Ep 71: Ngộ
Tam quốc rơi vào hỗn loạn, quân đoàn áo choàng đen đánh đột ngột vào các thành trì lớn gây ra tổn thất nặng nề rồi bỗng nhiên tiêu thất, tìm không rõ tin tức.
Dân chúng hoang mang, hàng trăm giả thuyết được đặt ra, họ cho rằng bọn người áo choàng đen là địa ngục sứ giả phái đến trừng phạt bọn họ, vì thế bọn họ sống trong nơm nớp lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên, không dám rời khỏi nhà. Bởi vì những người bị bọn họ bắt được, đều chưa từng có một người trở về.
Vương Lan Lăng ngây ngốc cầm chén rượu độc ẩm tại thư phòng, Vương Lăng Nghi bị bắt, hắn trở thành nhiếp chính vương, cơ bản hắn đều có được tất cả những thứ hắn muốn sau một thời gian dài tranh chấp, nhưng tại sao hắn lại không cảm thấy vui.
Hắn đột nhiên nhớ đến Vương Lăng Nghi ánh mắt phức tạp nhìn vào hắn, lòng bỗng nhiên bị chột dạ.
Hắn đã làm sai cái gì sao?
-"Vương nhị Vương gia ngươi có thư" Ngự lâm quân Ma quốc cẩn thận trình báo, đưa cho Vương Lan Lăng một cái phong bì.
Đợi cho Vương Lan Lăng đọc xong hàng chữ cuối cùng trong thư xong, thủ đã bị xúc động làm cho run run.
Hắn nhanh chóng đứng lên, tốc tốc rời cung điều tra cho rõ sự việc.
Hắn thay thường phục đi đến một cái xóm nghèo cách kinh thành không xa, đi thẳng đến một cái cũ nát ngôi nhà, chầm chậm bước vào.
-"Ai đó?" Già nua giọng nói vì đã cao tuổi mà có chút phát run.
-"Là ngươi sao? Lăng Nghi ngươi đến đây nói cho ta biết Lan Lăng hiện tại như thế nào đúng không? Hắn khỏe chứ?" Phụ nhân ồ ồ thanh âm khó nghe vô cùng, bởi vì bệnh nặng mà nàng chỉ có thể nằm một chỗ quơ quơ cánh tay.
Nàng không nhìn thấy, Vương Lan Lăng đem ngườ chăm sóc nàng bên cạnh đuổi ra nên hiện tại chỉ còn nàng cùng hắn trong căn phòng nhỏ bé đối diện nhau.
Mơ hồ kí ức giúp hắn xác định ra người trước mắt chính là nhũ nương lúc trước chăm sóc mẫu hậu hắn cùng hắn, nhũ nương rất trung thành với bà, cũng rất thương hắn.
Sau khi mẫu hậu hắn mất, nhũ nương tin tức cũng biến mất, Vương Lan Lăng còn nghĩ rằng nàng bị giết diệt khẩu, nào ngờ...
Vương Lăng Nghi... ngươi còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa đây?
-"Nhũ nương, ta là Lan Lăng" Vương Lan Lăng lên tiếng.
Nhũ nương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cảm xúc vỡ òa, kích động ôm lấy Vương Lan Lăng, sờ hắn từ đầu tới chân khi, nàng mới run giọng "Lan Lăng, thật là ngươi sao, ô ô, ta còn tưởng cả đời này sẽ không gặp được ngươi".
Vương Lan Lăng trong lòng cũng là kích động, hắn không có đem nhũ nương xả ra, ngược lại phối hợp ngoan ngoãn cho nàng bắt lấy hắn, ngữ khí có chút đông lạnh "Nhũ nương, tại sao ngươi lại ở đây, Vương Lăng Nghi bắt giữ ngươi, ân?"
-"Không không, Lăng Nghi hắn rất tốt với ta, chăm sóc tốt ta, còn cho người canh chừng ta đâu, bất quá bởi vì ta nhất quyết ở lại nơi này thôi" Lão nhân sợ hãi Vương Lan Lăng lại tiếp tục nghĩ không đúng về Vương Lăng Nghi nên vì hắn giải thích "Lăng Nghi lúc trước vì bảo vệ ta nên mới che giấu ta bên ngoài, hắn rất tốt với ta. Ta ở nơi này mặc dù không tiếp xúc thế giới bên ngoài nhưng ta biết hai ngươi quan hệ không tốt lắm, ta hỏi Lăng Nghi hắn không nói, nhưng hôm nay gặp ngươi ta đại khái hiểu rõ ràng. Ngươi đã nghĩ sai về hắn" Nhũ nương tận tình giải thích. Nàng là không nhìn thấy, bất quá những giác quan khác đều rất rõ ràng.
