Tuấn Vũ bước ra khỏi văn phòng, đến chỗ nàng, búng búng ngón tay xuống bàn làm việc: “Chờ anh một chút, vội về có việc sao?”
“Dạ không, chủ tịch, anh cần em làm việc gì?” – Công việc của chàng đối với Tâm Đình luôn là ưu tiên số một, vì vậy dù tối nay có thực sự bận, nàng cũng sẽ nói là mình rảnh.
“Tốt lắm, đi ăn tối với anh” – Tuấn Vũ vừa nói vừa tiến nhanh ra cửa.
Cùng đi ăn tối với chàng sao? Thật là ngạc nhiên quá đỗi, chắc tại chia tay với chị Thần Nhân nên anh ấy cô đơn, muốn có người đi ăn cùng chăng?
Tuy chỉ là người thay thế, nhưng được đi ăn tối với chàng cũng đã là một niềm vui quá lớn rồi.
Đường Tuấn Vũ quay đầu - “Nhanh chút, anh đói lắm rồi”
“Dạ” - Nàng cầm lấy túi xách, rất nhanh theo sau.
Ăn xong bữa tối, chàng lại không cho nàng về mà dụ dỗ đến nhà mình. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu kia khiến chàng không sao cầm lòng được, lập tức cho nàng một cái hôn nồng nhiệt mãi không dừng.
Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai đây?
Tuấn Vũ rất hài lòng với thực tại, nó vừa đủ thân mật, lại vừa rất ám muội, thật vui vẻ. Cảm giác này chàng chưa bao giờ được trải qua.
Số lần hai người cùng nhau ăn cơm càng ngày càng nhiều. Ban đầu chỉ một hai lần một tuần, về sau nếu tối nào không có việc công ty, hai người đều ở bên nhau.
Hôm nay vừa ra khỏi công ty thì có điện thoại, nói có việc cần chàng giải quyết. Không biết công việc sẽ mất bao lâu thời gian, vì thế chàng đưa chìa khóa nhà cho nàng : “Em về trước đợi anh nhé! Nhớ mua luôn chút gì ăn tối!”
Tâm Đình nhận chìa khóa - “Chủ tịch”
“Sao em?”
“Là…. Em có thể sử dụng nhà bếp được không? Em muốn tự nấu bữa tối” – Tuy rằng ăn nhà hàng thật là ngon miệng, nhưng ăn ngoài triền miên như thế, quả thực không tốt cho sức khỏe. Nếu có thể, nàng nguyện giúp chàng chuẩn bị bữa tối, cái ý này nàng đã nghĩ tới từ lâu, nhưng ngại không mở miệng.
“Sẽ không quá mệt mỏi chứ?”
“Dạ không” - nàng cười lắc đầu.
Chàng âu yếm vuốt tóc nàng: “Tốt lắm, nếu em muốn thì làm ngay đi!”
Chu Tâm Đình bắt đầu nấu bữa tối, chỉ cần không tăng ca, thời gian cho phép, nàng đều sẽ tự mình làm bữa tối, mà Tuấn Vũ cũng không phản đối, ngược lại chàng ăn thật vui vẻ, bởi vì tay nghề làm bếp của nàng rất khá, mỗi món ăn đều rất ngon miệng.
Chàng thực lòng thích những bữa cơm Tâm Đình tự tay nấu nướng, chỉ 3 món thức ăn và một món canh, rất đơn giản chứ không cầu kỳ như nhà hàng, nhưng rất ấm cúng. Vừa ngon miệng lại vừa đầy ắp yêu thương.
Ăn tối xong, cả hai lên phòng khách. Tuấn Vũ mở ti vi coi tin tức, Tâm Đình không hứng thú lắm nên lôi đồ mỹ nghệ ra làm. Đó là một cái túi xách bằng trân châu, được làm bằng tay từ rất nhiều những hạt châu nhỏ xíu.
