Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 23
Phương Hạo Vân nghe tiếng gọi sau lưng càng chạy nhanh hơn, nhủ thầm, phen này mình bị con Nữ bạo long chú ý rồi, sau này chắc chắn còn gặp nhiều rắc rối đây…
Thẩm Văn Long đau đớn lồm cồm bò dậy, vội hỏi: "Học tỷ, tài liệu về hắn chị đã nắm hết rồi à? Thế thì hay quá, hôm nay không được thì mai đi mời hắn tiếp, mai không được nữa thì ngày kia… Nếu còn không được, em sẽ huy động tất cả người đẹp trong hội đi thực hiện mỹ nhân kế."
"Câm họng!"
Trần Thanh Thanh tức tối quát lên: "Cậu tưởng tất cả đàn ông trong thiên hạ đều như cậu chắc, mỹ nhân kế nếu có thể thành công thì hắn đã không bỏ chạy đi mất rồi."
Thẩm Văn Long nghệch mặt ra, liền sao đó hiểu ý, vội nịnh bợ Trần Thanh Thanh: "Đúng rồi, học tỷ đây chẳng phải là mỹ nữ có tiếng của trường đại học Hoa Hải đó sao?"
"Hứ!"
Trần Thanh Thanh tuy hứ một tiếng, nhưng trong lòng nghe khen lại cảm thấy vui mừng, cô dõi theo bóng lưng của Phương Hạo Vân nói: "Mi là Tôn Ngộ Không thì ta chính là Như Lai phật tổ, mi không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu."
"Hạo Vân huynh đệ, tội nghiệp cậu, chúc cậu tai qua nạn khỏi!" Nhìn thấy Trần Thanh Thanh nghiến răng rít ra câu nói trên, Thẩm Văn Long biết chắc phen này Phương Hạo Vân chạy không thoát hội võ thuật rồi.
……
Vào lúc khoảng 4h chiều, Phương Hạo Vân đã nắm rõ môn học chuyên ngành của mình, phòng học diễn ra cuộc họp đầu năm học của lớp vào ngày mai cũng đã tìm thấy. Bước khỏi cổng trường, hắn thấy 2 bên tường xung quanh dán đầy mẫu quảng cáo cho thuê phòng, nhiều lắm, dọc theo con đường có trường đại học đâu đâu cũng có phòng cho thuê.
Phương Hạo Vân đi qua đó ghé mắt xem sơ qua, nhận ra những căn phòng được giới thiệu trên tường cũng khá tốt, chỉ là tiền thuê hơi mắc một tí, phần lớn phải trên 1500 tệ (4.5 triệD), đối với một sinh viên đại học bình thường, hiển nhiên không có khả năng thuê nổi.
Gia đình của Phương Hạo Vân tuy giàu có, nhưng hắn không định ngửa tay xin tiền từ gia đình, hắn quyết định tìm một căn phòng rẻ, hoàn cảnh sống thì mặc kệ, chỉ cần không tệ hại quá là được.
Xem hết một lượt các mẫu quảng cáo, Phương Hạo Vân tiện tay xé xuống mấy mẫu ưng ý, chuẩn bị đợi Phương Tử Lân và Trác Nhã đồng ý thì lập tức bắt tay vào việc thuê nhà.
……
Sau khi về nhà ăn cơm tối xong, Trác Nhã gọi Phương Hạo Vân đến phòng khách nhỏ, hỏi: "Hạo Vân, nghe Tuyết Di nói con muốn thuê nhà bên ngoài nhà trường để ở, con đã suy nghĩ kĩ chưa?"
Phương Hạo Vân gật đầu trả lời: "Mẹ, con đã suy nghĩ kĩ rồi, con thấy ở kí túc xá của nhà trường quá ồn, con cần một nơi yên tĩnh, mẹ cũng biết mà, ngay từ nhỏ con đã thích yên tĩnh. Mẹ sẽ không phản đối con thuê nhà chứ?"
Nghe Phương Hạo Vân gọi mẹ liên tục, trong lòng Trác Nhã vui lắm, sao nỡ phản đối lí do chính đáng của thằng con ngoan, cô mỉm cười dịu dàng: "Mẹ không phản đối, chỉ là con phải tự lo cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề gì, dù sao con cũng đã khôn lớn, con có cách nghĩ riêng của mình, chỉ cần con cảm thấy đúng, mẹ đều ủng hộ con."
