Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 97 : Cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ

“Chị đi ra mau, mặc kệ em!” Phương Hạo Vân xua tay khó nhọc, tỏ ý đuổi Trương Mỹ Kỳ rời khỏi. Nhưng Trương Mỹ Kỳ bản tính lương thiện, thêm vào hai người là đồng nghiệp với nhau, Phương Hạo Vân càng làm dữ xua đuổi, cô càng không nhẫn tâm bỏ mặc hắn. “Em không sao chứ? Hạo Vân em đừng dọa chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Có cần chị gọi xe cứu thương tới đây đưa em vào bệnh viện cấp cứu không?” Trương Mỹ Kỳ quan tâm hỏi. “Đi, đi ra mau...” Phương Hạo Vân khó nhọc nặn ra mấy chữ, đôi mắt đen láy của hắn bây giờ trở nên đỏ ngầu đáng sợ. “Chị không thể đi, nếu chị bỏ mặc em rời khỏi đây, nhỡ em gặp phải bất trắc gì thì chị sẽ ăn năn suốt đời.” Trương Mỹ Kỳ tuy hơi sợ sệt khi nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu của Phương Hạo Vân, nhưng cô kiên quyết không rời khỏi vào lúc nguy nan này. Đột nhiên Phương Hạo Vân nở một nụ cười khả ố nơi khóe miệng, ánh mắt thèm thuồng nhìn chăm chăm vào bờ ngực đầy đặn của Trương Mỹ Kỳ, bắn ra tia sáng đỏ rực, dục vọng của hắn đã ngoài vòng kiểm soát. Trương Mỹ Kỳ cảm nhận được nguy hiểm, giận dữ hét lên: “Em muốn làm gì vậy?” Phương Hạo Vân bị tiếng hét dội vào tai, ý thức hồi phục được chút ít, hắn gắng gượng vẻ đau đớn la to liên hồi: “Đi mau, rời khỏi đây đi!” Trương Mỹ Kỳ sợ hãi chết lặng khi thấy Phương Hạo Vân đau đớn tột cùng, cô liên tục hỏi dồn: “Chị phải làm gì để giúp em? Chị phải làm gì để giúp em?” “Ha ha!” Chính vào lúc Trương Mỹ Kỳ đang quan tâm hỏi thăm, gương mặt thanh tú của Phương Hạo Vân bỗng trở nên gian tà, miệng hắn phát ra tiếng cười âm u ớn lạnh, đôi mắt đỏ ngầu thèm thuồng dán chặt vào ngực Trương Mỹ Kỳ. Trương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra mối nguy hiểm rình rập, vội tháo chạy ra ngoài. Phương Hạo Vân lướt tới như tia chớp, tuy thần trí của hắn không còn tỉnh táo, nhưng tốc độ của một sát thủ máu lạnh như hắn đương nhiên nhanh gấp mấy lần một cô gái chân yếu tay mềm như Trương Mỹ Kỳ. “Rầm!” một tiếng khô khốc vang lên, trong khoảnh khắc Trương Mỹ Kỳ sắp lao khỏi cửa, cánh cửa đã bị Phương Hạo Vân đóng chặt lại, hắn quay lưng chặn chết cửa phòng, cười khoái trá nhìn vào cô gái quyến rũ trước mặt. Trương Mỹ Kỳ sợ hãi đến phát khóc lên, âm thanh của cô bắt đầu run rẩy: “Hạo Vân, đừng làm vậy. Chị là chị Mỹ Kỳ của em mà...Mai Nhi sắp về tới nhà rồi...” Lúc này Phương Hạo Vân đã mất hết lí trí, trước mặt hắn bây giờ chỉ là một Trương Mỹ Kỳ có thể giúp hắn giải tỏa dục vọng đang trực tuôn trào. Phương Hạo Vân điên loạn lao tới, vật Trương Mỹ Kỳ lăn ra giường, đè toàn thân lên cô, đôi tay nhanh chóng xé toạc quần áo cô ra, tấm thân ngà ngọc của Trương Mỹ Kỳ lồ lộ ra trước mắt. Trương Mỹ Kỳ bị cơn cuồng loạn của Phương Hạo Vân làm cho khiếp sợ, cô không ngừng lên tiếng van xin, ngay cả phản kháng cũng không còn sức lực. Rất nhanh, Phương Hạo Vân đâm thẳng vào cơ thể của Trương Mỹ Kỳ, trên giường hai tấm thân lõa lồ dính chặt vào nhau. Phương Hạo Vân đã hoàn toàn mất đi lí trí, còn Trương Mỹ Kỳ hãy còn tỉnh táo, trong khoảnh khắc Phương Hạo Vân xâm chiếm cơ thể cô, cơn đau mãnh liệt ập tới sém làm cô ngất xỉu. Thế nhưng sau đó, hòa cùng nhịp nhấp nhô của Phương Hạo Vân, cơ thể