Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 794 : Di nguyện cuối cùng.

Tiên Tổ không ngừng giãy dụa trong vòng vây của Tịnh Thế Tử Viêm, kích thích Tịch Mịch Chi Hỏa trong cơ thể của mình để chống lại, có điều việc này không thể kéo dài lâu, tình huống của ông ta đã không còn được tốt. “Phương Hạo Vân, nếu ngươi giết ta, thì cha mẹ của ngươi cũng đừng mong sống sót...” Tiên Tổ nói: “Bọn họ vốn là người hoạt tử, bây giờ được nguyên lực hắc ám của ta làm cho sống lại. Nếu ta mà chết, thì bọn họ cũng sẽ không sống được. Chẳng lẽ ngươi muốn làm cho cha mẹ vừa tìm được của ngươi phải chết sao?” “Im miệng!” Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng: “Lão tặc câm mồm lại ngay...” “Hạo Vân, không cần lo lắng...” Dì Bạch yếu ớt nói: “Hạo Vân, không cần lo, bọn họ là người hoạt tử, không giống như võ sĩ được chế tạo từ hắc ám nguyên lực...” “Đi chết đi!” Đúng lúc này, phía sau Phương Hạo Vân truyền đến một luồng sát khí mãnh liệt, thì ra Tiên Tổ nhân cơ hội này đánh lén, mục tiêu rõ ràng chính là hậu tâm của Phương Hạo Vân. “Hừ!” Phương Hạo Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng, giơ tay cầm Thiên Phạt đâm tới, một đao quang màu tím hiện lên, ngay lập tức đâm vào ánh mắt của Tiên Tổ. Cùng lúc đó, Tome cũng lao đến, khi sắp tiếp cận với Tiên Tổ, trong tay của cô tung ray một thứ bột phấn màu đỏ như máu, lập tức tung vào ánh mắt của Tiên Tổ. “A...” Sự tấn công của Thiên Phạt từ Phương Hạo Vân và bột phấn của Tome hầu như đồng thời tiến vào ánh mắt của Tiên Tổ. Một tiếng hét thảm vang lên, cả người ông ta té ngã xuống đất. Vết thương do Thiên Phạt để lại đang không ngừng chảy máu, màu chảy ra như nước vậy, Tiên Tổ vài lần cố gắng cầm máu lại, nhưng không có tác dụng nào cả. “Cái này...sao có thể chứ?” Tiên Tổ dường như không tưởng tượng nổi, cơ thể của mình là thân bất tử, sao có thể xuất hiện vấn đề này chứ. Máu đối với ông ta mà nói, chính là một thứ vô cùng quan trọng. Khi máu không ngừng chảy ra, thì ông ta cảm nhận rõ ràng lực lượng trong cơ thể cũng dần dần biến mất, và cả người nhanh chóng già đi. Lúc này Tome đi đến, đắc ý nói: “Tiên Tổ...đây là bột tán công ta đặc chế cho ông đấy...Có chuyện này ông vẫn luôn hiểu lầm...Ta lấy máu trên người của Sophie ra, thật ra chính là vì muốn chế tạo thứ này. Chứ không phải chế tạo máu hắc ám...Còn có một chuyện nữa mà ta phải thẳng thắn với ông. Từ đầu đến cuối ta luôn biết về sự tồn tại của ông, tất cả những gì ta làm, điều là vì giây phút ngày hôm nay...” “Không có khả năng!” Tiên Tổ dường như không thể chấp nhận được chuyện này: “Ta là thân bất tử...” “Ta biết...” Tome cười lạnh, nói: “Nếu không phải Tịnh Thế Tử Viêm của Thiên Phạt làm cho ông bị thương, thì bột của ta sẽ không có khả năng tạo thành tán dụng gì cả. Đương nhiên, con mắt chính là nhược điểm trí mạng của ông, cái này cũng tạo thành nguyên nhân trực tiếp...” “Đủ rồi, không cần nói nhảm nữa!” Phương Hạo Vân nói chặn lời lại: “Để cho tôi chấm dứt cái gọi là Tiên Tổ này...Lão tặc, ông có thể chưa từng nghĩ qua, ông sẽ có ngày hôm nay, đúng không?” “Tome, vì sao ngươi phải làm vậy?” Tiên Tổ không cam lòng, gào lên một tiếng. “Ông chết rồi, ta và Sophie chính là Tiên Tổ của Darkness!” Tome cũng không che dấu dã tâm của mình: “Lịch sử là do người thắng viết...bây giờ ông đã rõ chưa?” “Ngươi sẽ hối hận...” Tiên Tổ gào lên một tiếng: “Mất sự chống đỡ của nguyên lực hắc ám, ngươi không thể nào tiến hóa được nữa...” Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân đã giơ Thiên Phạt lên chém xuống, chỉ thấy một đạo lửa tím thổi quét qua, và chỉ trong nhảy mắt, đã nuốt chửng hoàn toàn Tiên Tổ lại. Ngọn lửa đi qua, Eris Feyde cũng đã không còn bóng dáng, thậm chí là không tìm thấy được một dấu vết nào cả. Một sự tồn tại cường đại như vậy, cuối cùng lại bị diệt vọng. “Hạo Vân, anh thành công rồi...” Dì Bạch nói xong câu đó liền ngất đi hoàn toàn. Phương Hạo Vân vội vàng đi qua kiểm tra tình huống, sau khi xác định là không có vấn đề, hắn mới thở phào một hơi, nói: “Nguyệt Nha Nhi, em chăm sóc cho Tố Tố giùm anh, về phần công lực, anh sẽ nghĩ biện pháp khôi phục lại” Sau đó, Phương Hạo Vân đi đến hướng Phương Kiến Hoa và Lam Thải Nhi, sau khi mất đi sự khống chế của chủ nhân, bọn họ liền trầm lặng lại, sát khí quanh thân cũng không còn nữa. Hắn cố gắng lục lọi trong mớ ký ức của lão tổ tông Bạch gia, rốt cục đã tìm thấy được biện pháp khôi phục lại lý trí cho vợ chồng Phương Kiến Hoa rồi. Chỉ là bọn họ bây giờ vốn là người hoạt tử rồi, lại bị nguyên lực hắc ám của Eris xâm nhập nữa, linh hồn đã không còn dính liền với thể xác nữa. Tức là, nói ngắn gọn hơn, nếu khôi phục lại lý trí linh hồn cho bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này. “Con trai, con trai ngoan của ba...” Sau khi Phương Kiến Hoa khôi phục lại ý thức, ánh mắt liền nhìn lên người của Phương Hạo Vân: “Con trai, xin lỗi, ba xin lỗi con...” “Ông thật sự biết tôi là ai sao?” Phương Hạo Vân hơi khó tin, tuy rằng hắn xác định mình chính là con của Phương Kiến Hoa, nhưng lúc này hắn cũng không biết nên phản ứng thế nào. “Con trai...ba biết ý của con...” Phương Kiến Hoa giải thích: “Chuyện là như vậy, ý thức của ba và mẹ con trong khoảng thời gian này thật ra vẫn rất tỉnh táo, chỉ là ba mẹ bị khống chế, ba mẹ thấy rất rõ mọi chuyện đang xảy ra từ đầu đến cuối...Rất nhiều lần ba mẹ muốn nhận lại con, nhưng mà ba mẹ không cách nào khống chế được thân thể, thậm chí là tư tưởng...Tiên Tổ chết rồi, ba mẹ đương nhiên cũng khôi phục lại tự do...” Tuy rằng không có tình cảm, nhưng dù sao cũng là huyết mạch tình thân. Phương Hạo Vân đi qua ôm lấy cha mẹ ruột của hắn, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái nhợt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được, sinh mạng của vợ chồng Phương Kiến Hoa đang dần dần yếu đi. “Con trai, đừng trách ba mẹ, lúc trước có người trộm con khỏi ba mẹ, ba mẹ cũng bất lực...” Trong con mắt của Lam Thải Nhi cũng chảy ra những dòng lệ. “Con trai, thay mẹ hoàn thành một tâm nguyện” Lam Thải Nhi nghiêm túc dặn dò: “Đi Lam gia ở Phúc Kiến, tha mẹ và ba con, thắp một nén nhanh cho ông ngoại của con...” “Con trai, con cứ sống theo cuộc sống của mình...” Trong con mắt của Phương Kiến Hoa cũng hàm chứa sự kiêu ngạo vô cùng: “Tuy rằng ba mẹ biết tình huống của con không lâu, nhưng ba mẹ vô cùng kiêu ngạo vì con bây giờ...Con trai, ba mẹ vô dụng, ba mẹ không thể chăm sóc cho các con...Hy vọng con có thể tự chăm sóc cho chính mình. Nhớ kỹ, ba mẹ bị gia tộc Edward của Morgan hại chết...Ngọc bội này, cho cậu của con...” Nói xong câu đó, hắc ám nguyên lực trong cơ thể của vợ chồng đã cản, lập tức cạn khí bỏ mạng. “Giết!” Một tiếng giết vang lên, Phương Hạo Vân cả giận nói: “Giết chết một phần mười thành viên của gia tộc Morgan bây giờ...” “Tôn giả, ngươi...” Sophie đang muốn nói cái gì đó, thì đã bị Tome ngăn lại: “Tôn giả, đối với mệnh lệnh của anh, bọn em không có dị nghị gì cả...” Phương Hạo Vân khinh thường hừ lạnh, nói: “Sophie, Tome, tôi muốn nói cho hai người biết, tôi muốn hủy diệt hai người, hoàn toàn chỉ cần một ý niệm. Tôi hy vọng từ nay trở về sau, các người có thể tuân thủ nghiêm ngặt ước định của các người, an tâm tu dưỡng...” ...