Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 99 : Chồng của Trương Mỹ Kỳ
“Hạo Vân, tuy có câu làm trai không phong lưu uổng phí mất tuổi trẻ, nhưng chú hy vọng cháu sống chân thật hơn đôi chút, đừng quá lăng nhăng, nếu không sau này đối với ai cũng không tốt lắm đâu.” Trần Thiên Huy nói vẻ nghiêm túc.
Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu Trần Thiên Huy muốn ám chỉ gì. Hắn cảm thấy oan uổng quá, vụ án oan lớn nhất trong lịch sử, cho dù là Hàn Tuyết Nhi hay Trần Thanh Thanh, giữa hắn và hai cô gái đều trong sạch mà.
Hai mối quan hệ trong sạch không hề vấn bẩn, thế mà Trần Thiên Huy nói hắn lăng nhăng, oan chết đi được!
“Chú Trần, ăn uống bậy bạ thì được, nhưng không được phát ngôn bừa bãi nha, cẩn thận cháu kiện chú tội phỉ báng...” Tự nhiên bị quy chụp tội danh lăng nhăng, Phương Hạo Vân cảm thấy bực bội liền lên tiếng cự cãi.
Trương Mỹ Kỳ tuy tránh không nhìn vào Phương Hạo Vân, nhưng cô đang chú ý lắng nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Trần Thiên Huy. Khi cô nghe Phương Hạo Vân dám bất kính với Trần Thiên Huy, sắc mặt lập tức lộ vẻ lo lắng, nghĩ rằng Phương Hạo Vân việc tốt làm không xong, chỉ giỏi phá hoại, tập đoàn Thịnh Hâm đang tranh thủ khoản đầu tư của người ta, sao lại to tiếng vô lễ như thế được chứ?
“Anh bạn trẻ tuổi này chắc tự biết thân biết phận, chắc là cậu đã biết không có hy vọng trúng thầu rồi đúng không?” Kim Phi tươi cười khoái trá bước lại gần, buông lời giễu cợt Phương Hạo Vân.
“Xin hỏi cô là ai?”
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên quan sát Kim Phi, toàn thân mặc một bộ váy công sở màu đen, nhan sắc tầm thường, son phấn lòe loẹt trên mặt, trang điểm giống mụ yêu tinh, mông đít đầy đặn, điều làm người khác khó chịu nhất chính là cặp chân voi của cô ả xỏ vớ lụa mỏng màu đen, nhìn nung núc thịt gớm ghiếc vô cùng.
“Hạo Vân, vị này là bà chủ của tập đoàn Hồng Tinh, tổng giám đốc Kim.” Trần Thiên Huy mỉm cười quay qua giới thiệu theo phép lịch sự.
Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, hắn đột nhiên nhận ra tổng giám đốc nữ chưa chắc đều là tuyệt sắc giai nhân, ả Kim Phi này chẳng phải là ngoại lệ đó ư? Tất nhiên leo tới chức vụ cao như thế, ít nhiều cũng có chút tài cán hơn người nào đấy.
“Ý của tổng giám đốc Kim là lần đấu thầu này tập đoàn Hồng Tinh của chị nhất định giành chiến thắng?”
Phương Hạo Vân bình thản đáp trả: “Còn chưa công bố kết quả, chuyện gì đều có khả năng xảy ra.”
Kim Phi ngớ người ra, liếc nhìn Trần Thiên Huy, cười to mấy tiếng, nói: “Người trẻ tuổi có khí phách lắm, nhưng có những chuyện không phải dựa vào khí phách và niềm tin là làm được đâu. Mối làm ăn lần này tập đoàn Hồng Tinh của tôi thề quyết giành cho bằng được, tất nhiên điều đó cũng cần ông chủ Trần tạo ra môi trường cạnh tranh công bằng cho chúng tôi.”