Nghe Trác Nhã nói vậy, Phương Hạo Vân yên tâm hơn nhiều, giờ cho dù ông bố Phương Tử Lân không đồng ý cũng không được, bây giờ đã là tỉ lệ áp đảo 3 chọi 1 rồi.
"Mẹ, về phía của ba mẹ nói giúp con vài lời nhé!" Phương Hạo Vân làm nũng nhờ cậy.
Trác Nhã khẽ gật đầu, mỉm cười với Phương Hạo Vân, nói: "Phía ba con mẹ đã nói qua rồi, nhưng ông ấy chưa tỏ thái độ, mẹ nghĩ lát nữa ba con có thể sẽ tìm con nói về việc này. Hạo Vân, nghe mẹ dặn nè, nhỡ ba con không đồng ý, con cũng không nên cãi lại, sức khỏe của ba con không lạc quan lắm, bác sĩ đã dặn dò là trong khoảng thời gian này ba con không được kích động, ông ấy nhất định phải giữ tâm trạng bình tĩnh, nên việc gì chúng ta cũng phải chìu ý ba con một chút, đợi bẵng đi một thời gian, mẹ sẽ nghĩ cách cho con. Con là một cậu bé hiếu thảo, mẹ hy vọng con không làm mẹ thất vọng."
Phương Hạo Vân gật đầu vâng lời: "Mẹ yên tâm, con biết phải làm thế nào rồi. À phải, bệnh tim của ba cứ dây dưa thế này cũng không phải cách hay, tại sao không phẫu thuật trị cho dứt?"
Trác Nhã buồn bã nhìn Phương Hạo Vân nói: "Hạo Vân, bệnh tình của ba con thật ra đã đến lúc phải làm phẫu thuật rồi, chỉ là… rủi ro quá cao. Bác sĩ nói cơ hội phẫu thuật thành công rất thấp, ba con có thể mãi mãi không tỉnh lại trên bàn phẫu thuật nữa. Ba con không yên tâm về con nên trước giờ đều không đồng ý làm phẫu thuật, chuyện này ba con bảo mẹ không được nói với con nên mẹ đã giấu con một thời gian dài. Nhưng… hiện nay mẹ cảm thấy con hiểu chuyện hơn nhiều, khôn lớn hơn nhiều, có những chuyện của gia đình mẹ không muốn giấu con nữa, có cơ hội con cũng nên khuyên nhủ ba con…" Nói đến khúc sau, đôi mắt của Trác Nhã đỏ hoe, nước mắt trực trào ra.
Phương Hạo Vân thấy Trác Nhã muốn khóc, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, trong ngôi nhà mới này hắn đã không dưới một lần cảm nhận được cái gì là tình thân, cái gì là tình yêu gia đình.
"Mẹ yên tâm đi, bệnh tình của ba có lẽ không nghiêm trọng như bác sĩ nói đâu, có thể con có cách…" Phương Hạo Vân quyết định đợi thêm mấy ngày chờ việc học ở trường ổn định sẽ đi tìm dì Bạch, hỏi dì xem có cách gì không. Dì Bạch tinh thông các môn võ thuật, ngay cả y thuật cổ truyền cũng có tìm hiểu, thậm chí có lần dì đã cứu sống một người bị thương nặng đang hấp hối chờ chết.
Trác Nhã nghe xong nghĩ là Phương Hạo Vân đang an ủi mình, cũng không thèm để ý, khẽ gật đầu nói: "Thôi đừng nói chuyện này nữa, ba con sẽ không sao đâu."
"Hạo Vân, mẹ, hai người đang nói chuyện à…"
Chính là lúc Trác Nhã đưa tay lên lau sạch nước mắt, Phương Tuyết Di bước tới nói với Trác Nhã: "Mẹ, ba bảo con ra gọi Hạo Vân vào phòng sách."
"Hạo Vân, đi đi con…" Trác Nhã dặn dò một lần nữa: "Nhớ những lời vừa nãy của mẹ, phải chìu ý ba con, đừng để ông ấy nổi giận."
Phương Hạo Vân gật đầu, bước vội ra ngoài.
……
Khi bước vào phòng sách, Phương Hạo Vân đã quyết định từ bỏ việc thuê nhà bên ngoài, sức khỏe của ông bố này quan trọng hơn, nếu ông không đồng ý thì đợi khi dì Bạch trị khỏi cho ông đã rồi tính chuyện thuê nhà sau vậy.
"Hạo Vân, ngồi đi!"
