Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 89 : Hôn môi

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần gặp mặt, Bạch Lăng Kỳ đều đưa đến cho Phương Hạo Vân những cảm thụ không giống nhau. Theo sự phát dục của dáng người, Bạch Lăng Kỳ cũng đã dần dần từ thanh xuân hoạt bát, trở nên gợi cảm quyến rũ. “Hạo Vân, anh ngốc à, lại đây nào!” Nghiêng đầu, Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân ngây ngốc đứng đó nhìn mình, trắng mắt lườm hắn một cái, ngoắc tay ý bảo hắn qua đó. Phương Hạo Vân ngây ngô đi qua đó, ngồi lên ghế sô pha bên cạnh Bạch Lăng Kỳ, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô gái, nhẹ nhàng cười nói: “Đến trưa nhất định phải nấu ăn cho anh đó nha.” Bạch Lăng Kỳ nhu thuận gật gật đầu, thân mình ngồi dậy, chậm rãi tới gần Phương Hạo Vân, một hương thơm xử nữ dìu dịu nhất thời liền lọt vào mũi. Sau đó, ngay trong nháy mắt hắn đang thất thần, đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng của Bạch Lăng Kỳ cũng đã áp lại gần, trong mũi ngửi được một hương thơm nữ nhi nhè nhẹ, trong lúc ngây ngất đã bị Bạch Lăng Kỳ hôn tới. Phương Hạo Vân không có tâm lý chuẩn bị, vốn định đẩy Bạch Lăng Kỳ ra, nhưng mà hai tay của Bạch Lăng Kỳ đã gắt gao ôm lấy cổ hắn, thân mình cũng dán vào người hắn. Có lẽ là do trong lòng vốn cũng không muốn đẩy ra, Phương Hạo Vân vụng về hôn lại Bạch Lăng Kỳ, thẳng tới lúc đầu lưỡi của hắn theo bản năng vói vào trong miệng của cô gái, Bạch Lăng Kỳ mới có vẻ kinh hoảng, thình lình cắn một cái vào đầu lưỡi của hắn. Đau điếng người, Phương Hạo Vân vội vàng thụt đầu lưỡi về, có điều ý nghĩ cũng thanh tỉnh đi nhiều, vội vàng tách khỏi Bạch Lăng Kỳ. Bạch Lăng Kỳ nghĩ rằng mình đã cắn khiến cho Phương Hạo Vân bị thương, trong lòng có chút luống cuống, vội vàng hỏi dồn: “Hạo Vân, có phải bị em cắn cho bị thương không, để cho em xem nào, thực xin lỗi, em không phải là cố ý, em” Nói xong, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên liền nhẹ giọng nức nở. Phương Hạo Vân vội vàng nói: “Không có việc gì, anh không có gì đáng ngại cả.” Phương Hạo Vân cũng dở khóc dở cười, bản thân mình bị người ta cắn cho bị thương, kết quả trớ trêu là cô lại tủi thân mà khóc, thật sự là bó chiếu với cô bé này. “Thật sự là không có việc gì?” Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu lên, thật cẩn thận hỏi như thăm dò. “Ừm!” Phương Hạo Vân có năng lực khép lại miệng vết thương rất khủng bố, ngoại trừ lúc mới bị cắn có một tí ti đau đớn, lúc này đã hoàn toàn bình thường rồi, thậm chí không còn lưu lại chút dấu vết gì. Để làm cho Bạch Lăng Kỳ yên tâm, Phương Hạo Vân thè đầu lưỡi ra cho cô bé xem, Bạch Lăng Kỳ nhìn kỹ vào, nhíu mày, thấy hơi kỳ quái hỏi: “Em rõ ràng đã cắn trúng anh, sao lại không có một tí dấu vết nào, chẳng lẽ là ảo giác?” Phương Hạo Vân vội vàng nói: “Ha hả, kỳ thật là không cắn trúng, là anh đùa với em thôi.” Hắn không hy vọng bé con thích tò mò này lại tiếp tục truy hỏi thêm nữa, Phương Hạo Vân có năng lực khôi phục thân thể cường hãn, đây là bí mật của hắn, biết bí mật này, trên đời chỉ có ba người. Đẫm máu ở tổ chức ba năm, có thể xuất sắc hoàn thành các loại nhiệm vụ mà vẫn sống sót, không thể không nói, một phần lớn là do hắn có cái năng lực cường hãn này. Chỉ cần không phải một chiêu chí mạng, những thương tổn cho dù nghiêm trọng đến mấy cũng đều có thể tự khép lại. “Chán chết, hư hỏng!” Bạch Lăng Kỳ không nghi ngờ chút nào, nhất thời liền giơ đôi bàn tay phấn hồng nhẹ đánh vào ngực hắn mấy cái. Gọi là trừng phạt, kỳ thực so với làm nũng cũng không khác là bao. Phương Hạo Vân không hề né tránh, khóe miệng mỉm cười, mặc cho cô gái tùy ý đánh vào, lấy mất nụ hôn đầu tiên của người ta, để cho người ta phát tiết một chút cũng không thành vấn đề. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Phương Hạo Vân của chúng ta cũng là nụ hôn đầu tiên đó nha. Sau một lúc lâu, Bạch Lăng Kỳ phát tiết đủ rồi, khẽ dựa vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, ngẩng đầu lên ngơ ngẩn nhìn hắn, hỏi: “Hạo Vân, anh có thích em không?” Tuy rằng, đây là một câu hỏi vô nghĩa, nhưng Phương Hạo Vân vẫn gật gật đầu. Thiếu nữ thanh xuân lúc đang yêu, chỉ số thông minh thường giảm đi, hắn có thể hiểu được. Bạch Lăng Kỳ có vẻ như muốn truy hỏi cho kĩ càng, lại nghiêm túc hỏi: “Anh thích em ở chỗ nào? Em có gì đáng giá cho anh thích?” Phương Hạo Vân sờ sờ cái mũi, há miệng ấp úng, đột nhiên ý thức được mình dường như không nói ra được cái lý do gì cho thích đáng. Nếu cẩn thận xem xét, thì thích Bạch Lăng Kỳ hẳn phải là chủ nhân của cái da mặt này, chứ không phải Phương Hạo Vân hiện tại. Đương nhiên, hắn đang cố gắng sử dụng năng lực bản thân để hoàn thành chức trách của chủ nhân cái da mặt này. Có một chút là do không thể phủ nhận, lại có cái gọi là trách nhiệm không thể rũ bỏ, nhưng kỳ thật trong lòng Phương Hạo Vân cũng đã chầm chậm tiếp nhận cô gái thuần khiết này rồi. Đương nhiên, tình cảm của hắn đối với cô bé còn chưa thăng hoa tới cái gọi là tình yêu. Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân chậm chạp không chịu trả lời, trong lòng không vui chút nào, khẽ cau mày, mắt hạnh trừng lên, hầm hừ nói: “Đáng ghét, nói đi? Anh nếu không nói, vậy chứng tỏ là anh không thích em.” Không nói lý lẽ chính là độc quyền của con gái, Bạch Lăng Kỳ giờ phút này đã phát huy cái độc quyền đó vô cùng nhuần nhuyễn, cô hằm hằm nhìn Phương Hạo Vân, chu miệng nói: “Hừ, em đã biết mà, nhất định là anh với chị Mai lâu ngày sinh tình rồi chứ gì?” “Lâu ngày sinh tình?” Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, tuyệt đối là oan uổng, oan uổng đến tận trời đó. “Lăng Kỳ, anh thích sự thuần khiết, hồn nhiên, cùng thanh thuần, ôn nhu của em.” Đây đại khái chính là là cảm thụ thực tế nhất của Phương Hạo Vân đối với Bạch Lăng Kỳ. Đối với câu trả lời của bạn trai, Bạch Lăng Kỳ tuy rằng không phải thực vừa lòng, nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào, ít nhất ở trong mắt của hắn cô vẫn còn có ưu điểm. Huống hồ, khiến cho một tên ngốc như vậy nói ra được những điều này, cũng không tồi chút nào. Sau kỳ thi vào đại học, Bạch Lăng Kỳ cứ cảm thấy rằng tính tình của bạn trai mình xảy ra một chút biến hóa, không còn như khúc gỗ khi xưa, nhất là như hôm nay, hắn lại có thể tiếp nhận nụ hôn của mình. Nhớ rõ vào thời kỳ ôn tập thi cử hồi cấp ba, có vài lần cô cũng đã thử hôn hắn như vậy, nhưng mà vẫn chưa có lần nào thành công. (OMG) Cho tới hiện giờ Bạch Lăng Kỳ vẫn có thể nhớ đến bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của hắn. “Hạo Vân, đáp ứng yêu em mãi mãi, không được bỏ em có được không?” Bạch Lăng Kỳ quay đầu kề sát vào lòng ngực của bạn trai, ánh mắt thâm tình nhìn hắn. Phương Hạo Vân theo bản năng gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em cả đời này.” Xem như chấp nhận thay cho chủ nhân cái da mặt này đi vậy. “Hạo Vân, đêm nay em có thể không về được không?” Nghe được lời hứa hẹn của bạn trai, nhìn vào ánh mắt thâm tình chân thành kia, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên cảm thấy tâm loạn như ma, có chút ý loạn tình mê. Có điều thanh âm của cô rất nhỏ, nhỏ tới mức ngay cả chính cô có lẽ cũng không nghe thấy rõ ràng. Phương Hạo Vân ôm lấy thiếu nữ, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người cô bé, lực chú ý không làm sao mà tập trung được, cho nên hắn không có nghe ra bạn gái mình nói cái gì. “Đúng rồi, em vừa nói gì ấy nhỉ?” Phương Hạo Vân hơi ngơ ngẩn, vội vàng hỏi. Bạch Lăng Kỳ đương nhiên không tiện nói lại lần thứ hai, lần trước có thể nói được, cũng đã cố gắng mà lấy thật lớn dũng khí, lúc này tâm tình cũng đã bình tĩnh trở lại, không dám nói lại nữa. Có điều trong lòng cô vẫn có một chút mất mát tiếc nuối. Lên đại học nói chuyện tình yêu, kỳ thật cũng không tính là yêu sớm. Cô yêu Phương Hạo Vân, tin tưởng vững chắc vào tình yêu của hai người. Cô muốn đem tất cả của mình giao cho người con trai mà mình yêu.