của Trương Mỹ Kỳ hình như không nghe theo sai khiến của cô nữa, điều làm cô cảm thấy xấu hổ chính là cơ thể này từ từ phối hợp nhịp nhàng với Phương Hạo Vân, không còn tỏ ra kháng cự lại như lúc đầu. “Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ mình giống như người ta đồn đoán, là một cô gái dâm loạn bẩm sinh?” Đây là lần đầu tiên Trương Mỹ Kỳ hoài nghi về nhân cách của mình. Cô thậm chí không dám tưởng tượng cơ thể cô rõ ràng đang bị một gã đàn ông cưỡng bức, cô nên căm hận Phương Hạo Vân mới đúng, nhưng sự thật không như thế, cơ thể của cô sau khi trải qua cơn đau lúc mới bắt đầu, nay đang dần dần tận hưởng niềm sảng khoái ngập tràn. Trương Mỹ Kỳ từng bàn về một đề tài nhiều lần với Tạ Mai Nhi, đó là đàn ông chú trọng tình dục, phụ nữ coi trọng tình yêu, cô nhận định chỉ khi nào gặp được người đàn ông cô yêu mới có được cảm giác khoan khoái khi quan hệ. Nhưng hôm nay sự thật diễn ra phản bác lại tất cả quan niệm của cô, giữa cô và Phương Hạo Vân không hề tồn tại tình yêu, nhưng cơ thể của cô đang rất sung sướng, rất sảng khoái. Phương Hạo Vân nhấp nhô không ngừng, Trương Mỹ Kỳ vừa vui vừa tủi, chỉ trong tích tắc hàng trăm cảm giác trái ngược đan xen trái tim cô. Phương Hạo Vân vẫn đang điên cuồng giải tỏa dục vọng, bản năng của hắn được phát huy tối đa, hắn nhấp từng nhịp cực mạnh vào thân dưới Trương Mỹ Kỳ. Thời gian trôi đi, Trương Mỹ Kỳ cuối cùng đã từ bỏ ý định chống cự, miệng cô phát ra tiếng rên rỉ phụ họa theo từng nhịp của Phương Hạo Vân, thậm chí còn hơi ưỡn mông lên phối hợp với động tác của gã đàn ông cưỡng bức cô. Phương Hạo Vân rất muốn ngừng lại, nhưng lúc này hắn không còn điều khiển bản thân được nữa, một cảm giác khoan khoái khiến dục vọng của hắn lan tỏa toàn thân, thân dưới vẫn nhấp nhô liên tục, ánh mắt đỏ ngầu của hắn từ từ dịu lại. “A...a...a...” Trương Mỹ Kỳ rên to, cô sắp đạt đến đỉnh, vào lúc này cô quên mất mình đang bị cưỡng bức, hai tay cô bấu chặt lưng Phương Hạo Vân, toàn thân run bần bật từng hồi. Cũng vào lúc này, một luồng máu nóng lan tỏa ngay bụng dưới của Phương Hạo Vân, hắn thở hổn hển nặng nhọc, hai người cùng lúc đạt đến cực khoái. Sau khi xong chuyện, ý thức từ từ trở lại với Phương Hạo Vân, màu mắt của hắn hồi phục vẻ trong xanh như trước, sắc đỏ biến mất hoàn toàn, chỉ là tầm nhìn có hơi mờ mờ ảo ảo. Vào khoảnh khắc hắn cố gắng mở to mắt, một cảm giác chóng mặt xẹt ngang, liền sau đó hắn ngã lăn ra ngất xỉu, hoàn toàn mất đi tri giác. Tinh thần của Trương Mỹ Kỳ sau trận mây mưa có hơi phức tạp, sắc mặt cô ngoài nét thỏa mãn, còn có vẻ xấu hổ, pha thêm chút tức giận. “Cậu...cậu bị sao rồi?” Đột nhiên nhận ra Phương Hạo Vân ngất xỉu bên cạnh, Trương Mỹ Kỳ bắt đầu hoảng sợ, có khi nào hắn cố sức quá mà lăn ra chết không nhỉ? Nếu chuyện ấy xảy ra thì cô khó thoát khỏi bị liên lụy, danh tiếng của cô vốn đã không tốt, nay lại gặp phải chuyện này, lúc ấy mặc cho cô giải thích thế nào cũng sẽ không ai tin. Mang tâm trạng lo sợ, Trương Mỹ Kỳ đưa ngón tay sát mũi Phương Hạo Vân coi thử hắn còn hơi thở không. May quá! Hắn vẫn chưa chết. Đẩy tấm thân của Phương Hạo Vân qua một bên, Trương Mỹ Kỳ cố nén cơn đau từ thân dưới, cô vội mặc lại quần áo, trong lòng yên tâm được một chút. Vừa nãy không kịp để ý, bây giờ lúc mặc lại quần áo cô mới phát hiện thân dưới của