Hoàn lương đi cô gái
Chương 6 : Sân bay
Chuyển ngữ: Xeko Nguồn: Xeko’s home
Một ngày vẫn trôi qua bình thường, trước giờ tan tầm hẹn A Bảo ăn cơm xem như cảm ơn anh ta đã giúp tôi chuyện phòng cho thuê kia. Phòng ở trước kia cách công ti quá xa, thời gian mỗi ngày vất vưởng trên đường phải đến hai tiếng. Tuy rằng về nhà rồi tôi cũng chẳng có việc gì làm, nhưng không có việc gì làm cũng có việc của không có việc gì làm. Mà việc này tuyệt đối sẽ không bao gồm chuyện ở trên xe công cộng thực hiện mấy hành vi vật lộn với người khác.
Thông qua kinh nghiệm vài năm làm ở công ty bán máy tính, A Bảo đã giúp tôi tìm được một căn phòng đơn rộng 45 thước vuông ngay cạnh bến xe điện ngầm, từ nhà trọ xuất phát rồi ngồi khoảng 15 phút xe điện là đã đến công ty. Vì là người quen nên phòng ở hoàng kim giá gốc 2500 một tháng này chỉ còn lại 1500, vừa đúng bằng một phần ba tiền lương của mình, ngẫm lại một ngày cũng có một phần ba thời gian tôi ngồi ngu người ở nhà, tính toán như vậy, căn phòng này đúng là sinh ra để dành riêng cho tôi na.
Ngồi ăn cơm với A Bảo mà Đông văng một câu Tây văng một câu, đề tài từ khủng hoảng kinh tế đến thịt lợn tiêm chất kích thích, từ thịt lợn tiêm chất kích thích đến sự tồn vong của nhân loại, từ sự tồn vong của nhân loại lại nói đến ý nghĩa nhân sinh, cuối cùng A Bảo nói với tôi, nếu trước ba mươi tuổi mà tôi vẫn không có ai thèm lấy thì anh ta sẽ hy sinh cưới tôi về nhà.
Chuyện nam nữ vừa kỳ diệu lại vừa mờ ám. Tôi từng nghe qua mấy lời kịch hồng nhan cùng lam nhan gì gì đó, cũng coi như thiếu một chuyện nhân sinh. Cái này chẳng khác gì trước lúc thi thầy giáo bắt bạn phải cam đoan bài kiểm tra sẽ đạt được điểm tốt, trong lòng đã có mục đích, không cần lo đề thi lần này là khó hay dễ, vừa an toàn vừa thư thái. Xã hội này ý mà, quả thật có rất nhiều cuộc hôn nhân chẳng liên quan gì đến tình yêu, có thể làm cho tình bạn đi vòng qua tình yêu mà trực tiếp thăng hoa luôn thành tình thân. Cái loại tình cảm này nghe qua có hơi bôi nhọ tình yêu thần thánh, cứ như hai quả táo thối không có người mua, cuối cùng hạ nửa giá lại còn mua một tặng một, nếu quả táo có linh hồn, chỉ sợ là ngày ngày sẽ lấy nước mắt rửa mặt.
Dưới sự mâu thuẫn tâm lý, tôi nói với A Bảo rằng: Nếu trước 35 tuổi mà em chưa có ai lấy còn anh cũng còn độc thân thì chúng ta nghe theo sự sắp xếp của ông trời mà kết hôn đi.
Hiển nhiên A Bảo cảm thấy 35 tuổi là muộn rồi, tuy rằng quốc gia có đề xướng kết hôn muộn chậm dục, nhưng 35 tuổi mới sinh con thì hệ số nguy hiểm rất cao, đến lúc đó một xác hai mạng, anh ta sẽ thành người goá vợ, chuyện này quá là không tốt.
Sau đó tôi lại đưa ra ví dụ ủng hộ cho quan điểm của mình, hiện nay xã hội có rất nhiều người trung niên sinh con hơn nữa cuộc sống cũng rất hạnh phúc, chẳng hạn như Tống Tổ Anh, chẳng hạn như Lâm Thanh Hà.