-"Mẫu thân ngươi là do hoàng thượng giết" Lão phụ nhân tiếp tục chìm đắm trong truyện xưa "Hoàng thượng rất yêu mẫu thân ngươi, nhưng bởi vì quá yêu nên sinh ra ghen tuông, hôm đó hoàng thượng cùng mẫu thân ngươi cãi nhau, hắn lỡ tay đẩy nàng ngã đập đầu vào núi giả, mất máu nhiều quá mà tử".
-"Hôm đó Lăng Nghi đứa nhỏ cùng ta ở gần đó chứng kiến tất cả, bởi vì hắn nói sẽ thay hoàng thường giải quyết ta nên hoàng thượng mới đồng tình, cuối cùng Lăng Nghi lén lút thả ta đi. Sự tình sau đó chắc chắn ngươi cũng biết đi".
Hoàng thượng đau lòng ái phi nên đột ngột qua đời, Vương Lăng Nghi tiếp quản đất nước khi còn nhỏ tuổi, Vương Lan Lăng bởi vì mung lung nghe thấy ngày mẫu hậu hắn chết Vương Lăng Nghi có đi ngang nơi đó nên lòng đầy nghi ngờ, sinh ra thù hận Vương Lăng Nghi.
Cố ý chống đói Vương Lăng Nghi gần mười năm, kết quả cuối cùng là một hiểu lầm, Vương Lan Lăng phút chốc sụp đổ hoàn toàn.
Hắn nắm chặt lấy phong thư trong tay, thoáng chốc đem nó vò nát...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mặc cho tình hình hỗn loạn như thế nào, hôm nay Thừa tướng Lãng quốc nhất quyết thú dâu vào cửa, cho dù tân lang không chịu ra đón dâu, cũng như không chịu mở cửa động phòng.
Tân lang mặc một cái lam pha bạch trang phục, màu tím mái tóc dưới ánh sáng lấp lánh phản xạ, một đôi ưng mắt nghiêm nghị, mày rậm anh khí, mũi cao vút, bạc môi lạnh nhạt, đánh ra một cái nhợt nhạt độ cong. Hắn cứ nghiêm mặt lạnh lẽo chống đỡ, hắn không ngờ rằng mẫu thân hắn lại đối hắn hạ xuống mị dược, bắt hắn lấy thê.
Hắn cắn chặt răng, mồ hôi bắt đầu nhễ nhại, nhưng hắn nhất quyết không để một ai có thể đi vào phòng.
Tiếng kèn inh ỏi ngày một gần, bên ngoài ồn ào một mảnh, có tiếng phụ mẫu hắn, Tố Văn Ân nhất quyết không mở cửa.
-"Văn Ân, đây là tốt cho ngươi a, ngươi đừng trách mẫu thân" Tố mẫu khó xử thanh âm truyền vào. Bên trong vẫn không có người trả lời.
-"Con dâu, ngươi vào đi, có phụ mẫu ở đây, hắn sẽ không thể ra tay với ngươi" Tố phụ lên tiếng, bọn hắn biết Tố Văn Ân là cái hiếu thảo đứa nhỏ, sẽ không trước mặt bọn hắn làm ra chuyện động trời.
Bất quá bọn hắn không thể ngờ là ngay tại lúc con dâu đi tới cửa bị một làn gió đánh bay ra ngoài, không một chút thương tiếc.
Mà bọn hắn càng kinh ngạc hơn là tiểu nương tử mặc một thân gả y lại thuần thục tránh được, lắc mình đi vào phòng trong.
-"Bá phụ, bá mẫu, hai ngươi cứ giao Văn Ân cho ta là được" Bên trong truyền ra tiểu nương tử thanh âm.
Tố phụ Tố mẫu gật đầu, nhanh chóng lôi kéo mọi người đi rồi.
Bên trong Tố Văn Ân đầu óc đã không còn thanh tỉnh, bất quá hắn thà chết chứ không để nữ nhân nọ chạm vào, ngay từ khi nàng bước vào hắn đã cảm thấy ghê tởm.