cô bị Phương Hạo Vân dày vò tàn bạo đến mức nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô. Cúi đầu nhìn gã đàn ông chiếm đoạt trinh tiết của mình, bỗng một cảm giác căm hận dâng trào trong người Trương Mỹ Kỳ, cô rất muốn nhân lúc hắn ngất xỉu giết chết hắn, nhưng cô lại không dám ra tay, giết người phải đền mạng, cô không muốn chết. Bình tâm lại suy nghĩ về những việc vừa xảy ra, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy hơi kì quặc, cô đang nghĩ có phải Phương Hạo Vân có nỗi khổ khó nói nào đó? Có khi nào hắn luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không sao hắn dám to gan làm chuyện tày trời trái ngược đạo đức thế này? Chẳng lẽ hắn không sợ bị pháp luật trừng trị? Nhớ lại Phương Hạo Vân từng nhiều lần hét to yêu cầu cô rời khỏi, Trương Mỹ Kỳ càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn. Việc cưỡng bức cô không xuất phát từ ý muốn của Phương Hạo Vân. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn đã cưỡng bức cô, chiếm lấy sự trong trắng của cô. Trương Mỹ Kỳ tức giận toàn thân run rẩy, cô đang phân vân nên làm gì tiếp theo? Báo cảnh sát? Hay là thừa lúc Phương Hạo Vân đang ngủ say rời khỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng cô là một cô gái dâm loạn, giữ hay mất đi trinh tiết có quan trọng gì đâu? Vấn đề tồn tại ở đây là Trương Mỹ Kỳ không qua nổi bản thân, khi trước mặc cho người khác dè bỉu thế nào, cô biết rõ thân mình trong sạch, nhưng bây giờ tấm thân ấy đã bị Phương Hạo Vân làm nhục, Trương Mỹ Kỳ muốn gào khóc, nếu cô nghe lời hắn rời khỏi sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện này. “Mình phải làm thế nào đây?” Trương Mỹ Kỳ ấm ức cắn môi mạnh đến bật máu, trong lòng rối như tơ vò, lúc này cô không còn chủ ý gì nữa. Do dự hồi lâu, cô quyết định rời khỏi đây trước rồi tính sau. Nhưng khi cô nhìn thấy vết máu đọng lại trên tấm ga trải giường, toàn thân bỗng mềm nhũn, mất đi tất cả sức lực, ủ rũ buông mình ngồi xuống, nấc nở khóc to thành tiếng... Đây là lần đầu tiên của Trương Mỹ Kỳ, trinh tiết của cô thế là đã bị chiếm đoạt, trinh tiết được gìn giữ hơn 30 năm, phút chốc bị tước đoạt trong tủi nhục. Tất cả mọi người đều nói cô là dâm phụ, nhưng xưa nay cô bỏ ngoài tai mọi lời châm chích sau lưng, vì cô hiểu rõ cơ thể của mình trong trắng như ngọc, nhưng giờ đây cơ thể đó đã bị Phương Hạo Vân làm ô uế, từ nay cô đã trở thành một cô gái dơ bẩn. Trương Mỹ Kỳ thậm chí còn không dám tin mình còn đủ dũng khí để đối mặt với ngôn luận xấu xa nhằm vào cô sau này nữa hay không? Cô còn dám ngẩng cao đầu kiêu hãnh trước những kẻ dè bỉu cô? Điều làm Trương Mỹ Kỳ xấu hổ hơn cả chính là cơ thể của cô khi bị Phương Hạo Vân xâm phạm, thay vì tủi nhục cô lại cảm thấy khoan khoái. Đàn ông coi trọng tình dục, phụ nữ chú trọng tình yêu. Bấy lâu nay Trương Mỹ Kỳ cứ nghĩ mình là một cô gái mang nặng tính truyền thống, lấy phải một ông chồng bất lực, đối mặt với những lời đồn xấu xa, cô vẫn kiên quyết gìn giữ nguyên tắc sống chuẩn mực. Cô luôn tin tưởng phụ nữ khi nảy sinh tình yêu mới tiến tới tình dục, nhưng chuyện xảy ra hôm nay phản bác lại tất cả suy nghĩ của cô trước đây. Tình dục là nhu cầu sinh lí bình thường của con người, hôm nay cô đã bị mê hoặc, cảm giác đê mê khi lần đầu nếm trái cấm khiến suy nghĩ của cô bắt đầu thay