Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 3
"Nói bậy, ba của tôi sẽ không chết đâu." Hàn Tuyết Nhi tức tối hét lớn lên.
"Mong là vậy!" Phương Hạo Vân tằng hắng một tiếng, trong chớp mắt đã biến mất dạng.
Hàn Tuyết Nhi đưa tay dụi dụi mắt, lại nắn nắn đôi vai của mình, sau khi khẳng định không phải đang nằm mơ, tâm trạng của nàng nhẹ nhõm hơn nhiều. Tất nhiên, gã đàn ông này không phải người bình thường, có hắn ra tay ba của cô chắc chắn sẽ được cứu.
……
Tổ chức mà Phương Hạo Vân đang phục vụ, tuy chủ yếu là thực hiện các vụ giết người, nhưng đôi khi cũng tiếp nhận một số nhiệm vụ giải cứu. Nói trắng ra là chỉ cần có tiền, việc gì cũng dễ dàng thương lượng, giết người hay cứu người tùy theo ý muốn của khách hàng thôi.
Sau khi Phương Hạo Vân báo cáo nhiệm vụ lên cho tổ chức xong, ngay buổi chiều hôm đó đã xác định được tung tích của Hàn Sơn, ba của Hàn Tuyết Nhi, ông ta bị một hắc bang tên là Rắn đuôi chuông bắt giữ.
Rắn đuôi chuông bắt cóc Hàn Sơn không phải vì mục đích tống tiền, nên đến nay phía cảnh sát chưa có một chút manh mối nào.
Theo như tình báo của tổ chức cho biết, Hàn Sơn vẫn chưa bị giết chết, nhưng đã bị hành hạ tàn bạo đến không ra dáng người nữa, nếu đến muộn thêm mấy ngày, Phương Hạo Vân có lẽ chỉ còn cách dẫn theo linh hồn của ông ta về giao cho Hàn Tuyết Nhi vậy.
Rắn đuôi chuông là một tổ chức hắc đạo thuộc hạng trung bình, nghe nói tổng hành dinh đặt tại Malaysia, mấy năm gần đây mới giương vòi bạch tuộc sang Trung Quốc, nhưng con rồng mạnh nhất không bằng rắn rít địa phương, nên đến nay vẫn không phát triển lớn mạnh lên được.
Với tổ chức xã đoàn nhỏ bé như kiểu Rắn đuôi chuông, trong mắt Phương Hạo Vân chả đáng để quan tâm, hơn nữa hắn cay cú với đám Rắn đuôi chuông này đã không phải ngày một ngày hai rồi.
"Phương Hạo Vân, tổ chức đã điều tra rõ vị trí chính xác của Hàn Sơn, ông ta đang bị nhốt trong một quan bar thuộc quyền kiểm soát của Rắn đuôi chuông tên là Mặt trời đỏ."
Nguyệt Như từ từ bước lại gần, nói với Phương Hạo Vân tình báo mới nhất tổ chức nhận được.
"Cám ơn!"
Không biết tại sao khi nghe Nguyệt Như gọi mình là Phương Hạo Vân, trong lòng hắn lại cảm thấy không được thoải mái, những lúc như thế này trước đây, cô ấy vẫn gọi hắn là Hạo Vân.
"Đợi đã!"
Nguyệt Như gọi với theo Phương Hạo Vân đang toan bước đi, mỉm cười đề nghị: "Em cùng anh đi chung, đừng quên chúng ta hiện giờ hãy còn là chiến hữu. Làm xong nhiệm vụ lần này anh sẽ ra đi, hãy để chúng ta phối hợp nhau lần cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ này được không?"
"Nguyệt Như, anh…"
Phương Hạo Vân tính mở miệng từ chối, thật ra nhiệm vụ lần này đối với hắn quá đơn giản, không cần thiết cùng lúc phái đến hai sát thủ trong tổ chức đi thực hiện. Nhưng câu nói vang đến cửa miệng, hắn lại gật đầu, nói: "Được rồi, chúng ta cùng đi!"
"Chúng ta so tài nhé, xem ai đến quán bar Mặt trời đỏ kia trước."
Dứt lời, Nguyệt Như nhón chân phóng người bay lên, đồng thời quay sang mỉm cười với Phương Hạo Vân: "Người nào thua phải chấp nhận một điều kiện của người thắng đó."
Tiếng nói chưa dứt, Nguyệt Như đã vận sức phóng như bay, mỗi bước nhảy của cô đều cách xa nhau đến bốn năm mét, nhìn từ xa như một con báo đốm đang đuổi theo con mồi trong thành phố.
Phương Hạo Vân ngớ người giây lát, lập tức nhoài người phóng đuổi theo, tuy hắn xuất phát trễ hơn, nhưng hắn vẫn bám sát Nguyệt Như không quá ba mét, nói thẳng ra là chỉ cách có một bước nhảy.
Nguyệt Như vừa nhảy nhót lao đi trong màn đêm, vừa quay đầu lại quan sát Phương Hạo Vân, thấy hắn bám sát theo sau lưng, sắc mặt thản nhiên, hiển nhiên là chưa dùng hết sức.