Trần Thiên Huy vội mỉm cười lên tiếng: “Tất nhiên rồi, tôi là một người làm ăn, không thù oán gì với đồng tiền, chỉ cần dự án của ai có thể kiếm được nhiều tiền, tôi chắc chắn sẽ chọn hợp tác với người đó.”
Lúc này Tưởng Đại Phát cũng bước tới nhập cuộc, nói: “Ông chủ Trần là người như thế nào, trong giới doanh nghiệp ai mà không biết tiếng tăm chứ? Tôi tin tưởng vào sự công bằng trong cuộc đấu thầu lần này, chuyện cạnh tranh nhau trên thương trường không ai dám nói trước kết quả. Anh bạn trẻ này, tôi thấy cậu có vẻ rất tự tin với dự án của tập đoàn Thịnh Hâm nhỉ?”
Phương Hạo Vân gật gù: “Điều đó là đương nhiên. À, vị này là...”
“Hạo Vân, vị này là Tưởng Đại Phát, ông chủ công ty địa ốc Thiên Hồng, ông chủ Tưởng...” Trần Thiên Huy lại giới thiệu với Phương Hạo Vân lần nữa, ông chỉ vào Trương Mỹ Kỳ đứng cách xa một khoảng, nói tiếp: “Cũng chính là chồng của cấp trên cậu đó.”
Đây là chồng của Trương Mỹ Kỳ sao? Phương Hạo Vân nghe xong giật mình, ánh mắt láo liên nhìn Tưởng Đại Phát, ông ta là một người đàn ông trung niên có khí chất, thân hình vạm vỡ khỏe mạnh, khuôn mặt vuông vức, lông mày đậm, đôi mắt sáng loáng, mặc bộ comlê chỉnh tề, nhìn vào là biết đây là một ông chủ giàu có, hắn không sao tưởng tượng nổi Tưởng Đại Phát lại là một gã đàn ông bất lực chính hiệu.
“Ông chủ Tưởng, chào ông!”
Phương Hạo Vân cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, bắt tay thân mật với Tưởng Đại Phát, nói vẻ bông đùa: “Sau này xin ông chủ Tưởng nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt chị Mỹ Kỳ...”
“Ha ha, cậu nói vui thật.”
Tưởng Đại Phát khen ngợi: “Anh bạn còn trẻ mà đã được tham gia dự án đầu tư tầm cỡ thế này, tương lai tươi sáng đang chờ đón phía trước đây.”
Trương Mỹ Kỳ đứng từ xa quan sát hai người đàn ông đứng nói chuyện với nhau, trong lòng nhiều cảm giác đan xen, tâm trạng cô hỗn loạn, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Nói vài câu khách sáo xong, Tưởng Đại Phát đột nhiên hỏi thẳng: “Theo cậu thấy, tập đoàn Thịnh Hâm chiếm bao nhiêu phần thắng?”
“Ha ha, việc này thì không nói chắc được, chẳng phải vừa rồi ông có nói trên thương trường chuyện gì cũng có thể xảy ra, ai cũng không dám nói trước sao?”
Phương Hạo Vân tuy ngoài mặt tỏ ra lịch sự tiếp chuyện, nhưng thật ra trong lòng hắn đang ray rứt không yên, hắn rất muốn tránh xa Tưởng Đại Phát.
“Ông chủ Trần!” Kim Phi sáp lại gần Trần Thiên Huy, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng ông có thể đảm bảo lần đấu thầu này phải tuyệt đối công bằng...”
Kim Phi không ngốc đến mức không nhận ra quan hệ thân thiết giữa Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy, cô ả lo lắng lát nữa Trần Thiên Huy sẽ đưa ra kết quả có lợi cho hắn.
Trần Thiên Huy trả lời gọn lọn: “Sẽ công bằng mà.”
“Hứ, chỉ cần cạnh tranh công bằng, tập đoàn Thịnh Hâm của cậu không thể nào giành chiến thắng.”
