Thời gian một tuần lại nhanh chóng trôi qua. Trong khoảng thời gian này, buổi chiều nào Phương Hạo Vân cũng đến bệnh viện thăm hỏi bà nhạc mẫu tương lai, làm cho Liễu Hồng Hà cảm động vô cùng trước hành động của con rể tương lai, dường như ấn tượng về hắn đã đạt đến mức độ hoàn mỹ, bà gặp người nào trong phòng bệnh đều khoe khoang mình có đứa con rể ngoan. Người ta nói con rể ngoan tốt hơn con trai ruột, xem ra câu này chí lí thật! Liễu Hồng Hà và Bạch Văn Sơn cảm thấy sự quan tâm chăm sóc của Phương Hạo Vân còn hơn cả con trai ruột nữa là đằng khác. Trước lời khen của ba mẹ, trái tim bé bỏng của Bạch Lăng Kỳ cảm thấy ngọt như mía lùi, cô cảm kích bạn trai lắm. Chỉ thiếu điều chưa lấy thân mình ra đền đáp, hiến thân báo đáp thịnh tình của Phương Hạo Vân mà thôi. Tạ Mai Nhi từ sau khi phát hiện vẻ bất thường giữa Trương Mỹ Kỳ và Phương Hạo Vân trong buổi dạ hội, ngờ ngợ hai người này đang xảy ra quan hệ mờ ám nào đó. Mấy lần dò hỏi không có kết quả, Tạ Mai Nhi đành bỏ cuộc, nhưng vẫn bí mật lưu ý từng cử chỉ của hai người, hy vọng tìm ra chút dấu vết tội lỗi của họ. Phương Tuyết Di mấy lần muốn tìm Trương Mỹ Kỳ nói chuyện riêng, đuổi con dâm phụ này ra khỏi công ty, nhưng ngặt nỗi bà mẹ Trác Nhã không đồng ý. Công bằng mà nói, nếu không tính chuyện Trương Mỹ Kỳ quyến rũ em trai cô, về mặt chuyên môn nghiệp vụ Trương Mỹ Kỳ quả thật tài giỏi, ngay cả bản thân Phương Tuyết Di cũng khâm phục biểu hiện trong công việc của cô. Nhưng mặt khác Phương Tuyết Di lại sợ em trai càng lúc càng sa lầy, cuối cùng sẽ gây ra tội lỗi không thể cứu vãn. Nói tóm lại, tâm trạng lúc này của Phương Tuyết Di rất mâu thuẫn, một tuần trôi qua cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết thỏa đáng chuyện này. Phương Hạo Vân không hề biết trong đêm đó hắn và Trương Mỹ Kỳ làm chuyện đồi bại kia trong phòng nghỉ của công ty đã bị bà chị Phương Tuyết Di bắt gặp, những ngày này vì muốn giúp Trương Mỹ Kỳ giải quyết chuyện rắc rối của ba ruột cô, hắn còn chủ động đến phòng làm việc của Trương Mỹ Kỳ tìm cô, Phương Tuyết Di càng thấy lo lắng, cho rằng em trai bị mê hoặc bởi con hồ ly tinh này rồi. Phương Tuyết Di dự định cuối tuần này sẽ nói chuyện với Trương Mỹ Kỳ, hy vọng cô ta tự biết thân biết phận, tự mình từ chức biến khỏi công ty, nếu như vậy thì cô cũng dễ dàng ăn nói với Trác Nhã. Trải qua mấy ngày bí mật theo dõi, đêm nay cuối cùng Phương Hạo Vân cũng gặp được lão già không ngừng tống tiền Trương Mỹ Kỳ, chỉ là hôm nay lão già này không đi một mình, theo sau lão còn có năm sáu tên lưu manh xăm mình dữ dằn. Chúng tuy theo sát sau lưng lão già nhưng không đồng nghĩa chúng là đàn em của lão, ngược lại lão già tỏ ra run rẩy sợ sệt trước đám người này, ánh mắt lão van nài nhìn vào Trương Mỹ Kỳ, hy