Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 79 : Kiêu hùng
Trần Thanh Thanh chỉ muốn phát điên lên, cô rất muốn tung một cước đá bay cái tên đàn ông này ra ngoài, mặc xác hắn ra sao thì sao: “Cậu. cậu. thật là hết thuốc chữa với cậu.”
“Thanh Thanh, đang nói chuyện với ai đấy, có phải người bạn mà con nói tới rồi đó không? Mau mời người ta vào đi, tại sao lại ngăn ở cửa thế.” Đúng vào lúc Trần Thanh Thanh sắp nổi cơn điên, đằng sau lưng cô vang lên một tiếng nói khàn khàn của ba cô Trần Thiên Huy.
Nói rồi, Trần Thiên Huy đã vội vàng đi tới, mỉm cười niềm nở: “Thanh Thanh, sao không giới thiệu bạn của con cho bố đi.”
Phương Hạo Vân khẽ ngếch đầu lên, trông thấy trước mặt là Trần Thiên Huy, tuổi áng chừng bốn mươi có lẻ, sắc mặt hồng hào trơn láng, tuổi tác không để lại nhiều dấu vết trên mặt ông, chỉ là nơi khóe mắt có một chút nếp nhăn lờ mờ. Đôi mắt của ông rất lớn, rất có thần, ánh mắt sắc bén đến nỗi ngay cả Phương Hạo Vân cũng có đôi chút hồi hộp trong lòng.
“Hạo Vân, đây là ba của chị.” Trần Thanh Thanh cuống quít giới thiệu với Phương Hạo Vân.
“Bố, đây là hội trưởng danh dự của hội võ thuật chúng con, cậu ấy là một cao thủ võ lâm thực sự, mạnh mẽ và giỏi giang hơn những vệ sĩ của bố nhiều.” Trần Thanh Thanh chỉ vào Phương Hạo Vân, có đôi chút tự hào giới thiệu.
“Ồ, khá lắm!” Trần Thiên Huy khẽ trầm lắng đôi mắt, nhìn về phía Phương Hạo Vân, nhìn từ hình thể và tướng mạo, Phương Hạo Vân mang lại cho ông cảm giác là một đại nam nhi. Thể hình thon dài, cân xứng, mày rậm mắt to, bộ mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất trên người không tồi. Có điều khi nhìn tỉ mỉ, Trần Thiên Huy cảm thấy trong con ngươi của Phương Hạo Vân còn ẩn giấu điều gì đó, khiến ông không thể nào nhìn thấu được.
Trần Thiên Huy bắt đầu bước vào xã hội khi mới mười lăm tuổi, cho đến khi có được bàn tay giúp sức của người vợ đã xây dựng nên tập đoàn Trần Thị, có thể nói là đã nếm trải muôn hình vạn trạng cuộc sống, gặp qua hằng hà sa số người khác nhau. Đôi mắt của ông đã được tôi luyện để nhìn thấu người khác, bất kể là loại người thế nào, chỉ cần ông nhìn một cái, là đã có thể hiểu được đến tám chín phần. Thế nhưng Phương Hạo Vân đang đứng trước mặt lại khiến ông có chút giật mình, ông căn bản là không thể nhìn thấu được con người này.
Khẽ nở nụ cười yếu ớt, Trần Thiên Huy niềm nở nói: “Hạo Vân, mau vào trong ngồi đi.”
“Chủ tịch Trần, cháu biết chủ tịch thích uống trà, đây là món quà cháu dành riêng cho chủ tịch, hy vọng là chủ tịch sẽ thích. “ Phương Hạo Vân thấy Trần Thiên Huy rất niềm nở với mình, vội vàng giơ ra Đại hồng bào cực phẩm mà Thanh Thanh đã chuẩn bị giúp hắn.
“Cháu với Thanh Thanh là bạn, đến thì cứ đến thôi, cần gì phải mang theo quà cáp làm gì chứ.” Trần Thiên Huy mỉm cười nhận lấy túi trà, nói một câu khách sáo. Có điều trong lòng thì khen ngợi không tiếc lời với Phương Hạo Vân, chính tông cực phẩm Đại hồng bào, làm sao mà không thích cho được.
Đột nhiên, điện thoại của Trần Thiên Huy vang lên.
“Thanh Thanh, con ở đây tiếp Hạo Vân nhé, để ba đi nghe điện thoại.” Mỉm cười ra dấu cho Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy cầm lấy điện thoại đi lên sân thượng.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội oán trách: “Học tỷ, sao chị lại nói chuyện võ thuật võ thiếc cho bố chị làm gì?”
Trần Thanh Thanh khẽ liếc hắn tình tứ, khẽ nói: “Nếu không phải là cậu biết võ thuật, thì ba chị đã không có hứng thú gặp cậu rồi. Nói thật với cậu, từ trước tới giờ chưa bao giờ ba chị đích thân gặp gỡ nghiệp vụ viên của công ty nào đâu đấy.”
Nghe Trần Thanh Thanh nói như vậy, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng phần mộ tổ tiên của nhà mình hương khói quả không tệ, nếu không phải vậy thì ông Trần đã không tiếp đãi đặc biệt như vậy với hắn rồi.
Trần Thanh Thanh hình như đã hiểu ra suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói: “Nhớ nhé, cậu còn nợ ơn chị đấy.”