Việc này là chị Nhã Lị nhờ nàng làm. Lần trước nàng có làm một cái túi đưa cho chị trưng bày, một bà khách sang trọng rất yêu thích nên đã mua mất. Vì thế chị nhờ nàng làm cái khác để đặt ở tiệm.
Ban đầu nàng định làm trong thời gian rảnh sau khi tan tầm, nhưng do dạo này nàng ngày nào cũng đến nhà chủ tịch, thế nên đành phải mang luôn qua đây làm. Nếu không thế thì sẽ không cách nào kịp đưa cho chị vào tuần sau.
Chương trình TV chuyển qua quảng cáo, Tuấn Vũ nhìn qua Tâm Đình hỏi: “Em nói chị Nhã Lị là nhà thiết kế, tại sao không làm mà nhờ em vậy?”
Nàng ngọt ngào cười - “Chị ấy nói em khéo tay, đây là khả năng thiên bẩm” - Nàng chưa hề được đào tạo qua, nhưng đối với hàng thủ công mỹ nghệ này quả thực rất có hứng thú.
Chàng nhìn khuôn mặt dịu dàng ấy, khẽ cười, tắt TV – “Anh đi tắm đây!”
“Dạ!” – nàng đều tay xỏ hạt châu, khẽ trả lời.
“Hôm nay có lẽ anh sẽ tắm bồn”
“Dạ!” – nàng vẫn chăm chú làm.
Tuấn Vũ hôn nhẹ vào má nàng rồi đứng dậy – “Anh ở trong phòng tắm đợi em!”
Tâm Đình dừng tay, mặt đỏ bừng, hai tay run bắn lên khiến cho chuỗi hạt vừa xâu cũng xổ ra tung tóe nhảy nhót trên bàn. Nàng vội đưa 2 tay lên ôm lấy khuôn mặt nóng ran, tim nàng cũng đang nhảy nhót y như những hạt châu kia.
Tuy đã qua lại với nhau một thời gian, nhưng Tâm Đình vẫn không sao quen được những hành động thân mật quá mức. Tuấn Vũ thì ngược lại, có vẻ thực sự thích hai người cùng nhau tắm bồn......
Tuấn Vũ đi đến phòng tắm, quay đầu nhìn nàng. Dù chỉ thấy nàng đang cúi đầu, nhưng chàng biết rất rõ khuôn mặt kia nhất định đang đỏ bừng…chỉ cần tưởng tượng ra cảnh được ôm nàng với vẻ thẹn thùng trong lòng, chàng đã bắt đầu thấy hưng phấn…
Mùa mưa bão bắt đầu xuất hiện. Sáng chỉ mưa rả rích, thế mà bây giờ đã chuyển qua nặng hạt.
Buổi chiều, Chu Tâm Đình đem tư liệu vào văn phòng của chủ tịch.
“Tâm Đình, anh đi qua bên xưởng kiểm tra một chút, em cứ ở công ty chờ anh nha, xong việc anh sẽ quay xe lại đón em” – Bình thường thì nếu chàng bận, nàng sẽ về nhà trước chờ chàng, nhưng hôm nay mưa to quá!
“Chủ tịch, hôm nay em muốn về nhà trọ một chút, được không ạ?” – Mặc dù tối nào cũng ngủ lại nhà chàng, nhưng nàng không hề có ý mong trở thành bà nọ bà kia, mà luôn biết rất rõ vị trí của mình. Sáng nào nàng cũng dậy sớm, quay về nhà trọ thay đồ rồi mới đi làm.
“Sao thế em?”
“Vì mấy hôm nay mưa hoài, em muốn kiểm tra lại phòng trọ một chút” – Sáng nay khi nàng về, đã thấy rất nhiều chỗ dột, nếu không kịp sửa sang lại thì rất có thể sẽ bị ngập nước nặng.
Nghe Tâm Đình nói tối nay không về cùng chàng, Tuấn Vũ hơi nhíu mày – “Em vẫn ở cái nhà trọ dột nát cũ kỹ ấy à? Anh đã bảo em tìm nơi mới rồi cơ mà?” – Chàng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hiện tại trong cái phòng cũ nát ấy.
“Em có tìm, nhưng chưa thấy cái nào phù hợp!”- Bởi vì nàng muốn có khoảng không gian đủ rộng để vẽ tranh, mà lại không quá xa công ty, bằng không thì chỗ hiện tại cũng là rất tốt rồi – “Chờ thời tiết tốt, em sẽ đi tìm tiếp xem sao”.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã có thói quen tiết kiệm, tính cách này cũng có phần ảnh hưởng từ dì Kỷ Di. Dì nói phụ nữ nên luôn có một ít tiền giắt lưng. Tuy gửi ngân hàng cũng chưa biết để làm gì, nhưng nàng vẫn tiếp tục tiết kiệm.
“Anh biết rồi! Nhưng trời mưa to thế này, em cứ ở công ty chờ anh, tí nữa anh sẽ quay lại chở em về phòng trọ”
“Không cần đâu chủ tịch, em tự về được rồi!” – Tâm Đình cười cười trả lời, nhưng thái độ rất kiên định.
“Nhưng một mình em thì…” Chàng thực sự lo lắng.
“Chủ tịch, không cần lo lắng cho em đâu. Em đã tự lập ở Đài Bắc rất nhiều năm rồi, không có vấn đề gì đâu”
Nàng không muốn gây thêm phiền toái cho chàng. Đi kiểm tra kho xưởng xong thì cũng mệt lắm rồi, chàng cần phải về nhà nghỉ ngơi.
“Thôi được rồi!” – Thoạt nhìn tưởng nàng yếu đuối, nhưng kỳ thực là một người rất độc lập. Cứ nhìn cách làm việc gọn gàng và hoàn mỹ của nàng thì biết. Nhưng bây giờ đã có chàng bên cạnh, không phải dựa vào chàng một chút sẽ tốt hơn sao? – “Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh nhé!”
“Dạ, em về trước đây!”
Mưa vẫn gào thét không ngừng. Càng về tối thì gió lại càng nổi lên mạnh…..
Tâm Đình không ngờ lần này phòng dột còn nghiêm trọng hơn cả lần trước. Nàng định mang áo mưa vào, nhưng trong phòng mà mặc áo mưa chẳng phải rất buồn cười sao? Nghĩ thế nên nàng lại chịu đựng nước mưa rơi xuống người trong khi chuyển đồ từ phòng khách và phòng ngủ vào phòng tranh, là nơi duy nhất khô ráo.
Xem ra không tìm phòng mới để chuyển đi không được.
Nàng gọi điện thoại về nhà cho cha và dì Kỷ Di yên lòng. Một lúc sau thì thấy chủ tịch gọi tới, nàng bình tĩnh trả lời: “Chủ tịch, có chuyện gì ạ?”
“Trời mưa to quá, phòng trọ của em có sao không?”
“Dạ không sao”- Chàng lo lắng cho mình sao? Nàng vui sướng trả lời.
“Thật không?”
“Cám ơn chủ tịch quan tâm,…. A!” - Nàng vừa muốn chạy đến nơi khô ráo, nhưng lại bị trượt té, làm cho nàng phát hoảng kêu một tiếng, cảm thấy thật mắc cỡ.
“Tâm Đình, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Tuấn Vũ gấp gáp hỏi.
Nàng vuốt vuốt ngực cho bình tĩnh, rồi mới trả lời: “Không có việc gì, em muốn đi đến phòng khách, không cẩn thận nên té ngã” - Một hồi lâu sau, không nghe Tuấn Vũ nói gì - “Chủ tịch?”
“Được rồi, anh cúp máy đây!”
“Vâng, chào anh!”
Nàng cúp máy. Tuy rằng không biết vì sao chàng đột ngột im lặng, cũng thấy chút thắc mắc. Nhưng biết chàng có quan tâm đến mình, chỉ thế thôi nàng đã vui lắm rồi.
