Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 94 : Hắc đạo Kim Gia
trong hắc đạo của hắn?
“Chị dâu, chị có giận thì cứ đánh vào người hắn, đánh vào miệng, đá hắn... tóm lại là làm gì cũng được, nhưng chị đừng dồn nén cơn giận trong lòng ạ.”
Vương Thế Phi thấy Hàn Tuyết Nhi không nói câu nào, hắn bối rối hoảng loạn lên, vội đẩy A Tài tới trước mặt Hàn Tuyết Nhi, bảo cô mắng chửi đánh đập tên thuộc hạ tội nghiệp trút giận.
A Tài tuy thấy ấm ức trong lòng nhưng không dám lên tiếng phản đối, đứng im chờ đợi động tĩnh từ Hàn Tuyết Nhi.
“Hứ! Cái gì mà chị dâu, tôi tên là Hàn Tuyết Nhi, Hạo...Soái gia là bạn tốt của tôi.”
Hàn Tuyết Nhi đương nhiên nhận ra { nghĩa của hai tiếng chị dâu, hai má
ửng đỏ, cô cảm thấy xấu hổ, cô không phải thứ đàn bà hung dữ, hơn nữa gã đàn
ông này đâu có làm gì đâu mà cô phải mắng chửi đánh đập người ta.
Vị chị dâu này đoan trang hiền thục, nhất định là con gái nhà lành. Soái gia quả nhiên là cao thủ, khá thật ấy nhỉ, người đẹp xuất hiện bên cạnh không ngớt.
Vương Thế Phi bừng tỉnh hỏi lại lần nữa: “Chị dâu, chị mau kể em nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ.”
“Tôi biết, là đám người của Hỏa Long bang...”
An Tiểu Trân không ngây ngô như vẻ ngoài, xem thái độ và cách nói chuyện của Vương Thế Phi, cô đoán ra bạn trai của Hàn Tuyết Nhi chắc là nhân vật lợi hại nào đó, lúc này cô không còn sợ sệt nữa, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại rõ mồn một cho Vương Thế Phi nghe.
“Tiện nhân, thì ra là mày hãm hại chị dâu!”
“Bốp!” một tiếng vang lên, đợi An Tiểu Trân kể xong, Vương Thế Phi đưa tay tát một cú mạnh vào cô, quay sang hét lên với A Tài: “Trói con tiện nhân này lại mau!”
A Tài nhận lệnh của chủ nhân, vội dẫn theo hai tên đàn em áo đen tóm lấy
An Tiểu Trân, đợi công tử xử tội làm hại chị dâu.
“Tuyết Nhi, cứu tớ, tớ biết sai rồi, tớ không biết anh Văn muốn hại cậu thật mà...” An Tiểu Trân vội khóc lóc van nài Hàn Tuyết Nhi.
“Ây...” Hàn Tuyết Nhi thở dài, nói với Vương Thế Phi: “Cô ấy là bạn học của tôi, anh thả cô ấy ra đi, chuyện xảy ra hôm nay muốn trách thì trách bọn xấu xa của Hỏa Long bang, không liên quan gì đến cô ấy đâu.”
“Công tử, có thả không?” A Tài khép nép nhìn Hàn Tuyết Nhi xong quay sang nhìn Vương Thế Phi, mỗi người nói một kiểu, hắn không biết nên nghe theo ai nữa.
“Bốp!” Vương Thế Phi lại đưa tay tát một cú đau điếng, nhưng lần này cú tát dành cho A Tài, gào lên: “Cái thằng ngu này, đương nhiên là thả rồi, mày không nghe chị dâu nói gì hả?”
“Đi, bố trí người bắt hết đám Hỏa Long bang lại đợi Soái gia đến xử lí.”
Tìm hiểu xong thủ phạm của vụ việc, cuối cùng Vương Thế Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn vào ngón tay bị chặt đứt của mình, trong lòng bực bội.
Cái bọn Hỏa Long bang khốn nạn, sém chút nữa là chúng mày làm hại bổn thiếu gia rồi.