“Ha ha, đang bàn chuyện gì mà vui vẻ thế.” Phương Hạo Vân đang nghĩ cách để giải thích, hắn chẳng nợ nần gì Thanh Thanh hết, đây là điều hai bên cùng có lợi thôi. Thật không may, Trần Thiên Huy đã nghe xong điện thoại bước tới.
“Chủ tịch Trần, cháu đang bảo học tỷ rất hiền thục.” Phương Hạo Vân cười sang sảng nói: “Hổ phụ vô khuyển nữ, học tỷ rất tài giỏi, chủ tịch Trần thật là có phúc.”
Trần Thiên Huy phá lên cười: “Ha ha, Thanh Thanh, xem ra ấn tượng của bạn con về con không tồi đâu nhỉ.”
Nói tới đây, Trần Thiên Huy có chút cảm khái nói: “Hạo Vân, e là cháu bị con Thanh Thanh nó lừa rồi, khuê nữ này khiến ta đau đầu lắm. Lớn tướng thế này rồi, vậy mà chẳng có nổi một thằng bạn trai. Rồi còn suốt ngày bèo nhèo bên tai chú về chủ nghĩa độc thân gì đó. Quả thực là đau đầu. Chú chỉ sợ sau này nó không gả nổi ra ngoài thôi.”
Phương Hạo Vân hơi ngơ ngác một chút, rồi nói: “Chủ tịch Trần, chủ tịch đang đùa cháu ạ, một cô gái xinh đẹp hiền hậu như học tỷ đây thì cháu nghĩ là nam sinh xin chết với chị ấy có khi phải xếp cả hàng dài ấy chứ, làm gì có chuyện không gả nổi ra ngoài chứ?”
“Ha ha, vậy hả?” Trần Thiên Huy nói có chút thâm ý sâu xa: “Thanh Thanh xưa nay đều không làm bộ trước mặt người đàn ông khác, nhưng đối với cháu thì có hơi khác thì phải.”
Phương Hạo Vân cảm thấy khi Trần Thiên Huy nói câu này, đã có một chút giọng của cha vợ với con rể rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, trong lòng chỉ muốn kêu oan. Hắn với Trần Thanh Thanh chỉ là quan hệ bạn học đơn thuần, không có tình cảm gì khác.
Trông thấy sự bối rối trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, ánh mắt của Trần Thiên Huy có chút khấp khởi mừng thầm.
“Ba, ba còn nói nữa, ba xem mặt Phương Hạo Vân đỏ ửng lên rồi kìa.” Đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thanh biết đến một nam sinh hay đỏ mặt như vậy, cảm thấy rất khoái trá. Có điều với những lời nói cộc cằn kia của bố, trong lòng cô có chút không vừa lòng, sao mình lại không gả được cơ chứ? Thật là hận không để đâu cho hết. Không phải cô khoác lác, nếu như cô muốn kết hôn, lập tức sẽ có hàng trăm người đàn ông ưu tú xếp hàng rồi mà xin cầu hôn với cô.
“Ha ha!”
Trần Thiên Huy cười khục khục, mời Phương Hạo Vân ngồi vào văn phòng làm việc, ngước đầu lên điềm nhiên hỏi: “Nghe Thanh Thanh nói, bây giờ cháu đang làm nhân viên nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh Hâm, lần này tới đây là vì chuyện đầu tư của tập đoàn bên chú đúng không nào? Cháu biết không, chú vào nghề suốt bao năm qua, nhưng chưa từng đàm phán với nhân viên nghiệp vụ bao giờ cả.”
Phương Hạo Vân ngồi nghiêm chỉnh, khẽ gật gù nói: “Cháu biết, cho nên cháu mới quen chú thông qua học tỷ.”
“Đúng vậy, nếu không phải là Thanh Thanh, thì chắc chú đã không gặp cháu đâu.” Trần Thiên Huy đột ngột thay đổi chủ đề nói: “Nói thẳng thắn luôn với cháu, dự án đầu tư lần này của chú không có ý định hợp tác với tập đoàn Thịnh Hâm bên cháu.”
“Vậy tại sao chú còn muốn gặp cháu?” Phương Hạo Vân vốn dĩ cũng chẳng ôm quá nhiều hy vọng, có điều hắn không nghĩ rằng, Trần Thiên Huy nãy giờ nhiệt tình sởi lởi như thế bỗng dưng lại độp ngay một câu từ chối thẳng thừng vào mặt hắn.
“Bởi vì chú muốn gặp cháu.”
Trần Thiên Huy khẽ trầm mắt xuống, cẩn thận nhìn thật kỹ Phương Hạo Vân, điềm nhiên nói: “Cháu là người đàn ông đầu tiên mà Thanh Thanh nhắc tới trước mặt ta, cho nên ta rất tò mò, Phương Hạo Vân rốt cuộc là một người thế nào, mà lại khiến cho đứa con gái rượu của ta phải ngưỡng mộ như vậy.”
“Oạch!”
Phương Hạo Vân có chút bực bội, bận bịu suốt cả ngày trời, hóa ra là cái ông chủ tịch Trần này muốn gặp mình mà chả có quan hệ công việc gì sất, chỉ thuần túy là xem mặt mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
40 chương
87 chương
183 chương
117 chương
29 chương
614 chương