vọng cô có thể ra tay cứu giúp. Trương Mỹ Kỳ hình như hơi bực bội khi nhìn thấy lão già kia, hơn nữa vẻ mặt đầy nghi vấn, chắc cô không hiểu mấy tên vạm vỡ theo sau lưng kia đi theo đến đây để làm gì? Ai nhìn vào cũng nhận ra đám người này tuyệt đối không phải là người tốt. "Đại ca, không ngờ lão già này có cô con gái xinh đẹp ra phết nhỉ, xem ra đêm nay đại ca có diễm phúc rồi, hé hé…" Đám lưu manh nhìn không chớp mắt vào Trương Mỹ Kỳ, khóe miệng nở nụ cười khả ố, một tên lên tiếng. "Lão già kia, nếu mày không có tiền trả bọn tao thì kêu con gái ngủ với chúng tao một đêm, bằng không chiếu theo quy tắc giang hồ, chúng tao sẽ chặt đứt 5 ngón tay của mày…" Tên đại ca của bọn lưu manh là một gã hơn 30 tuổi, hai bắp tay cuồn cuộn bắp thịt, tay trái xăm hình Thanh Long, tay phải xăm hình Bạch Hổ, vùng ngực hở cùng lồ lộ một chiếc đầu lâu gớm ghiếc, ánh mắt gã bắn ra tia nhìn tàn ác và sắc dục, hiển nhiên gã cũng cảm thấy bất ngờ khi thấy lão già này có cô con gái xinh đẹp, dục vọng của gã liền nổi lên. "Lão già, may cho mày đã sinh được một cô con gái xinh đẹp, không thì hôm nay mày chết chắc rồi. Đi, nói với nó đêm nay hầu hạ đại ca của bọn tao mau." Một tên đàn em hai mươi mấy tuổi cười hí hí đẩy Trương lão đầu ngã chúi nhũi về phía trước, đám đàn em còn lại liền cười to khoái trá hưởng ứng. Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ lập tức thay đổi, cô sợ đến nỗi trắng bệch mặt mày, cô hậm hực nhìn vào ông lão có quan hệ huyết thống với cô, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, đã mấy lần cô nhen nhóm động cơ giết người. Đây chính là ba ruột của cô, ba ruột cô lại làm ra chuyện này, Trương Mỹ Kỳ không thể tưởng tượng nổi ba cô lại gọi cô ra đây cho đám cặn bã này ức hiếp. "Tại sao ba lại làm vậy?" Trương Mỹ Kỳ không thèm để ý đến bọn lưu manh, mà ánh mắt tức giận nhìn trừng trừng vào Trương lão đầu quát lên. Truyện Sắc Hiệp - https:// Trương lão đầu đang khúm núm sợ hãi, dưới ánh mắt giận dữ của con gái càng cúi rạp người hơn, lão không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thất vọng của con gái, càng không dám trả lời câu hỏi của cô. Hồi lâu sau, Trương lão đầu quay đầu lại nói với tên đại ca cầm đầu: "Lương đại ca, tôi chỉ nợ anh 10.000 thôi mà, tôi bảo con gái trả tiền cho mấy anh là được rồi, xin mấy anh đừng làm hại nó có được không?" "10.000 thôi hả?" Tên đại ca bước tới nắm cổ áo Trương lão đầu nhấc lão lên không, ánh mắt lạnh lùng, cười mỉa nói: "Đâu có đơn giản vậy, lúc đầu thì đúng là mày nợ tao 10.000 khi thua đánh bạc, nhưng mày đừng quên từ đó đến nay đã nửa tháng trôi qua, 10.000 tiền nợ của mày theo như cách tính của bọn tao, thêm vào lãi suất đã biến thành 100.000 rồi. Con gái mày có trả nổi không hả?" Trương Mỹ Kỳ nghe xong, tức giận nhíu mày, không nhịn được hét lên: "Mới có nửa tháng mà 10.000 biến thành 100.000, mấy người tính kiểu gì kì vậy, sao các người không đi ăn cướp đi?" "Em gái, em nói đúng đấy, bọn anh đang ăn cướp nè." Tên đại ca mỉm cười khả ố, lạnh lùng phán: "Nhưng bọn anh ăn cướp hợp pháp, nợ tiền phải trả là lẽ đương nhiên, nợ của cha bắt con ra trả, đừng nói nhiều nữa, hoặc là nộp 100.000 ra đây, hoặc là đêm nay hầu hạ anh cho vui vẻ, hé hé… Còn không thì cho anh xin một cánh tay của lão già này, 3 con đường cho cô em chọn đó." "Con gái, con cứu ba với." Trương lão đầu vừa nghe tên đại ca muốn chém một cánh tay của lão, giật mình run sợ, vội quay sang Trương Mỹ Kỳ cầu xin. Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của lão, Trương Mỹ Kỳ thở dài ngao ngán, cô biết mình không thể bỏ mặc ông ta, lão già đáng chết này dù sao cũng là cha ruột của cô, hơn nữa trước khi mẹ cô mất, cô từng nhận lời thỉnh cầu của mẹ sẽ cố gắng tìm lại cha ruột, phụng dưỡng tuổi già cho ông. Trương Mỹ Kỳ tuy hận thấu xương người cha mê cờ bạc gây khốn đốn cho cô, nhưng xuất phát từ tình máu mủ ruột thịt, cô đã bắt đầu mềm lòng, lúc nguy cấp này không thể khoanh tay bỏ mặc ông chết được. "Mấy người đợi tôi một lát, tôi đi lấy tiền…" 100.000 đối với Trương Mỹ Kỳ cũng không phải là món tiền to tát gì, nhưng không ai mang một bó tiền ra ngoài đường đúng không? Hơn nữa cô đang suy tính rời khỏi để gọi điện báo cảnh sát, hiển nhiên cô biết đám lưu manh này không dễ dàng cho qua, Trương Mỹ Kỳ nghĩ sống trong xã hội hiện đại phải biết dùng pháp luật bảo vệ bản thân, cô quyết định nhờ cậy cảnh sát trừng trị đám người này. "Không được." Tên đại ca nhìn thấu suy nghĩ của Trương Mỹ Kỳ, cười lạnh lùng nói: "Cô em muốn đi báo cảnh sát đó hả? Mơ tưởng hảo huyền, có tiền thì đưa ngay ra, không tiền thì đi với bọn anh, cô em không muốn hầu hạ anh cũng được, anh không ép, anh đâu phải người xấu, anh là người có văn hóa mà, hé hé… Anh chỉ xin một cánh tay của ông già này thôi à…" Nói xong, tên đại ca quay sang gằn giọng với Trương lão đầu: "Lão già kia, tội nghiệp cho mày, xem ra con gái mày thấy chết không cứu rồi, tao cũng tiếc thương cho mày lắm, nhưng nợ tiền phải trả, chiếu theo luật giang hồ, tao phải xử mày thôi, mày tự chuốc lấy đấy nhé, có trách thì trách con gái mày vô tình." Trương lão đầu hoảng sợ tột độ, lão quỳ xuống van xin Trương Mỹ Kỳ: "Con ơi, con cứu ba với. Mỹ Kỳ, ba là cha ruột của con đó…" "Cứu thế nào đây? Bắt tôi ngủ với tên cặn bã này chắc?" Trương Mỹ Kỳ tức giận gào lên: "Ông có còn là con người không? Trên đời có ai làm cha như ông không hả? Nếu không phải nể mặt mẹ đã khuất, tôi bỏ mặc cho ông chết luôn rồi, tôi thật không ngờ ông lại tự tay đẩy con gái mình vào chỗ hiểm