“Công tử, có cần phải làm vậy thật không? Hỏa Long bang là xã hội đen đó.”
A Tài nắm rõ tình hình thế giới ngầm ở thành phố Hoa Hải, cái bang hội nhỏ nhoi Hỏa Long bang này tuy kém cỏi thật đấy, nhưng đại ca Mặt Sẹo của chúng có một nhân vật lớn chống lưng, chính là Kim Gia danh tiếng lẫy lừng trong giới hắc đạo ở thành phố Hoa Hải, Kim Tiền bang của ông ta nghe nói rất lợi hại, thế lực của Vương gia hiện tại không tập trung ở Hoa Hải, hắn cảm thấy không chuốc phiền phức vào thân dù sao cũng tốt hơn.
“Đồ ngu, mày không nghe hiểu tiếng người hả?” Vương Thế Phi lại đưa tay tát cho A Tài một cái, mắng chửi: “Thằng ngu đần này còn chưa đi sắp xếp đi.”
“Đại ca của Mặt Sẹo là Kim Gia đó ạ.” Không còn cách nào khác, A Tài hét to nhắc nhở một câu.
“Im miệng, mau đi làm theo { tao...có là Diêm vương lão gia chọc giận chị dâu cũng không tha thứ...”
Kim Gia lợi hại thiệt, nhưng so với vị Soái gia kia thì chỉ đáng xách dép.
“Chị dâu, chị nghỉ ngơi chút đi ạ. Em ra ngoài xem thử.”
Tuy nói cứng thế thôi nhưng khi bình tâm lại Vương Thế Phi cảm thấy đột nhiên đắc tội với Kim Gia cũng không hay lắm, hắn phải đích thân đi xem tình hình coi sao.
(Ở đây Kim Gia là tên riêng, còn Soái gia là ‘ông’ Soái { chỉ sự tôn kính)
“Đại ca, huynh đệ của chúng ta bị bao vây rồi.”
A Văn sợ hãi chạy vào báo cáo, hiển nhiên gã đang bất an: “Xem tình hình này Vương Thế Phi muốn ra mặt giúp con bé Hàn Tuyết Nhi thật rồi.”
“Mẹ nó, Vương Thế Phi dám làm vậy à? Cho dù hắn không coi tao ra gì, chẳng lẽ hắn không thèm nể mặt luôn đại ca của tao?”
Gã đàn ông trung niên kiêu căng nói: “Giới hắc đạo khắp thành phố Hoa Hải này không ai dám đối chọi với đại ca của tao cả.”
“Mặt Sẹo, chuyện lần này tao nghĩ ngay cả Kim Gia ra mặt cũng không cứu được mày đâu.”
Vương Thế Phi dẫn theo Hằng thúc và mấy tên vệ sĩ đạp tung cửa phòng, từ từ bước vào, vừa đi vừa quăng ra một câu cảnh báo.
“Vương công tử, chúng tôi đến Kim Bích Huy Hoàng để tiêu tiền mua vui mà, anh đối đãi với khách hàng thế đó à?” Mặt Sẹo làm bộ nhăn mặt trách cứ.
“Mẹ kiếp, thằng Mặt Sẹo đáng chết kia, mày tới tiêu tiền mua vui? Tao thấy mày đến đây gây rắc rối cho tao thì có.”
Vương Thế Phi bước tới ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện gã Mặt Sẹo, bắt chéo chân nói vẻ khinh miệt: “Xem ra mày vẫn chưa biết mình sắp hứng chịu tai họa to lớn đến cỡ nào rồi. Không phải vội, đợi chút nữa Soái gia đến đây là mày sẽ biết thôi.”
A Văn giật mình sợ hãi, vội chạy tới bên cạnh hỏi: “Vương công tử, Soái gia là ai thế ạ? Sao chúng tôi chưa từng nghe qua...”