Phương Tử Lân đang ngồi giữa bàn lật xem một cuốn sách kinh tế, thấy con trai bước vào, vội ngẩng đầu lên nói: "Con ngồi đợi một lát, ba xem xong trang sách này đã."
Phương Hạo Vân bước qua đó ngồi ngay đối diện Phương Tử Lân, đưa mắt quan sát ông ta, thấy dáng vẻ chăm chú đọc sách của ông đúng là đáng khâm phục, đã lớn tuổi thế này rồi nhưng vẫn giữ thói quen học tập mỗi ngày, không quên không ngừng học hỏi thu nạp kiến thức. Có câu "Học, học nữa, học mãi." Phương Tử Lân chính là mẫu người thực hiện đúng theo lời dạy của câu danh ngôn này.
Ngồi vào góc độ của Phương Hạo Vân, hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt Phương Tử Lân gầy gò tiều tụy, mái tóc của ông cũng có thêm nhiều sợi bạc, vết nhăn trên mặt cũng tăng thêm không ít.
Phương Hạo Vân xúc động trong lòng, nỗi lòng bậc làm ba làm mẹ vĩ đại biết bao, luôn quên mình lo lắng toan tính cho con cái.
Một lát sau, Phương Tử Lân xem xong trang sách, gấp sách lại cất đi, từ tốn nói: "Hạo Vân, nghe nói con muốn thuê phòng bên ngoài trường để ở phải không?"
Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại: "Lúc trước thì có ý định này, nhưng bây giờ con nghĩ kĩ lại rồi, cứ ở kí túc xá của nhà trường vậy, không gian sống trong trường tốt hơn."
Phương Tử Lân trố mắt nhìn con trai, bật cười trách mắng: "Tiểu tử này không thành thật, nói thật đi, có phải con muốn thuê nhà ở bên ngoài không? Không được gạt ba đó."
Chỉ trong vòng hai ngày, Phương Tuyết Di và Trác Nhã đã lần lượt mấy lần thuyết phục giùm Phương Hạo Vân, đủ thấy con trai muốn thuê nhà ở bên ngoài đến mức nào rồi.
Phương Tử Lân trố mắt nhìn con trai, bật cười trách mắng: "Tiểu tử này không thành thật, nói thật đi, có phải con muốn thuê nhà ở bên ngoài không? Không được gạt ba đó."
Chỉ trong vòng hai ngày, Phương Tuyết Di và Trác Nhã đã lần lượt mấy lần thuyết phục giùm Phương Hạo Vân, đủ thấy con trai muốn thuê nhà ở bên ngoài đến mức nào rồi.
Phương Hạo Vân ngập ngừng một lúc, khuôn mặt lại đỏ ửng lên, lí nhí buông ra một chữ: "Muốn!"
"Vậy mới phải chứ, để bữa nào con dọn dẹp xong phòng ốc thì thông báo cho ba một tiếng, ba qua đó xem thử." Phương Tử Lân mỉm cười nói.
Phương Hạo Vân ngạc nhiên tưởng mình nghe nhầm, không tin tưởng lắm vào tiếng nói vừa rót vào tai mình.
Phương Tử Lân ân cần nói tiếp: "Hạo Vân, con không cần nghi ngờ, con không nghe nhầm, cũng không phải đang nằm mơ, là sự thật, ba đồng ý cho con thuê nhà ở ngoài trường. Con đó, con xem thường ba con quá, ba đâu phải thứ ông già ngoan cố không hiểu lí lẽ. 18 tuổi rồi, con cũng đã khôn lớn, hơn nữa con vì muốn có môi trường học tập yên tĩnh, ba không có lí do gì để ngăn cấm con. Nhưng có điều này con nhớ rõ, con thuê nhà bên ngoài ba không phản đối, nhưng tiền thuê nhà gia đình sẽ không chu cấp, con phải tự làm việc kiếm lấy… Bây giờ chẳng phải con đang làm ở phòng thị trường của công ty sao? Có thời gian rảnh thì làm mấy hợp đồng, đủ cho con trả tiền thuê nhà rồi đấy…"
Phương Hạo Vân ngớ người hiểu ra, thì ra Phương Tử Lân đồng ý cho hắn thuê nhà bên ngoài chính là muốn dùng cách này gây sức ép bắt hắn cố gắng làm việc.
Ôi! Tấm lòng của bậc làm ba làm mẹ vĩ đại biết bao!