Kim Phi nhìn vào Phương Hạo Vân cười mỉa, vẻ đắc thắng hiện rõ trên mặt cô ả.
Phương Hạo Vân không thèm đáp lại, chỉ ném cho Kim Phi nụ cười khinh bỉ.
Tưởng Đại Phát cảm thấy anh bạn trẻ Phương Hạo Vân khá thú vị, đưa mắt nhìn vào Phương Hạo Vân, bất chợt nổi lòng hiếu kì, rốt cuộc hắn dựa vào gì mà có thể tự tin đến thế?
Trần Thiên Huy tiếp tục huyên thuyên tiếp đãi quan khách, vào đúng 11h, cô thư kí lại gần ghé tai nói nhỏ, đã đến giờ tiến hành đấu thầu.
Kế hoạch phát triển đầu tiên được công bố là phương án của tập đoàn Hồng Tinh, lúc đọc dự án ra, khắp đại sảnh trở nên ồn ào, theo như phương án của tập đoàn Hồng Tinh, nếu tập đoàn Trần thị đầu tư sẽ thu lợi nhuận rất cao, rủi ro phần lớn do phía Hồng Tinh gánh chịu hết, lợi nhuận thu vào lại phần lớn thuộc về Trần thị.
Kế hoạch phát triển thứ hai là của công ty địa ốc Thiên Hồng, Tưởng Đại Phát lộ rõ vẻ phấn khích, tuy phía tập đoàn Hồng Tinh dám gánh chịu phần lớn rủi ro để giành khoản đầu tư, nhưng hắn rất có lòng tin vào dự án của mình, hắn tin tưởng nếu Trần thị hợp tác đầu tư vào dự án của hắn, lợi nhuận thu vào tuyệt đối không thua kém dự án của tập đoàn Hồng Tinh, hơn nữa bên ngoài đồn đoán sau lưng tập đoàn Hồng Tinh dính líu tới xã hội đen, gần đây đã bị cơ quan chức năng để ý, bắt đầu nhập cuộc điều tra, Trần Thiên Huy không thể nào không suy nghĩ đến yếu tố gây bất lợi này.
Quả nhiên, Trần Thiên Huy tỏ ra rất hài lòng với dự án đầu tư của công ty địa ốc Thiên Hồng.
Phương Hạo Vân nở một nụ cười nơi khóe miệng, quay sang nói nhỏ với Trương Mỹ Kỳ: “Chị Mỹ Kỳ, ông chủ Tưởng giỏi thật đấy.”
Phương Hạo Vân vốn định tâng bốc Tưởng Đại Phát để xoa dịu mâu thuẫn giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ, nhưng câu khen ngợi bình thường như thế lọt vào tai Trương Mỹ Kỳ lúc này lại mang ý nghĩa khác, cô cho rằng Phương Hạo Vân đang cố ý trêu chọc mình.
“Hứ!”
Trương Mỹ Kỳ giận dữ liếc xéo hắn, không thèm trả lời tiếng nào.
Phương Hạo Vân định lên tiếng giải thích, bỗng trên kia nghe có người đọc lên kế hoạch phát triển của tập đoàn Thịnh Hâm, dự án đầu tư của tập đoàn Thịnh Hâm lúc đầu do Phương Tuyết Di đích thân soạn thảo, sau giao cho tổ 2 phòng thị trường của Văn Kỳ tiến hành thảo luận và chỉnh sửa cho hoàn thiện thêm, cuối cùng mới đạt được thống nhất.
Phương Hạo Vân vô cùng khâm phục tài năng kinh doanh thiên phú của bà chị Phương Tuyết Di, rõ ràng kế hoạch phát triển này vượt xa tập đoàn Hồng Tinh rồi.
Tiếp theo còn có dự án của hơn mười công ty khác được đọc lên, nhưng kế hoạch của họ xét về phương án thực hiện lẫn nhân lực đều thiếu sót, tính khả thi thua xa kế hoạch phát triển của 3 công ty đầu.