“Bốp!” Vương Thế Phi giáng một cái tát vào mặt A Văn, hình như hắn rất thích tát người khác thì phải, giận dữ gầm lên: “Soái gia là người nào mày có tư cách để biết sao? Tóm lại tao nói cho chúng mày biết trước, Hỏa Long bang của chúng mày e là bị xóa sổ từ hôm nay rồi đấy.”
A Văn bị tát cho một cú đau điếng, đầu óc quay cuồng, ngã lăn ra đất hậm hực nhìn vào Vương Thế Phi, gã điên tiết lên tính xông tới ra tay đánh trả, chợt nghe tiếng gọi của đại ca Mặt Sẹo: “A Văn, quay lại đây!”
Thủ đoạn tàn bạo và cao minh của Phương Hạo Vân như thế nào, không ai hiểu rõ hơn Vương Thế Phi, hắn dùng ánh mắt thương hại liếc xéo mấy tên nhãi nhép Hỏa Long bang, tức tối rít lên: “Cái bang hội chó chết chúng mày, hôm nay bổn thiếu gia sém chút bị chúng mày hại chết biết chưa...”
“Công tử, Soái gia sắp tới rồi ạ.” Hằng thúc bước đến ghé tai Vương Thế Phi nói nhỏ.
“A Tài, trông chừng đám Hỏa Long bang chó chết này, tao đi xuống đón tiếp
Soái gia đây.”
Buông câu nói gỏn lọn xong, Vương Thế Phi vội dắt theo Hằng thúc và mấy tên vệ sĩ hối hả chạy ra ngoài, sợ chậm một bước là chọc giận vị Soái gia thần thánh kia.
Dưới sức cám dỗ của đồng tiền, anh tài xế taxi phóng với tốc độ nhanh gấp mấy lần ngày thường đưa Phương Hạo Vân đến trước cửa Kim Bích Huy Hoàng, còn đích thân xuống xe mở cửa cho khách qu{, Phương Hạo Vân nhảy phốc khỏi taxi lao nhanh tới cổng lớn.
“Vương Thế Phi đâu?”
Phương Hạo Vân dừng bước ngay cổng, hét hỏi 2 tên bảo vệ đứng gác ở đó.
“Soái gia...Công tử đến liền đó ạ...”
Hai tên bảo vệ bị khí thế của Phương Hạo Vân uy hiếp đến nỗi toàn thân run rẩy, lắp bắp trả lời.
“Hàn Tuyết Nhi sao rồi?” Phương Hạo Vân lại đưa ra một câu hỏi.
“Chị dâu...chị dâu tốt lắm ạ...”
Phương Hạo Vân gật đầu sải bước đi vào trong.
“Soái gia, anh đến đấy ạ...”
Vương Thế Phi vừa bước khỏi thang máy, hối hả chạy ra đụng ngay Phương
Hạo Vân, vội khúm núm thưa chuyện: “Soái gia, em tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi ạ, là đám người Hỏa Long bang giở trò, em đã sai người bao vây chúng lại rồi, đợi anh đến xử trí đó ạ. Chị dâu đang nghỉ ngơi ở văn phòng của em, chị không bị sứt mẻ gì đâu ạ...”
“Hỏa Long bang? Hứ!”
Phương Hạo Vân lạnh lùng gằn từng tiếng: “Anh cho người canh gác cổng lớn, đừng thả tên Hỏa Long bang nào ra ngoài.”
“Soái gia, anh muốn...”
Vương Thế Phi lắp bắp dò hỏi: “Giết người không tốt đâu ạ. Dù sao thì chị dâu cũng an toàn rồi, cứ dạy cho chúng một bài học là được rồi.”
“Tôi tự biết phải làm gì.”
Phương Hạo Vân thản nhiên lên tiếng: “Mau dẫn tôi đến gặp Hàn Tuyết
Nhi.”
Sắc mặt của Vương Thế Phi trắng bệch, hắn vội vàng đi trước dẫn đường, suốt dọc đường cứ chốc chốc lại quay đầu lại nhìn động thái của Phương Hạo Vân, lo sợ vị Soái gia này điên tiết lên.