"Ý của ba con nghe hiểu cả rồi chứ?" Thấy con trai không lên tiếng, Phương Tử Lân tưởng nó sợ tự mình trả tiền thuê nhà đã tính từ bỏ ý định.
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên mỉm cười với ba hắn, nghiêm túc nói: "Dạ, ý của ba con hiểu cả rồi ạ. Ba muốn con học tập tự lập, sớm trải qua thử thách của cuộc sống. Ba, thật ra con cũng chưa từng nghĩ sẽ xin tiền chu cấp của gia đình, con tự lo được."
"Tốt!"
Nghe xong câu nói của con trai, Phương Tử Lân cười to mãn nguyện: "Có chí khí, thế mới là con trai của Phương Tử Lân này chứ, tốt lắm, ba ủng hộ con."
Dừng lại một hồi, Phương Hạo Vân đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ba, con quen với một người bạn, cô ấy rất giỏi y thuật, con muốn mời cô ấy qua đây xem giúp sức khỏe của ba thế nào?"
Phương Tử Lân ngập ngừng giây lát, liền lựa lời từ chối: "Xem giúp ba gì nào? Ba có bệnh à? Nói bậy, sức khỏe của ba tốt lắm mà. Hạo Vân này, ba nói với con, bây giờ ba đặt hết hy vọng duy nhất vào con, ba muốn đào tạo con thành người kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm."
"Ba à, con…"
"Hạo Vân, con nghe ba nói hết cái đã."
Vẻ mặt Phương Tử Lân trở nên nghiêm túc hẳn, nói: "Ba biết con định nói gì. Hạo Vân, hôm nay ba cũng nói thật lòng với con, tập đoàn Thịnh Hâm do một tay ba sáng lập, sau này chắc chắn phải truyền lại cho con trai của ba. Ba biết Tuyết Di rất tài giỏi, nhưng nó là con gái chứ không phải là con trai, sớm muộn gì Tuyết Di cũng phải lấy chồng, ba không muốn cơ nghiệp do ba tạo ra đổi họ giao cho người khác. Ba biết con không thích kinh doanh, những ngày này thật ra ba cũng đã suy nghĩ rất nhiều, ba không muốn ép con, nhưng tập đoàn Thịnh Hâm dù sao cũng phải do con kế thừa."
"Ba đã nghĩ kĩ rồi, nếu như con quả thật không thích kinh doanh thì ba có thể bảo Tuyết Di giúp con quản lí công ty, nhưng quyền sở hữu công ty bắt buộc phải là con nắm, về mặt này không bàn cãi gì nữa." Phương Tử Lân kiên quyết khẳng định ý định của mình.
Phương Hạo Vân suy ngẫm một hồi, hỏi: "Ba, ý của ba là bảo chị Tuyết Di quản lí công ty giúp con, nếu như vậy thì chị ấy trở thành người làm công rồi sao?"
Phương Hạo Vân đến giờ mới biết tại sao chị hắn trước đây không chịu làm quen bạn trai, chắc có lẽ là vì việc thừa kế này đây, ba hắn lo lắng công ty sẽ rơi vào tay người ngoài.
"Đúng vậy, ba chính là có ý này." Phương Tử Lân bình thản xác nhận: "Nếu con cảm thấy làm thế là không phải với chị con, con có thể trả lương cao cho Tuyết Di, hơn nữa ba cũng sẽ giao cho nó một ít cổ phần của công ty, nói tóm lại, con trai của ba, chính là Phương Hạo Vân mới được trở thành người duy nhất thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm."
"Hạo Vân, nhân lúc hôm nay bàn đến việc này, con đồng ý với ba đi có được không?" Phương Tử Lân xúc động nắm lấy tay con trai, nghiêm túc nói: "Con đừng để ba thất vọng!"
Thấy kì vọng lớn lao của Phương Tử Lân đặt vào mình, cộng thêm tinh thần ông đã có phần kích động, Phương Hạo Vân do dự một lát, cuối cùng cũng chịu gật đầu: "Ba, con hứa với ba, nhưng đúng là con không biết cách quản lí công ty. Việc kinh doanh của tập đoàn phải nhờ cả vào chị con vậy."
"Tốt, chỉ cần con chịu đồng ý kế thừa công ty là được, đợi mấy ngày nữa chúng ta đi văn phòng luật sư và sở công chứng làm hết mọi thủ tục liên quan, khi đó thì ba yên tâm rồi…" Phương Tử Lân nở nụ cười mãn nguyện.