Hơn một tháng nay, nàng rất vui vì đã gần chàng hơn một chút nữa. Trở nên thân cận với chàng như thế, trước kia có nằm mơ nàng cũng không dám. Nhưng mặt khác, nàng lại thấy lòng mình thật bất an.
Có thể gần gũi với chàng, đương nhiên nàng rất vui. Nhưng nàng sợ rằng nếu cứ mỗi ngày mỗi thêm yêu Tuấn Vũ nhiều hơn nữa, cuối cùng nhận về một con số 0 tròn trĩnh. Nàng có còn cam chịu như ngày xưa không? Chỉ cần thấy chàng vui thì mình cũng hạnh phúc?
Nàng rất muốn biết vì sao Tuấn Vũ và chị Thần Nhân chia tay, nhưng nàng cũng biết rất rõ đó không phải là việc của một thư ký. Nhưng mà….họ yêu nhau sâu đậm nhiều năm như vậy, không phải nói thôi là thôi, huống chi chàng yêu chị sâu đậm như vậy.
Tuy biết những việc chàng làm đối với mình không hề kèm theo tình yêu trong đó, nhưng nàng vẫn tình nguyện nghe theo, bởi vì nàng thực sự rất yêu chàng.
Có lẽ nàng không cần suy nghĩ quá nhiều như vậy. Ít lâu nữa thôi, chàng sẽ có bạn gái mới, thì sẽ không cần nàng nữa. Hoặc chị Thần Nhân quay về, họ sẽ lại vui vẻ bên nhau mà quên nàng ngay thôi.
Đến lúc đó nàng sẽ nhận về một khoảng không trống rỗng. Dù rất đau khổ, nhưng nàng sẽ chọn cách rời đi!
Sau khi đem mọi thứ chất vào phòng tranh thì nàng cũng ướt nhẹp. Định đi tắm rửa thay đồ thì chuông cửa vang lên, nàng thực sự hoang mang, mưa bão thế này, ai đến vậy?
Vừa thấy chủ tịch đứng ở cửa, nàng tròn mắt ngạc nhiên. Sao chàng lại đột nhiên xuất hiện thế này?
Đường Tuấn Vũ quả thực không thể tin được vào những gì mình đang thấy trước mắt. Bên ngoài trời mưa to, nhà trọ của nàng mưa nhỏ, còn nàng toàn thân ướt đẫm.
“Nơi này em không thể ở lại được. Lấy vài bộ đồ rồi theo anh” – Chàng nói giọng không vui, còn chứa chút đau lòng. Không phải đã dặn có chuyện gì phải gọi điện thoại liền sao?
Lúc nãy nghe nàng kêu lên trong điện thoại, chàng đã biết có chuyện rồi. Bởi vậy tuy nàng nói không có chuyện gì, nhưng chàng vẫn lo lắng chay xe đến ngay.
Chàng vì lo lắng cho mình mà đến đây sao? Tim nàng đập thùng thùng…chỉ cần thế thôi cũng đủ làm nàng thỏa mãn.
Tuấn Vũ thấy Tâm Đình cứ đứng ngây ra nhìn mình mà không có động đậy gì - dù biết là nàng luôn nhìn mình si mê như vậy, nhưng bây giờ không phải lúc, để đi chỗ khác khô ráo hơn, sẽ cho nàng thoải mái ngắm – chàng giục: “Sao đứng ngẩn ra thế? Mau đi lấy hành lý!”
Vừa nói chàng vừa nhéo mũi nàng, ai bảo có chuyện thế này mà không điện thoại gì hết.
Tâm Đình vuốt vuốt cái mũi: “Chủ tịch, không cần đâu, phòng khách không bị dột mà!”
Chàng nghiêm mặt, giọng nói dứt khoát: “Nhanh lên, đừng để anh phải chờ!”
Nghĩ rằng mình chọc giận chàng, Tâm Đình vội vã gật đầu: “Dạ!”