Soái gia mà nổi giận thì hậu quả khôn lường. Sau khi thấy Phương Hạo Vân xuất hiện, trái tim của Hàn Tuyết Nhi cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn, nụ cười vui vẻ trở lại trên khuôn mặt xinh xắn của cô, chỉ là đôi mắt đen láy phủ lên một lớp sương mỏng, không biết do cảm động hay sau khi bị hoảng sợ tột độ gây ra.
“Không sao rồi!”
Phương Hạo Vân bước lại gần mỉm cười trấn an Hàn Tuyết Nhi.
“Uhm!” Hàn Tuyết Nhi cũng mỉm cười e lệ đáp lại, lí nhí: “Tôi biết mà, từ lúc tôi gọi điện thoại cho anh, tôi biết chắc anh sẽ tới đây cứu tôi.”
Phương Hạo Vân chợt hỏi cắt cớ: “Cô không hận tôi nữa à?”
Hàn Tuyết Nhi bối rối không biết trả lời sao cho phải đối với câu hỏi này, may mà Phương Hạo Vân không có ý truy hỏi đến cùng, hắn quay sang Vương Thế
Phi: “Cái con tiện nhân An Tiểu Trân mà anh nói đâu rồi?”
“Soái gia, tôi...tôi chính là An Tiểu Trân.”
An Tiểu Trân nãy giờ núp sau lưng Hàn Tuyết Nhi, lúc này nghe Phương Hạo
Vân chỉ đích danh đòi gặp mình, cô mới sợ sệt ló đầu ra.
“Chính là cô giúp bọn Hỏa Long bang lừa Tuyết Nhi tới đây?” Phương Hạo
Vân lạnh lùng gắt.
Hàn Tuyết Nhi do dự giây lát, lên tiếng nói giúp: “Tha cho cô ấy đi, cô ấy cũng rất đáng thương...”
“Công tử, Kim Gia đã đến ạ!”
Chính vào lúc này, A Tài hớt ha hớt hãi chạy vào thông báo với Vương Thế
Phi: “Mặt Sẹo gọi điện cho đại ca của hắn, Kim Gia đã dẫn theo mấy tên đàn em tới đây rồi.”
“Bốp!” một tiếng vang lên, A Tài lại lãnh một cái tát vào mặt, Vương Thế Phi cáu lên mắng: “Hoảng hốt cái gì, có Soái gia ở đây, Kim Tiền bang là cái thá gì mà phải sợ.”
Ngừng lại giây lát, Vương Thế Phi quay sang giải thích rõ quan hệ giữa Kim
Tiền bang và Hỏa Long bang cho Phương Hạo Vân nghe, hơn nữa còn đổ thêm dầu vào lửa nói: “Soái gia, theo em thấy chắc kẻ chủ mưu đứng sau lưng chuyện này là bọn Kim Tiền bang đó ạ.”
“Cô cứ đợi ở đây một lát, tôi đi gặp mặt Kim Gia và Mặt Sẹo xem thế nào.”
Phương Hạo Vân dặn dò Hàn Tuyết Nhi, liền sau đó nói với An Tiểu Trân:
“Chăm sóc tốt Tuyết Nhi, nếu không tính hết nợ mới nợ cũ với cô.”
Nói xong hắn cùng Vương Thế Phi bước ra ngoài, đi gặp vị đại ca Kim Gia của Kim Tiền bang vừa mới tới.
Giữa đường, một gã áo đen bước tới chặn trước Phương Hạo Vân, lễ phép nói: “Vị này chắc là Phương công tử? Kim Gia của chúng tôi có lời mời.”
Không thèm đợi Phương Hạo Vân lên tiếng, gã áo đen đã quay lưng bước đi phía trước dẫn đường.
Phương Hạo Vân không chút do dự nối bước theo sau, Vương Thế Phi và A
Tài tuy hơi hoảng sợ nhưng nghĩ đến có Soái gia bên cạnh liền an tâm theo sát sau lưng Phương Hạo Vân.