Cuối cùng, Trần Thiên Huy tuyên bố kết quả, công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát và tập đoàn Thịnh Hâm cùng chiến thắng gói thầu lần này, tập đoàn Trần thị sẽ chia khoản đầu tư ra làm hai phần cho hai công ty. Kết quả lần này Tưởng Đại Phát không có gì phải phàn nàn, hắn vốn định sau khi giành được gói thầu cũng chia một số hạng mục cho tập đoàn Thịnh Hâm cùng làm, nay tập đoàn Trần thị chia đôi khoản đầu tư không ảnh hưởng tới hắn.
Trần Thiên Huy vì nghĩ tới ân oán giữa mình và Kim Gia, sau này rất có khả năng xảy ra xung đột lớn với Hỏa Long bang và Kim Tiền bang, tuy Kim Phi và anh trai làm ăn độc lập với nhau nhưng dù sao người ta cũng anh em ruột, ông không thể không đề phòng, thôi thì để tránh rắc rối sau này, không hợp tác với tập đoàn Hồng Tinh là tốt nhất, nếu trừ khử công ty của ả Kim Phi này luôn thì càng hay.
“Các vị, cuộc họp công bố kết quả đầu tư hôm nay kết thúc tại đây. Các công ty không giành được gói đầu tư hy vọng sau này chúng ta còn cơ hội khác hợp tác.”
Trần Thiên Huy nói ra câu khách sáo cuối cùng xong, chỉ nghe tiếng vỗ tay lèo tèo vang lên, hiển nhiên ông muốn tạo ít không khí náo nhiệt nhưng tiếc là số công ty không được chọn ai nấy đều thất vọng tràn trề, không ai hào hứng với việc vỗ tay nữa.
Kim Phi nghe xong kết quả sau cùng cảm thấy khó chịu, công ty của ả phát triển theo hướng đầu tư ra nước ngoài, cuộc khủng hoảng tài chính vừa rồi bị ảnh hưởng nặng nề, gần đây dòng vốn của công ty bắt đầu không đáp ứng đủ, ả vốn định giành lấy khoản tiền đầu tư của tập đoàn Trần thị giúp công ty vượt qua giai đoạn khó khăn, nhanh chóng ổn định lại, vì lí do đó ả không tiếc gánh chịu phần lớn rủi ro về mình, nhưng thật không ngờ cuối cùng cũng thất bại.
Ả một mực cho rằng Phương Hạo Vân đã phá đám, nếu không với kế hoạch hoàn hảo của tập đoàn Hồng Tinh, dù không giành được toàn bộ gói đầu tư cũng không thể bị loại trừ sang bên như thế được.
Ả hậm hực dán mắt vào Phương Hạo Vân, tức tối muốn lao tới phanh thây tên nhóc này ra trả mối hận trong lòng.
Phương Hạo Vân cười mỉa đáp lại, buông lời chế giễu: “Tổng giám đốc Kim, chuyện đời khó đoán, mong chị nhớ cho, người ngẩng cao đầu cuối cùng mới là kẻ chiến thắng nhé!”
Lời chế giễu của Phương Hạo Vân dội từng tiếng vào tai Kim Phi, cô ả nghe xong điên tiết lên, hậm hực rít khẽ: “Đồ khốn!”
Mẹ kiếp, con đàn bà chết tiệt này, bản thân mày vô tích sự, sao dám mắng chửi tao hả?
Phương Hạo Vân cũng điên tiết không kém, đang định hét lên cãi lại, Trần Thiên Huy đã bước tới chặn giữa hắn và Kim Phi, tươi cười hớn hở với Kim Phi, nói: “Tổng giám đốc Kim, thật là ngại quá, đây là quyết định cuối cùng của các cổ đông. Ngày dài tháng rộng, lần sau chúng ta còn có dịp hợp tác mà.”