Cầm theo chút đồ, Tâm Đình cùng Tuấn Vũ rời khỏi phòng trọ đang nhỏ mưa tí tách.
Vừa ngồi vào xe, Tuấn Vũ liền nói: “Anh thấy em khỏi cần tìm nhà nữa, chuyển đến nhà anh đi!”
“Gì cơ ạ?” Chu Tâm Đình kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Sao phải kinh ngạc thế, không phải dạo này ngày nào em cũng ở đó sao?” – Đây là do vừa mới nhìn thấy toàn thân nàng ướt đẫm, chàng liền lo nghĩ không biết chỗ mới ấy có an toàn không? Chi bằng dọn về nhà chàng thì hơn.
“Nhưng….” – Ngủ lại qua đêm với ở cùng là hoàn toàn khác nhau, chủ tịch vừa nói là…….Ở chung!
Nàng nghĩ hoài không ra lí do tại sao chàng lại nói thế, hơn nữa nếu chị Thần Nhân trở về, chàng phải làm sao?
Tuấn Vũ thấy ngay nét do dự trên mặt nàng, chàng biết với tính hay thẹn của Tâm Đình, nàng sẽ rất khó chấp nhận yêu cầu này. Thực ra chàng cũng ngạc nhiên với quyết định của mình, nhưng không muốn sau này phải lo lắng cho sự an toàn của nàng, nên chàng vẫn quyết định là phải làm như vậy.
Yêu Nhân Nhân lâu năm như vậy, cũng đã từng nghĩ đến kết hôn, nhưng quả thật chưa bao giờ chàng nghĩ đến chuyện ở chung. Đơn giản là lịch sinh hoạt của 2 người hoàn toàn trái ngược nhau. Hơn nữa Nhân Nhân cũng chưa bao giờ yêu cầu chuyện này, có lẽ nàng lo cho sự nghiệp của mình. Có bạn trai thì được, nhưng ở chung với bạn trai lại là chuyện lớn, nếu chuyện vỡ lở ra thì hình tượng của nàng sẽ bị phá hỏng.
Với Tâm Đình, chàng thấy mình có thể ở chung được. Bằng chứng là hơn một tháng qua, hai người ở chung rất vui vẻ, thân mật mà không nhàm chán.
Thấy Tâm Đình còn đang băn khoăn, không lẽ nàng không đồng ý sao? Chàng muốn hỏi rằng không phải nàng yêu chàng sao? Thế thì ở cùng nhau có gì không tốt? Thế nhưng chàng cũng biết rằng không thể hỏi trực tiếp như thế được, nó sẽ phá hỏng ngay cái ý muốn ở chung mà chàng vừa nêu ra.
Nghĩ thế nên chàng diễn đạt theo cách khác: “Tâm Đình, em không cần nghĩ nhiều quá đâu! Em sẽ ở phòng khách, giống như anh cho em thuê phòng ấy. Ngược lại em có thể giúp anh làm việc nhà. Phía công ty dịch vụ cũng mới thay người giúp việc theo giờ của anh, anh không quen lắm, cũng muốn hủy dịch vụ. Như vậy chúng ta đôi bên cùng có lợi!” – Lúc nào rảnh chàng sẽ gọi báo cho bên công ty ngừng hợp đồng, sẽ giấu chuyện này để Tâm Đình không biết.
Thì ra lí do là vậy, nàng đã hiểu. Nếu chàng đã không thích người giúp việc ấy, thì nàng sẽ rất sẵn sàng giúp chàng việc nhà.
“Sao em thấy thế nào?” – Giọng chàng có chút nóng vội.
“Được, em đồng ý!”
Thấy nàng gật đầu, Tuấn Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ.
Hai người đi vào nhà của chàng. Lập tức Tuấn Vũ đem đồ vào phòng ngủ, nàng ngạc nhiên, không phải chàng nói nàng sẽ ở phòng khách sao?