Nghe những lời này của Phương Tử Lân, trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy kì lạ, sao mà giống như một người sắp chết đang dặn dò chuyện hậu sự thế nhỉ?
"Ba, việc thừa kế công ty con đã đồng ý với ba rồi, bây giờ chúng ta có thể nói tiếp về vấn đề sức khỏe của ba, vừa nãy con mới nói con quen với một người bạn giỏi y thuật cổ truyền, con muốn mời cô ấy đến xem giúp ba coi thế nào." Phương Hạo Vân nhắc lại chuyện cũ, vừa mới cảm nhận được tình ba cao cả, hắn không muốn mau chóng mất đi người ba vĩ đại này.
Phương Tử Lân trố mắt nhìn con trai một hồi, thở dài một tiếng, nói: "Không cần đâu Hạo Vân, căn bệnh này của ba có từ nhiều năm nay rồi, bao nhiêu năm qua bác sĩ giỏi nào cũng đến gặp hết cả, nhưng không giúp ích được nhiều. Hạo Vân, bác sĩ nói bệnh của ba chỉ cần không xúc động là không vấn đề gì, nay con đã khôn lớn hiểu chuyện, ba cảm thấy an tâm lắm rồi, nhất là trong khoảng thời gian gần đây biểu hiện của con khiến ba rất vui, bây giờ ngày nào tâm trạng của ba cũng đều thư thái. Con yên tâm, sức khỏe của ba sẽ không sao đâu."
"Ba, con biết." Phương Hạo Vân tiếp tục khuyên nhủ: "Con vẫn hy vọng ba có thể đồng ý cho bạn con khám cho ba xem sao, có thể cô ấy có cách nào đó."
Phương Tử Lân thấy con trai kiên trì thuyết phục, tuy không tin tưởng lắm vào người bạn giỏi y thuật của nó có khả năng trị khỏi bệnh cho mình, nhưng không nỡ từ chối tấm lòng hiếu thảo của con trai, do dự một hồi, cuối cùng ông cũng gật đầu, nói: "Thôi được rồi, nếu con đã kiên quyết thì ba sắp xếp thời gian gặp mặt bạn con vậy."
Buổi sáng hôm sau, Phương Hạo Vân lập tức liên lạc với dì Bạch, đề nghị dì xem giúp bệnh tình của Phương Tử Lân, dì Bạch đương nhiên gật đầu đồng ý, còn hẹn vào chiều thứ bảy tuần sau sẽ đến nhà chẩn bệnh.
……
Ngày đầu tiên đi học không có tiết học chính thức, mà là dưới sự chủ trì của giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp các sinh viên mới tự giới thiệu làm quen với nhau. Đại học Hoa Hải rất chú trọng buổi họp mặt đầu tiên cho các tân sinh viên này, đợi khi tất cả sinh viên mới tự giới thiệu làm quen với nhau, rồi giáo viên chủ nhiệm lên nói chuyện xong, thời gian nửa ngày đã trôi qua.
Sau khi ăn xong cơm trưa ở căn tin, Phương Hạo Vân trở về phòng 314 ở khu kí túc xá của mình.
Đi đến trước cửa, hắn thấy cửa phòng không khóa, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện, hắn biết bạn cùng phòng chắc đã đến đủ. Tuy đã có ý định thuê nhà bên ngoài trường để ở nhưng dù sao cũng được xếp ở chung một phòng, Phương Hạo Vân quyết định làm quen một chút với các bạn chung phòng.
Đẩy cửa bước vào, Phương Hạo Vân thấy hai nam sinh đang ngồi tán dóc bên trong, một người để tóc dài, còn người kia cắt tóc đinh cho mát mẻ, cả hai người đều to cao vạm vỡ, hơn nữa còn có vẻ khá đẹp trai.
Thấy Phương Hạo Vân đi vào, hai người lập tức dừng cuộc nói chuyện lại, đưa mắt ngắm nhìn người bạn mới này, nhất là anh sinh viên cắt đầu đinh, hắn quan sát từ đầu đến chân Phương Hạo Vân, sau đó dùng giọng nói nghiêm túc hỏi: "Cậu là Phương Hạo Vân đúng không? Vừa rồi trong cuộc họp tự giới thiệu của lớp là tớ đã biết cậu rồi. À phải, cậu là người ở đâu vậy?"
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
10 chương
172 chương
31 chương
33 chương