nguy, ông không phải là con người mà, ông không bằng cả loài cầm thú." Phương Hạo Vân đứng trong bóng tối quan sát diễn biến vụ việc nãy giờ, hắn cảm thấy rất thất vọng về Trương lão đầu, đồng thời thương hại Trương Mỹ Kỳ. 30 năm sống đơn độc một mình, khó khăn lắm mới gặp lại cha ruột, thật không ngờ đó là một người cha mặt người dạ thú, đưa con gái ra để trả nợ, bi ai thay cho cuộc đời khốn khổ của Trương Mỹ Kỳ! Tên đại ca cười hí hí đi lại gần Trương Mỹ Kỳ, ánh mắt thèm thuồng quét từ đầu đến chân cô gái, nhất là bộ ngực vút cao đầy đặn, gã dán chặt mắt không rời vào đó. "Em gái, anh nghĩ chắc em không nhẫn tâm bỏ mặc ba mình đúng không? Thôi đừng do dự nữa, đi uống rượu hầu hạ anh đêm nay nào… Yên tâm đi, đêm nay anh sẽ rất dịu dàng với em. Hé hé…" Tên đại ca mở lời trêu ghẹo. Trương Mỹ Kỳ cắn chặt môi, hằn học quắc mắt nhìn gã, tức tối không nói nên lời. "Mẹ kiếp, đại ca tao đang nói chuyện với mày đó, câm hả con kia?" Đám đàn em thấy đại ca bắt đầu giở trò đồi bại, vội nhao nhao xúm lại bàn tán, một tên muốn lấy lòng đại ca hét lên với Trương Mỹ Kỳ. "Câm miệng!" Tên đại ca quát lên vẻ uy nghi, lạnh lùng nói: "Chúng mày cút hết sang một bên cho tao, canh giữ lão già kia cho tốt, chuyện của tao đâu cần mày xen vào hả?" Quay đầu lại, gã mỉm cười khả ố với Trương Mỹ Kỳ, nói: "Cô em đừng sợ, đám đàn em của anh không có văn hóa gì cả, anh thì khác, anh là người có văn hóa, anh sẽ nhẹ nhàng với em, em gật đầu đồng ý đi nhé…" Trong bóng tối, Phương Hạo Vân đã bắt đầu xoa xoa nắm đấm, nhưng hắn vẫn chưa lộ diện. Hắn đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để xuất hiện, hắn muốn nhảy ra giải cứu Trương Mỹ Kỳ vào lúc nguy ngập nhất, thế mới hóa giải được mối hận trong lòng cô. "Đồ súc sinh, mau cút đi, không tôi báo cảnh sát đó." Cuối cùng Trương Mỹ Kỳ cũng không nén được cơn giận, cô hét to lên cảnh báo bọn lưu manh. Nhưng lời đe dọa của cô không có tác dụng, bọn lưu manh càng khoái trí cười to chế giễu cô. Tên đại ca không ngờ cô gái xinh đẹp này tính tình nóng nảy như thế, vẻ mặt hiền dịu giả tạo của gã lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lùng tàn bạo: "Mẹ kiếp, dám không nể mặt tao hả? Tao kêu mày ngủ với tao là nâng cao giá trị của mày lên, chứ mày tưởng mày đáng giá 100.000 chắc? Mày nghĩ mày là diễn viên ngôi sao à?" Trương Mỹ Kỳ run lẩy bẩy, nhưng cô cố làm ra vẻ cứng cỏi: "Xã hội pháp chế, tôi không tin mấy người dám làm bừa, đám cặn bã các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu. Hôm nay dù có chết tôi cũng không khuất phục đâu." "Muốn chết này!" Trong lúc tức giận, tên đại ca đã nhanh chóng áp sát Trương Mỹ Kỳ, vung cánh tay vạm vỡ lên chuẩn bị giáng một cái tát vào con đàn bà láo lếu không nể mặt gã. Lăn lộn chốn giang hồ bao