Nàng đi theo vào: “Phải để đồ ngoài phòng khách chứ ạ?”
“Phòng khách chưa sửa sang, không thể ở được. Tạm thời em cứ ngủ cùng anh trong này đi! Coi em kìa, ướt như chuột lột, nhanh vào tắm rửa đi kẻo cảm lạnh!”
Nàng không biết nên nói thêm gì, đành nghe lời đi vào tắm rửa.
Đứng dưới vòi hoa sen, Tâm Đình suy nghĩ miên man về những chuyện đã xảy ra trong ngày. Nàng vẫn thấy quay cuồng rối tinh rối mù, có lẽ đề nghị của chàng quá nhanh và bất ngờ nên nàng vẫn chưa thích ứng được chăng?
Nhưng cứ như vậy mà chuyển đến, có thực sự được không?
Đường Tuấn Vũ đi vào phòng tắm, nhìn thấy Chu Tâm Đình trầm ngâm đứng dưới vòi hoa sen: “Còn tưởng vì sao em tắm lâu như vậy? Thì ra vì đang ngẩn ngơ”
Thấy chàng chỉ mặc có duy nhất một cái quần lót màu trắng đi vào phòng tắm, Tâm Đình kinh hoảng cụp mắt - “Chủ tịch, chờ một chút, em xong ngay đây”.
Nàng vội nhảy ra, tắt nước, quấn nhanh khăn tắm. Chàng không biết làm cách nào, đã đứng ngay cạnh nàng. Đang hoảng hốt, nàng liền bị té lần thứ 2 trong ngày.
Tuấn Vũ vội ôm lấy nàng, sợ nàng đau, liền lấy lưng mình làm điểm đỡ. Hai người ngã vào bồn tắm, lưng chàng va vào bồn tắm kêu cốp cái, chàng la lên đau đớn.
“Chủ tịch, anh không sao chứ?” – Nghe tiếng la ấy là biết chàng rất đau, Tâm Đình lo lắng quay người nhìn lưng chàng.
“Đừng lộn xộn” - Chàng kéo tay nàng ôm hướng chính diện mình.
“Vết đau trên lưng anh…….” – Bởi vì lo lắng cho vết thương của chàng mà nàng quên để ý tư thế của 2 người lúc này thật nhạy cảm.
“Lưng anh không sao, là đau nơi khác……”
“Nơi nào đau?” - Tâm Đình lo lắng hỏi.
Tuấn Vũ bật cười, nhìn nàng vừa tắm nước nóng, da thịt hồng hào, kiều diễm mê người – “Nơi nào đau, Anh sẽ cho em biết ngay bây giờ”
Đau ở đâu? Trong tích tắc chàng liền dùng động tác để chỉ cho nàng biết. Hai người hôn nhau thắm thiết, chàng cầm tay nàng đặt vào cái dục vọng đang cương cứng nóng hổi của mình……
“Chủ tịch……..”
Tuấn Vũ ôm chặt nàng, hôn say đắm. Không ngừng hoán đổi vị trí trên dưới cho nhau, liên tiếp cọ xát những nơi nhạy cảm.
“Chủ tịch, đừng nữa...... A......”
Chàng thực là xấu quá đi, biết rõ người con gái phía dưới kia đã mẫn cảm đến toàn thân run rẩy, miệng không ngừng phát ra lời cầu xin tha thứ yêu kiều, nhưng chàng vẫn là tiếp tục cọ vuốt.
Chàng thích thấy khuôn mặt yêu kiều kia vì chàng mà mặt đỏ, vì chàng mà mê loạn. Không cần có kỹ xảo ái ân, cứ là chính nàng như vậy, đã đủ khiến chàng máu nóng sục sôi.
“Chủ tịch......” - Tựa hồ rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, toàn thân đã hoàn toàn mê lạc, Tâm Đình đã quên e lệ, chủ động rên lên - “Chủ tịch...... Em..... Muốn anh......”
Kia thanh âm còn rất run, đáng yêu vô cùng.