"Ba mình nói đúng, Hạo Vân quả nhiên là có tài năng thiên phú!" Đối với biểu hiện của Phương Hạo Vân, cô cảm thấy vui mừng tận đáy lòng, nhớ lại ba năm trước khi Hạo Vân mới gia nhập tổ chức, thân thủ của hắn còn kém xa cô.
"Phương Hạo Vân, em không muốn anh cố tình nhường em!" Nguyệt Như là một cô gái cao ngạo tự tin, trước khi Phương Hạo Vân gia nhập tổ chức, cô từng là ngôi sao hy vọng có tiềm lực và khả năng nhất trong số một ngàn sát thủ của tổ chức, nên xưa nay cô chưa hề nghĩ mình sẽ thua kém Phương Hạo Vân, cho dù đó là người đàn ông cô yêu thích.
"Nguyệt Như, em tiến bộ rất nhanh, thật ra anh đã cố hết sức rồi!" Phương Hạo Vân mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Nghe Phương Hạo Vân mở lời khen ngợi, Nguyệt Như mỉm cười quyến rũ, đi thẳng vào vấn đề chính: "Anh định làm thế nào? Chỉ cứu người hay là nhổ tận gốc bọn Rắn đuôi chuông?"
Phương Hạo Vân ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Coi tình hình sao đã, nếu được thì nhổ tận gốc luôn là tốt nhất."
Phương Hạo Vân tuy không phải là người tốt, nhưng hắn hành sự có đặt ra nguyên tắc giới hạn cho mình, ví dụ như trong thời gian ba năm qua phục vụ tổ chức, hắn chưa từng nhận một nhiệm vụ giết oan người tốt, ngược lại tuy là một sát thủ, nhưng lần nào hắn cũng cố gắng nhận nhiệm vụ giải cứu hay bảo vệ con tin, dù cho đôi khi cũng nhận nhiệm vụ giết người, cũng là giết những người đáng chết từng gây nhiều tội ác tày đình. Bọn Rắn đuôi chuông này mấy năm nay buôn bán heroin, bắt cóc phụ nữ con nít, làm toàn điều ác, đã sớm vượt quá giới hạn đạo đức của hắn.
Nguyệt Như e ấp, vừa đi vừa nói: "Em nghe theo anh!"
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, nhắc nhở: "Rắn đuôi chuông có trang bị súng ống, lát nữa em không được sơ suất đấy nhé."
"Nếu phối hợp tốt thì hàng lạnh chưa chắc thua kém vũ khí súng ống hiện đại đâu, em có lòng tin vào cây đao của em." Tuy lúc Phương Hạo Vân nói ra câu quan tâm nhắc nhở, Nguyệt Như có hơi cảm động, nhưng Nguyệt Như tính tình vốn đã kiêu ngạo, dường như cô chẳng coi đám lưu manh cầm súng trên tay ra gì cả.
Đao pháp của Nguyệt Như vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hơn nữa với thân pháp nhanh nhạy của cô, người bình thường có cầm súng cũng chưa chắc làm cô bị thương được, về mặt này Phương Hạo Vân biết rõ hơn ai hết, nhưng hắn vẫn cẩn thận dặn dò thêm một câu: "Cẩn thận một chút vẫn hơn!"
……
Hai người vừa nói vừa đi, dưới màn đêm yểm trợ đã bước vào một con đường ồn ào náo nhiệt, hai người kẻ trước người sau cùng dừng bước, ở đây đông người, thân pháp nhanh nhạy của họ đã không thể phô diễn trước bàn dân thiên hạ nữa.
"Phương Hạo Vân, anh thua rồi đấy nhé!" Nguyệt Như quay đầu lại nhìn Hạo Vân, nở một nụ cười đắc thắng, cho đến lúc này cô vẫn giữ được khoảng cách ba bốn mét với Phương Hạo Vân, nên cô cho rằng mình đã thắng.
"Ờ, anh biết rồi."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Anh sẽ giữ quy tắc cuộc chơi chấp nhận một điều kiện của em, bây giờ em nói ra đi nào."
"Đợi khi nào anh ra đi, em sẽ nói với anh. Còn bây giờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này trước đã."
Nguyệt Như mỉm cười, sải bước tiến lên phía trước, nơi cần đến chính là quán bar lớn cách đó không xa. Dù đang đứng tại đầu đường, dưới ánh đèn xanh đỏ chói lòa, cũng nhìn thấy rõ bảng hiệu lớn ghi ba chữ to màu vàng "Mặt trời đỏ". Ngoài cửa quán bar có mấy tên bảo vệ vạm vỡ, mặt mày bặm trợn đứng canh gác và mấy cô gái thân hình bốc lửa, ăn mặc hở hang đang uốn éo lượn qua lượn lại mời gọi. Mấy tên bảo vệ phụ trách an ninh của quán bar, còn mấy cô gái có nhiệm vụ lôi kéo khách hàng.
Phương Hạo Vân vẫn theo sát sau lưng Nguyệt Như, nhưng mắt hắn không rời khỏi cánh cửa lớn của quán bar, tia nhìn tràn đầy sát khí, khóe miệng tự nhiên lóe lên một nụ cười lạnh lùng tàn bạo.