A Bảo lập tức nói lại, có rất nhiều ngôi sao đã lén sinh con lúc còn trẻ, ví dụ như Phạm Băng Băng, ví dụ như Trần Khôn, hơn nữa nhìn Vương Phỉ sinh con lúc già xem, sinh ra một đứa sứt môi, huống hồ cuộc sống của Tống Tổ Anh và Lâm Thanh Hà cũng chẳng hạnh phúc gì.
Tôi khiếp sợ nhìn A Bảo bình thường chỉ cắm mặt vào máy tính mà lại có thể am hiểu giới giải trí như vậy, quả thực giống hệt độc giả trung thành của tuần san giải trí là chị Wendy. Nhưng vì bảo vệ mặt mũi và sĩ diện, lòng tôi đầy căm phẫn nói, đầu tiên là Trần Khôn và Phạm Băng Băng có sinh con hay không còn phải chờ kiểm chứng, tiếp theo Vương Phỉ là nữ thần trong lòng tôi, anh ta không được phép vấy bẩn.
Cuối cùng A Bảo nói, vòng giải trí ấy mà, những chuyện tưởng thật kỳ thật chỉ là diễn trò, phàm là những thứ chờ kiểm chứng mới là chân thật, hơn nữa người làm bẩn Vương Phỉ là Lý Á Bằng, tuyệt đối không phải anh ta.
Cuối cùng tôi và anh ta tan rã trong không vui.
…
Có lẽ vì mùa đông làm cho tinh thần người ta dễ dàng bốc hoả, hoặc là vì đêm qua mưa không dập được lửa, tóm lại ngày hôm sau chỗ má phải kéo dài đến gần mũi của tôi có thêm một cục mụn bự chảng. Cục mụn này vừa thấy đã biết là sinh ra kém cỏi, phạm vào chủ nghĩa liều lĩnh sai lầm, trông đầu mụn hồng hồng nhưng chưa chín đến độ nặn ra được, xa xa nhìn qua giống như cục thịt thừa mọc trên mặt.
Lúc phát hiện ra cục thịt thừa này, cách giờ bay chưa đến hai mấy tiếng, tôi bối rối nhét đống quần áo đã giặt sạch vào trong valy hành lý, lại thay một thân OL (*) rồi vội vàng chạy đến sân bay. Ở trong xe tôi tận dụng mọi thứ mà lôi đồ ra trang điểm lại, nhưng chẳng may đồ makeup lại không được đầy đủ, cục thịt này vẫn vững vàng đậu trên mặt tiền làm cho tôi hết sức tuyệt vọng.
(*) OL: Office Lady, đồ công sở
Vừa đến sân bay đã phát hiện ra Lâm đại nhân đứng ở cửa sổ thuỷ tinh gần đường băng. Nếu tôi đứng ở ngoài cửa sổ thuỷ tinh, chắc chắn tôi sẽ cho rằng hắn là người mẫu trong tủ kính mà đứng nhìn một lúc. Hắn mặc một chiếc áo sơmi màu đen, khoác lên một chiếc áo lông màu bạc, quần tây thẳng thớm. Cổ tay trái có đeo chiếc vòng, tay phải cầm một tách cà phê Starbucks. Nhìn từ bên cạnh còn có thể thấy hàng mi dài cong vút đón ánh rạng đông.
Xung quanh hắn không có lấy một đồng sự hoặc hộ khách nào mà tôi biết. Chuyện này không khỏi làm tôi mơ màng, hắn mời tôi đi công tác một mình như vậy, là có ý gì?
Giống như tôi không nói hai lời kính dâng mình, kính dâng xong rồi không nói hai lời lại uống thuốc tránh thai, uống thuốc tránh thai xong lại không nói hai lời khôi phục làm nhân viên đi làm, theo lý mà nói, thấy thế nào cũng giống như tôi còn nguyên chẳng sứt mẻ tí nào. Tôi cố ý làm cho mình trông có vẻ đỏng đảnh tiểu thư hoặc là cao thủ trong trò chơi 419. Tôi nghĩ Lâm đại nhân nếu có hứng thú với một người phụ nữ thích cosplay như thể, kia chỉ có thể nói, Lâm đại nhân này cao tay hơn ông chủ Nhật Bản tiền nhiệm kia nhiều.