Nữ nhân này võ công so với hắn không kém, hắn hiện tại bị trúng dược, công lực giảm sút, vì thế không thể ngăn được nàng.
Hắn cắn răng lên tiếng bảo vệ mình "Ngươi mà đi tới ta liền cắn lưỡi tự tử". Nhìn một cái xa lạ khuôn mặt càng ngày càng gần, hắn vô cùng chán ghét.
Tiểu nương tử bỏ qua lời hắn, đột ngột đem môi hắn cắn lấy, sau đó hắn lại nghe đến một cái thanh âm quen thuộc "Tướng công, ngươi là muốn tự vẫn hay là muốn động phòng".
-"Tiểu Họa" Tố Văn Ân nhìn xa lạ khuôn mặt nhưng cảm giác đem lại rất quen thuộc, lắc lắc đầu, hắn cho rằng đây là do dược mang lại đâu.
-"Tướng công, ngươi thật sự không nhận ra người ta, thật chán ghét" Tiểu nương tử lôi kéo lớp họa bì trên mặt, hé ra hắn ngày đêm nhung nhớ kiều nhan.
Tố Văn Ân kinh ngạc há hốc mồm, kích động vô cùng, hắn đem nàng ôm đến chặt chẽ, ôm lấy gắt gao "Tiểu Họa, tướng công muốn động phòng..."
Phong Nha Họa nghe tin Phong Viễn Tri Tâm đã dùng mọi cách ngăn cản Tố thừa tướng không có hiệu quả liền tốc tốc chạy đến, mặc dù công việc bộn bề, may mắn là nàng đã đến kịp cứu hắn.
Tối đêm đó, cả hai người triền triền miên miên, nóng bỏng kích tình một đêm quên đi hết thảy phiền não mọi ngày.
Sáng hôm sau, Phong Nha Họa dắt Tố Văn Ân bỏ trốn, hai người đi đến một cái xóm nghèo di dân trú.
Phong Nha Họa vừa đến, đám tiểu hài tử đã sớm đem nàng vây quanh thích thú nô đùa.
-"Ca ca, tỷ tỷ này chính là người giúp bọn ta đến đây, chính là nàng a" Hắn chạy vào bên trong dắt tay một cái lãnh khốc tuấn tú ca ca đi ra ngoài.
Nam tử hé ra đao tước bàn khuôn mặt, một đầu bạch kim mái tóc như thác nước chảy thẳng xuống, xà mắt sắc bén, mày rậm thâm trầm, cao ngất mũi, lạnh lẽo bạc môi khẽ nhếch, lãnh khốc tuấn tú. Hắn đi theo bọn nhóc ra tới, nhìn thấy Phong Nha Họa sau liền phát ngốc.
-"Ca ca.." Tiểu hài tử đung đưa tay hắn.
Nam tử đối với tiểu hài tử cười cười, hắn ngước đầu đối diện Phong Nha Họa ôn nhu thâm tình mở miệng "Nữ nhân".
-"Ngốc tử, cuối cùng cũng gặp lại ngươi" Phong Nha Họa chạy đến trước mặt hắn.
Khúc Sính Túy nhanh chóng đem nàng ôm vào lòng "Nữ nhân, ta rất nhớ ngươi". May mắn nàng đến gặp hắn, may mắn nàng không sao cả, không thôi hắn đã phát điên rồi..
-"Ân, ngốc tử... ta cũng rất nhớ ngươi".
Ep 72: Bạch tuộc nam
-"Tiểu thư, bí ẩn tộc nhân sớm đã xâm nhập vào tam quốc, ẩn dấu thế lực, bọn hắn xuất thần nhập hóa, hành tung bất định gieo rắc sự sợ hãi cùng tàn bạo làm ai ai cũng nơm nớp lo sợ".
-"Địch nhân trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, thật sự khó lòng giải quyết" Tố Văn Ân một bên đăm chiêu đánh cờ, tiêm dài ngón tay lấy một màu đen quân cờ đặt xuống.
-"Sáng hay tối không phải ai cũng có thể lựa chọn, bất quá..." Khúc Sính Túy trầm ngâm.
Phong Nha Họa nhìn liếc qua Khúc Sính Túy cùng Tố Văn Ân, khóe môi lộ ra một cái ăn ý cười "Làm cái gì cũng có thể, nhưng hiện tại phải tiếp khách cái đã".
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
93 chương
62 chương
46 chương
132 chương
229 chương