"Chúng ta vào trong đó!"
Bước đến trước cửa, cuối cùng hai người mới kề vai nhau hành động.
Khác với ánh sáng chói lòa ở bên ngoài, bên trong quá bar ánh đèn mờ ảo, nhưng ánh sáng thế này không hề ảnh hưởng đến thị lực của hai sát thủ có nghề Phương Hạo Vân và Nguyệt Như.
Đưa mắt quan sát xung quanh, một đám nam nữ đang điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc xập xình ngay tại sàn nhảy, không cần hỏi, phần lớn bọn này chắc đã nốc thuốc lắc rồi, nếu không một người bình thường tuyệt đối không làm ra những động tác điên dại như thế.
Ý định giết người trong lòng Phương Hạo Vân lại củng cố thêm vài phân.
……
Phía đại sảnh quán bar có rất nhiều ghế trống, phần lớn khách chơi đều đang điên cuồng nhảy nhót bên sàn nhảy rồi.
Phương Hạo Vân và Nguyệt Như tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, hai người quan sát kĩ khắp một lượt toàn cảnh, Phương Hạo Vân đưa ngón tay lên ngoe nguẩy, ngoắc một tên bồi bàn mặc đồng phục màu trắng lại gần, thản nhiên nói: "Gọi Rắn đuôi chuông đến gặp tao."
Đại ca của tổ chức Rắn đuôi chuông có biệt danh cũng gọi là Rắn đuôi chuông, nguyên nhân là vì trên lưng hắn có xâm hình một con rắn đuôi chuông to bự, nghe nói tổ chức này cũng tôn thờ một bức tượng rắn đuôi chuông nữa.
Tên bồi bàn nghệch mặt ra, đưa mắt lướt nhanh đánh giá đôi nam nữ đang ngồi đó, họ chắc là đến gây sự rồi. Nghĩ vậy tên bồi bàn lập tức nhanh chân chạy đi.
Rất nhanh, tên bồi bàn dẫn theo hai gã cao to mặt đồng phục bảo vệ bước đến.
Dừng bước ngay bên cạnh, tên bồi bàn chỉ tay vào Phương Hạo Vân và Nguyệt Như mách lẻo: "Chính là hai người này, nhìn là biết đến đây gây sự rồi, hai vị đại ca, cho chúng biết mùi lợi hại nào."
Nguyệt Như trầm mặt, ngước đầu lên nhìn hai tên bảo vệ, cười nhẹ quyến rũ: "Hai anh đến đúng lúc lắm, con chó con này nghĩ chắc cũng không gặp được Rắn đuôi chuông, hai anh đi gọi Rắn đuôi chuông lại đây nào."
"Hai vị bằng hữu này, xem ra hai vị cố tình đến đây gây sự đó à." Một tên bảo vệ xắn tay áo lên, để lộ bắp tay vạm vỡ xâm hình thanh long bạch hổ hai bên, cười khẩy lạnh lùng chế giễu.
"Chúc mừng, mày đoán đúng đó, bọn tao đến là để kiếm chuyện đây!" Phương Hạo Vân biết nếu không ra tay dằn mặt, gã đại ca Rắn đuôi chuông sẽ không chịu xuất hiện.
"Muốn chết này!"
Phương Hạo Vân chưa nói hết câu, tên bảo vệ chưa hề lên tiếng đã ra tay đánh trước, hắn đanh mặt lại, một tay nắm lấy cổ áo Phương Hạo Vân, tay kia giơ quả đấm to bè ra phía sau, nhắm vào bụng của Phương Hạo Vân thụi mạnh tới.
Nhìn tư thế ra quyền là biết tên bảo vệ này có tập luyện qua võ nghệ, mấy cặp nam nữ hiếu kì lúc này cũng vây lại coi chuyện gì đang xảy ra.
Gần như tất cả những ai chứng kiến đều cho rằng quả đấm này đánh xuống, Phương Hạo Vân dù cho không chết cũng tàn phế suốt đời.
Nhưng họ chỉ đoán đúng một nửa, quả đấm đánh xuống, quả thật có người tàn phế, nhưng không phải là kẻ đến gây sự Phương Hạo Vân, mà lại là tên bảo vệ ra tay đấm hắn ta.
Cú đấm hùng hổ đánh xuống, Phương Hạo Vân không hề động đậy, chỉ nghe "rắc" một tiếng khô khốc vang lên, cánh tay của tên bảo vệ đã bị bẻ gãy.
Tên bảo vệ đau đến nỗi cắn chặt răng ậm ự rít lên, chỉ thiếu điều hắn cố chịu đựng nên chưa chảy nước mắt ra, hắn hậm hực gầm lên: "Thằng ranh, mày hay đấy, mày cứ đợi đó…"
Lần này chúng đã hiểu ra, cặp nam nữ đến gây sự này không phải thứ tầm thường, sau khi buông ra câu nói đe dọa, hai tên bảo vệ lủi thủi chạy lên lầu gọi cứu binh đến giúp.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
10 chương
172 chương
31 chương
33 chương