Cái gọi là đường xa biết sức ngựa. Tôi cảm thán, ông chủ nào cũng có mặt xấu xa, chẳng qua có những ông chủ giỏi che giấu mặt xấu xa của mình mà thôi.
Giữa lúc tôi đang chìm vào đống triết lý ấy thì nhìn thấy một thằng nhãi mặc đồ thể thao Nike màu xanh nước biển rất happy chạy về phía Lâm đại nhân. Lâm đại nhân cúi xuống dựng thẳng cổ áo khoác cho nó, lại lau đi mồ hôi trên mặt nó, rồi cúi thắt lưng buộc lại dây giày cho thằng nhãi ấy.
Miệng tôi há hốc thành hình chữ O, còn chưa kịp khép lại đã thấy một người phụ nữ hiền lương thục đức từ bên kia cánh gà lượn lượn lờ đi về phía Lâm đại nhân và nhóc baby, cảm giác cứ như ngồi xem chính kịch. Nói cô ta là người phụ nữ hiền thục bởi vì cô ta mặc bộ đồ chẳng phù hợp gì với danh hiệu: đầu tiên là mái tóc không loạn cuốn hết sau đầu, trất thành một cái có vẻ là hình dạng búi tóc; tiếp theo cô ta mặc một chiếc áo lông cao cổ bó sát người, áo khoác ngoài áo lông đen có một chiếc trâm cài ngực hình hoa mai; mà đặc tính quan trọng nhất cấu thành loại phẩm chất này của cô ta là chiếc áo choàng bên ngoài của ngoài cùng. Loại áo choàng này với tôi mà nói vừa không tính là quần áo lại chẳng đáng làm ga giường, đồ trang sức trông còn đơn thuần hơn vòng cổ khuyên tai, mà dùng loại trang sức này cần phải bắt bộ với cái thảm lộ lưng lộ ngực của ngôi sao ngoại, chẳng qua chỉ mượn dùng để tăng lên khí chất phu nhân mà thôi.
Vị phu nhân này bảo dưỡng rất tốt, da trơn bóng láng mịn, thấy thế nào cũng chỉ hơn 20 tuổi. Đám chị em ở công ty quả nhiên nói không sai, Lâm Tử Tùng đúng là bị một con hồ ly mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chẳng qua con hồ ly này là loại chồn bạc cao quý, mà cái đám bị mụn thanh xuân cùng giấy tờ thẻ tín dụng và chi phí điện nước làm cho khốn đốn chúng tôi chỉ là cỏ dại, đến động liên tục vật cũng chẳng được tính.
Đây rõ ràng là một nhà ba người đi du lịch, cộng thêm tôi liền trở thành chuyến du lịch của danh môn vọng tộc đem theo bảo mẫu quản gia.
Oh no!
Mà tôi giống hệt như quản gia Anh quốc gật đầu với Lâm đại nhân và Lâm phu nhân, sau đó lại giống như thổ phỉ trừng mắt nhìn nhãi baby, nghịch ngợm nói một câu: Nice to meet you.
Phu nhân và nhãi baby đều chấn kinh. Nhưng phu nhân đã lấy tư thế xét đánh không kịp bưng tai mà bình tĩnh nhìn tôi; nhãi baby kéo tay Lâm đại nhân, èo uột nói: Bố ơi, sao bố còn mang theo một người phụ nữ vậy?
Tay tôi run lên, nghĩ rằng tiểu bằng hữu thật sự là đồng ngôn vô kỵ, lời không ngăn cản, cái gì mà “Còn mang theo phụ nữ” na. Đây rõ ràng là trường hợp 3P nhi đồng không nên…
Lâm đại nhân xoa xoa tóc nhãi baby, cúi đầu nói: Gọi dì Trương đi. Dì Trương là bạn tốt của bố.
Lòng tôi gào thét, bạn tốt cái củ kẹc. Chúng ta nhiều nhất cũng đi đến giai đoạn bạn giường, ngay cả bằng hữu cũng không phải chứ đừng nói đến bạn tốt. Nếu là bạn tốt thì vì sao không tăng cho tôi tiền lương?