Nói thực ra, chàng cũng nhịn không được nữa rồi, ngay khi nàng khát khao cầu khẩn, chàng liền tiến quân thần tốc vào trong cơ thể mềm mại ẩm nóng kia......
Trong phòng tắm, hai người kịch liệt giao triền hơi nóng, không ngừng lên cao mãi. Cả hai thân thể nóng rực, thở dốc hòa vào tiếng rên rỉ hoan lạc.
Sau một đêm cuồng nhiệt truy hoan, sáng hôm sau Tâm Đình không tài nào giữ được thói quen dậy sớm hàng ngày, may là hôm nay trời mưa bão nên không phải đến công ty.
Đến gần trưa 2 người mới tỉnh dậy, bên ngoài mưa cũng đã ngừng rơi.
“Mình đi ăn cơm, sau đó ghé chuyển đồ của em về đây luôn!”
Đồ đạc của nàng cũng không có nhiều. Hồi tốt nghiệp xong nàng đã chuyển gần hết về quê.
Tâm Đình gói ghém đồ đạc, Tuấn Vũ cũng phụ nàng đóng kiện.
Nàng chỉ có một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn lại phần lớn là tranh và dụng cụ vẽ.
“Em thực sự thích vẽ tranh?” – Chàng tiện tay cầm lên xem một cuốn tranh nàng vẽ. Mỗi trang là một bức sơn dầu với nét vẽ rất bay bổng – “Em đã học vài năm rồi phải không? Giờ còn học không?”
“Em không học chính quy gì đâu, là do ngày xưa gần nhà có một đại ca rất mê vẽ tranh, em đi theo và học được ít nhiều. Sau đó anh ấy đã đi Mỹ”
Thế nhưng nàng thực sự rất thích vẽ nên về sau vẫn duy trì thói quen này. Có thể nói đây là niềm đam mê lớn nhất của nàng.
“Vẽ đẹp thế này, sao ngày trước không vào trường mỹ thuật?” – Nàng thực sự rất khéo tay, từ việc tạo ra những cái túi xách bằng hạt châu, đến cả vẽ tranh cũng rất đẹp. Nàng quả là tài hoa.
“Em không nghĩ đến việc vào học tại trường mỹ thuật” – Nàng nghĩ rằng mình vẽ không có gì xuất sắc, chỉ là đam mê mà thôi, vì thế chưa bao giờ nghĩ sẽ học bài bản cả.
“Thật đáng tiếc, em là năng khiếu trời cho” – Chàng dù không rành về hội họa, nhưng cũng nhìn thấy nét vẽ của nàng rất bay bổng và sống động.
“Cái rương này là cái gì vậy?” – Chàng thấy trên bàn có cái rương nhỏ, còn cẩn thận dán băng keo bên ngoài nữa.
Thấy chàng muốn chuyển cái rương ấy đi, Tâm Đình vội vàng chạy tới – “Chủ tịch, cái này để em tự chuyển. Anh có thể giúp em thu dọn giá vẽ không?”
“Lạ nhỉ! Bên trong có cái gì mà bí mật vậy?”
“Không có gì hết, chỉ là mấy bản phác họa thôi” – Nàng ôm chặt lấy cái rương.
“Bản phác họa?” Tuấn Vũ khẽ cười – “Là họa cái gì mà bí mật vậy? Có phải là hình nam nữ khỏa thân không mà không dám cho anh xem?”
“Chủ tịch, muộn rồi, về tới nơi em còn muốn dọn dẹp đồ đạc, mình nhanh tay một chút được không?”
Thấy cách nàng ôm chặt cái rương là biết nàng cương quyết không cho xem – “Được rồi, chuyển đồ trước!”
Tâm Đình ôm rương đi ra cửa, không thấy Tuấn Vũ ở phía sau đang khẽ cười. Nếu muốn xem, sau này chắc chắn có cơ hội mà….
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
32 chương
5 chương
50 chương
433 chương
96 chương