lâu nay, đây là lần đầu tiên có một con đàn bà dám mắng chửi gã. Ánh mắt Trương Mỹ Kỳ lộ vẻ tuyệt vọng, chỗ này là một con hẻm cụt ít người qua lại, hơn nữa bây giờ đang vào lúc đêm tối, sẽ không ai đi ngang qua báo cảnh sát đâu. Cô biết phen này mình toi đời rồi. Gã đàn ông đáng khinh này đã hại cuộc đời mẹ cô, nay lại hại cuộc đời cô, không thể tha thứ cho ông. "Đừng mà, cái bọn súc sinh mấy người, đã nói chỉ cần trả 10.000 thôi mà…" Lương tâm ray rứt khi thấy con gái sắp bị làm hại, chút tình cha còn sót lại trong tim Trương lão đầu bỗng dâng lên, Trương lão đầu lao về phía con gái, nhưng chưa chạy được mấy bước, lão đã bị bọn đàn em vây lấy đánh đập không thương tiếc. "Con gái, con mau chạy đi, ba có lỗi với con, con mặc kệ ba…" Trương lão đầu không ngừng hét lớn, lúc này ông không muốn Trương Mỹ Kỳ bị lũ cặn bã này làm hại. Hổ dữ còn không ăn thịt con, trong thâm tâm của Trương lão đầu còn có chút lương tri, trước kia ông không biết bọn súc sinh này mất hết nhân tính, ông chỉ nghĩ chúng cần tiền thôi nên mới hẹn con gái tới nơi vắng vẻ này, nếu biết trước ông sẽ tuyệt đối không làm vậy. Có trời cao làm chứng, trước đây cho mượn tiền chúng chỉ nói với ông chỉ cần trả đủ 10.000 là được, không hề nhắc đến lãi suất gì hết, cái bọn tráo trở lật lọng này khốn khiếp thật. Trương Mỹ Kỳ gặp cảnh này liền mềm lòng, nhưng tất cả không còn quan trọng nữa, cô sắp bị đánh chết theo người cha ruột mê cờ bạc kia rồi. Nếu bị lũ cặn bã này làm nhục, chẳng thà cô cắn lưỡi tự vẫn. Tất nhiên chưa đến giây phút cuối cùng không ai dại dột từ bỏ mạng sống của mình. Có người từng hứa sẽ giúp cô giải quyết chuyện rắc rối của ba cô, giây phút này cô mong hắn xuất hiện biết dường nào. "Binh" một tiếng vang lên, kỳ tích quả nhiên xuất hiện. Khi bàn tay to bè của tên đại ca sắp chạm vào người Trương Mỹ Kỳ, đột nhiên một luồng sức mạnh ngăn gã lại, đồng thời hất tung cả thân hình vạm vỡ của gã văng tuốt ra xa, rơi cái bạch xuống nền đất khô cứng. "Đại ca, anh không sao chứ?" Mấy tên đàn em đang đấm đá túi bụi Trương lão đầu thấy đại ca của chúng bị đánh ngã, vội bỏ mặc Trương lão đầu, chạy tới đỡ đại ca đứng dậy, sau đó quét mắt giận dữ về phía Trương Mỹ Kỳ, chúng phát hiện có một thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh cô gái, khóe môi đang nở nụ cười khinh bỉ liếc xéo bọn chúng. "Các anh em, lên!" Một tên lưu manh gào to, cả bọn chuẩn bị xông lên bao vây đôi nam nữ kia, trả thù cho đại ca. Ai ngờ tên đại ca lồm cồm bò dậy, hét to ngăn cản: "Dừng lại!" "Đại ca, thế là thế nào?" Đám đàn em đều biết rõ đại ca của chúng xưa nay tàn bạo độc ác, hôm nay bị người ta sỉ nhục như thế mà còn ra lệnh không cho đàn em tiến lên dạy dỗ đôi nam nữ láo xược kia, chúng gãi đầu gãi tai không hiểu.