Nhưng đương nhiên tôi vẫn thuần lương mà nhìn nhãi baby, gật đầu ý bảo, dì quả thật là bạn tốt của cha con.
Ánh mắt của nhãi baby rất giống Lâm đại nhân, vừa đen vừa sáng. Nó cười tủm tỉm nhìn tôi, ngoan ngoãn chào: Dì Trương, nice to meet you, too.
Phu nhân bên cạnh vươn tay muốn sờ đầu nhãi baby. Không nghĩ tới nó lại quay đầu đi, rúc vào cạnh sườn Lâm đại nhân, liếc mắt nhìn phu nhân một cái, nhỏ giọng nói: kiểu tóc của tôi khó làm.
Tay vị phu nhân kia xấu hổ dừng giữa không trung, thu cũng không được mà xoa cũng không xong.
Vì thế, tôi cực kỳ chuyên nghiệp cầm lấy tay cô ta, tự giới thiệu bản thân: Xin chào, Lâm phu nhân. Tôi là trợ lý hành chính của Roger Trương Diệu Hoa, cô cứ gọi tôi là Yêu Tử hay Tiểu Trương cũng được. Lúc trước không biết cả nhà cùng đi, mong cô thông cảm.
Nói thật tôi cũng không biết cuối tuần này là làm sao, nhật ký hành trình cũng chẳng có ghi chép gì cho hôm nay. Vì thế tôi còn cố ý vận chuyển từ trước mấy dao dĩa cấm mang lên máy bay, để ngừa vạn nhất ở khách sạn Đại Liên xảy ra cái gì mà ông chủ và thư ký quen mắt rồi tức cảnh sinh tình, nhìn nhiều loạn tính.
Cho nên mới nói, để làm một thư ký vừa giữ được bát cơm vừa giữ được mình trong sạch, không, làm trợ lý hành chính, là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Hê hế.
Phu nhân cười rạng rỡ, híp mắt không nói lời nào.
Nhãi baby lại rất biết cách giết phong cảnh: Dì Trương, dì thấy con giống bà ta không? Đừng tuỳ tiện cho rằng người khác là mẹ con.
Tôi hít vào một hơi. Ông chủ là cha mẹ, là áo cơm của tôi, nếu như dựa vào cái này để sắp xếp thì con của ông chủ cũng là anh em như thể tay chân với mình, đặc biệt là không thể trêu vào. Thế là tôi nuốt hết câu hỏi nghi vẫn vào bụng.
Lâm đại nhân cau mày: Lâm Tư Thông ——
Lâm Tư Thông quẹt miệng hừ mũi, bất mãn nhìn trời.
Lâm đại nhân quay đầu ôn hoà tiếp đón: Giới thiệu một chút, đây là bạn của mẹ nhóc con này, cũng là quản lý của tập đoàn Trung Thiên mà lần này chúng ta có hạng mục đầu tư.
Hiển nhiên Vương quản lí rất không vừa lòng với cách giới thiệu này của Lâm đại nhân, trên mặt hiện lên một tia bất khoái nhưng rất nhanh đã thay bằng nụ cười vân đạm phong khinh.
Từ nhỏ đến lớn, giữa 43 khối cơ trên mặt bố tôi tìm bừa một khối vận động, tôi đều có thể phân tích như một pha quay chậm của ống kính camera, rất nhanh đã có thể phân tích được giữa sự vận động phức tạp ấy, lão nhân gia ông tiếp theo sẽ đánh tôi hay là mắng tôi, nếu đánh tôi thì lực vận động sẽ tăng lên bao nhiêu. Cho nên, quan sát sắc mặt là kỹ năng sinh tồn từ nhỏ của tôi. Theo như sự biến hoá trong nháy mắt của Vương quản lý mà tôi quan sát được, cái gọi là bằng hữu là có cái ba chấm gì đó na, gan tôi tuy nhỏ nhưng không hề khuyết thiếu. Tôi có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao thì tôi cũng chẳng phải mẹ của nhãi con kia.
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
80 chương
32 chương
17 chương
1 chương