đổi. Đột nhiên cô nhớ đến một câu nói nổi tiếng của Trương Ái Linh: Đường ngắn nhất đi tới trái tim đàn ông bắt đầu từ dạ dày, còn đường ngắn nhất kết nối trái tim phụ nữ chính là thông qua âm đạo. Cô đang nghĩ có phải Phương Hạo Vân muốn thông qua con đường ngắn nhất đó biến cô thành nô lệ của hắn? “Tại sao lại như thế?” Trương Mỹ Kỳ cảm thấy bất lực, hai tay cô vò đầu bức tóc, đau đớn tự nói với mình: “Chẳng lẽ mình đúng như lời đồn là một cô gái dâm loạn vô liêm sỉ ư?” Hiện nay nhớ lại tình cảnh khi bị cưỡng bức, cảm giác sung sướng tột độ ấy, trong tim cô dấy lên nỗi mong chờ hơn là oán hận... Thật ra trong cuộc sống thường ngày, phụ nữ cũng có lúc ham muốn, ham muốn của phụ nữ nhiều tương tự đàn ông, điều đáng tiếc là xã hội hiện nay vẫn do nam giới làm chủ, dục vọng của phụ nữ bị đè nén xuống dưới đáy, chỉ còn cách ngấm ngầm dày vò trong tiềm thức, ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra, thêm vào đó toàn xã hội đều đề cao phẩm giá đạo đức, vô tình tạo nên một khuôn mẫu trói buộc dục vọng của phụ nữ. Không ngoại lệ, Trương Mỹ Kỳ chính là bị tư tưởng truyền thống của xã hội đè nén suốt hơn 30 năm. Trong một thời gian dài sống trong khuôn phép nghiêm ngặt, Trương Mỹ Kỳ chôn giấu dục vọng sâu trong tiềm thức của cô, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không biết đã chứa nó vào đâu. Hôm nay gặp phải Phương Hạo Vân điên cuồng lao vào cưỡng bức cô, dục vọng trong cô bị đánh thức, dù không hề có tình yêu với hắn, cơ thể của cô vẫn cảm nhận rõ sự sảng khoái, đây vốn là việc tốt, nhưng dưới quan niệm cổ hủ cô lại thấy tủi nhục. Thế mới nói quan niệm phụ nữ coi trọng tình yêu là một cái bẫy giăng sẵn cho phái nữ thời nay. “Không được, mình không được nghĩ như vậy...” Tự đấm vào đầu thình thịch mấy cái, Trương Mỹ Kỳ đứng dậy hằn hộc nhìn vào Phương Hạo Vân đang ngủ say, hậm hực gào to: “Ta hận mi, ta hận mi, ta hận chết mi...” Gào thét trút giận Phương Hạo Vân một hồi, tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ dịu lại đôi chút, nhưng cô không lựa chọn giải pháp báo cảnh sát. Danh tiếng của cô không được tốt, nếu chuyện này đồn ra ngoài, có trời mới biết sẽ gây ra rắc rối gì cho cô. Hơn nữa hình như Phương Hạo Vân cũng không hề cố ý làm vậy, Tạ Mai Nhi xem ra có ý với Phương Hạo Vân, nếu nói chuyện này ra, e rằng tình cảm giữa hai chị em khó tránh khỏi tan vỡ. Suy nghĩ kĩ lưỡng, cuối cùng Trương Mỹ Kỳ quyết định bỏ về, đợi qua mấy ngày mới tính tiếp. Cô thở dài chán nản, từ từ nhắm mắt lại, nước mắt rơi từng giọt xuống tấm ga trải giường. Hồi lâu sau, cô đưa tay lau sạch nước mắt lấm lem trên mặt, hít thở mấy hơi sâu, quay đầu nhìn Phương Hạo Vân một lần nữa, trăm nỗi niềm đan xen phức tạp. Sau khi chỉnh trang trang phục, chải chuốt đầu tóc, Trương Mỹ Kỳ bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, chuẩn bị rời khỏi. Vừa đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra vết máu đọng trên tấm ga trải giường, do dự giây lát, cô vội bước trở vào phòng Phương Hạo Vân, đẩy hắn qua một bên, tháo tấm ga trải giường in dấu giọt máu trinh tiết của cô ra, vò thành một cục, tìm một cái túi nylon đen nhét vào. Vết máu là minh chứng cho lần đầu tiên của cô, cũng là chứng cứ tội lỗi của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ nhất định phải mang về.