Rất nhanh, cả đoàn người kéo nhau vào căn phòng của Kim Gia. Tuy Kim
Gia chưa từng gặp mặt Phương Hạo Vân trước đây nhưng trong khoảnh khắc
Phương Hạo Vân bước vào, ông ta đã nhận ra hắn, Kim Gia lịch sự đứng lên từ ghế sofa bước nhanh về phía Phương Hạo Vân, đưa tay ra mỉm cười nói: “Hô hô,
Phương đại công tử, hân hạnh hân hạnh!”
“Hô hô, đúng là trái đất tròn, thì ra chính là Phương công tử thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm, tôi và ba cậu Phương Tử Lân cũng coi như gặp mặt qua mấy lần, ít nhiều có chút giao tình...” Kim Gia cười giả lả.
Nghe vị Kim Gia này nói vậy, Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, vị Kim
Gia này có bản lĩnh không nhỏ, có thể biết rõ lai lịch của hắn trong một thời gian ngắn như thế không phải chuyện dễ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười hớn hở nhưng đầy nham hiểm của Kim Gia, Phương
Hạo Vân bắt tay chào hỏi lịch sự vài câu với ông ta.
Vào lúc này người cảm thấy chấn động nhất chính là Vương Thế Phi, những lời của Kim Gia đã nói rõ thân phận thật sự của Soái gia rồi, cù nhây lâu như vậy mới biết hắn là em trai của Phương Tuyết Di.
“Mẹ nó, bị lừa rồi.” Vương Thế Phi cảm thấy ấm ức trong lòng, nhủ thầm:
“Nếu như thế thì bổn thiếu gia vẫn còn cơ hội, chỉ cần đeo đuổi thành công
Phương Tuyết Di, mình sẽ trở thành anh rể của hắn...Hô hô...”
Nhưng khi ánh mắt của hắn dừng lại ngay ngón tay bị chặt đứt, { định xấu xa kia lập tức bị xua tan, dù cho đối phương là Soái gia hay Phương đại thiếu gia, tóm lại hắn là thần thánh, là ác ma, tuyệt đối không nên chọc giận hắn mà chuốc họa sát thân.
“Phương công tử, nếu cậu không chê lão già này vô lễ, vậy tôi sẽ gọi cậu một tiếng Hạo Vân.”
Kim Gia nãy giờ chưa hề rời mắt khỏi Phương Hạo Vân, vẫn nở một nụ cười giả tạo trên môi, Kim Gia đề nghị: “Hạo Vân, cậu bỏ qua sự việc xảy ra hôm nay, coi như là nể mặt lão già này, không biết ý của cậu thế nào?”
Vương Thế Phi vội nháy mắt ra hiệu với Phương Hạo Vân, ám thị cho hắn nhận lời bỏ qua, Kim Gia hình như lần đầu tiên hạ mình nói chuyện như thế với người khác.
Tuy rằng Vương gia chưa chắc sợ Kim Tiền bang, nhưng thế lực của Vương gia không tập trung ở thành phố Hoa Hải nên Vương Thế Phi không muốn làm to chuyện. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là Phương Hạo Vân dường như không chú ý tới cái nháy mắt của hắn, thậm chí không thèm tỏ thái độ nhượng bộ.
Phương Hạo Vân bỗng đưa mắt gườm Mặt Sẹo, lạnh lùng rít lên: “Mày chính là Mặt Sẹo của Hỏa Long bang à? Hay lắm...”
Kim Gia thấy Phương Hạo Vân bỏ ngoài tai lời đề nghị của mình, sắc mặt thoáng hiện vẻ nham hiểm, nhưng ông ta lập tức che lấp đi, nhẫn nhịn lên tiếng:
“Hạo Vân, sự việc lần này tất cả đều do thuộc hạ của em rể tôi tự ý làm bậy, không liên quan gì tới Mặt Sẹo đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
41 chương
187 chương
47 chương
1157 chương
479 chương