Kim Phi miễn cưỡng bắt tay với Trần Thiên Huy, ả cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ nhất định phải bình tĩnh, nếu đắc tội với Trần Thiên Huy, điều đó không có lợi cho tập đoàn Hồng Tinh của ả.
Kim Phi cố nặn ra nụ cười gượng gạo, làm ra vẻ thảnh thơi, nói: “Ông chủ Trần khách sáo quá, tuy lần này chúng ta không có cơ hội hợp tác, nhưng đúng như ông vừa nói, ngày dài tháng rộng, tin chắc sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau...”
“Tổng giám đốc Kim, thất bại là mẹ của thành công, lần sau chị sẽ thành công mà.” Phương Hạo Vân đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Kim Phi.
Kim Phi tức tối vô cùng, thằng ranh Phương Hạo Vân này rõ ràng có ý giễu cợt, mình có nên bắt tay với hắn không nhỉ?
“Ông chủ Tưởng, chúc mừng ông!” Chính vào lúc này Tưởng Đại Phát bước lại gần, Kim Phi vội chủ động bắt tay chúc mừng hắn, bỏ mặc Phương Hạo Vân đưa tay ra nửa chừng.
Phương Hạo Vân phản ứng nhanh nhạy, hắn thừa dịp bắt tay luôn với Trần Thiên Huy, tươi cười hớn hở, nói to: “Chú Trần, hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!”
Nhìn thấy phản ứng của Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy gật gù tán thưởng, nhân lúc Kim Phi bận huyên thuyên với Tưởng Đại Phát, Trần Thiên Huy nói nhỏ: “Ả ta là em gái của Kim Gia, vợ của Mặt Sẹo đó.”
Câu này nói ra, Phương Hạo Vân lập tức hiểu rõ tất cả, hèn chi kế hoạch của tập đoàn Hồng Tinh bị Trần Thiên Huy ném sang một bên, thì ra bên trong còn có nguyên nhân sâu xa này nữa.
Phương Hạo Vân mướt mồ hôi, có phải là số phận sắp đặt không nhỉ? Chỉ trong một ngày mà hắn gặp cùng lúc 2 kẻ đối đầu, một là ả Kim Phi, hai là Tưởng Đại Phát, tuy bây giờ gã chưa có ý thù địch với hắn, nhưng nếu biết chuyện hắn cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ thì khỏi nói cũng hiểu gã phản ứng thế nào rồi.
“Anh bạn trẻ, tôi sẽ nhớ mặt cậu.”
Kim Phi quay đầu lại, dùng giọng nói nghiêm nghị ném cho Phương Hạo Vân một câu đe dọa.
Phương Hạo Vân bình tĩnh đáp trả: “Tổng giám đốc Kim, tuy chúng ta không phải là bạn nhưng không đến nỗi trở thành kẻ thù chứ? Nói chính xác hơn chúng ta chỉ là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, tôi nghĩ chị chắc hiểu rõ về nguyên tắc trong kinh doanh, đối với đối thủ của mình nên dành cho lòng tôn trọng tối thiểu, có đúng không nào?”
“Nói hay lắm!”
Người lên tiếng khen ngợi là Trần Thiên Huy, câu nói này của Phương Hạo Vân, ông rất tâm đắc. Chàng trai trẻ này, khá thật đấy!
Trần Thiên Huy giơ ngón tay cái lên, nói với Tưởng Đại Phát và Kim Phi: “Hai vị, anh bạn trẻ Phương Hạo Vân này tương lai sáng lạng lắm đây...”
“Ha ha!”
Tưởng Đại Phát cũng cảm thấy con người Phương Hạo Vân rất thú vị, hắn vội hùa theo: “Đúng đó, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Hạo Vân quả thực là một nhân tài hiếm có.”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
41 chương
187 chương
47 chương
1157 chương
479 chương