Hoán Kiểm Trọng Sanh
Chương 775 : Xảy ra quan hệ
Nghe thấy Phương Hạo Vân nói chuyện, Mộc Nguyệt Dung lập tức vui vẻ, liền đưa môi anh đào hôn tới tấp lên trên mặt của Phương Hạo Vân.
Trong lúc bối rối, môi của Mộc Nguyệt Dung hôn liên tục lên trên mặt của Phương Hạo Vân, cuối cùng đưa đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên miệng của Phương Hạo Vân.
“Ơ...”
Phương Hạo Vân khẽ rên lên một tiếng, lỗ mũi phun ra khí nóng liên tục, thân mình cũng giật lên theo bản năng.
Mộc Nguyệt Dung cúi đầu nhìn xuống, đã thấy hạ thân của Phương Hạo Vân giật giật, một cái thứ cứng nóng đang chạm vào cái mông của bà, làm cho Mộc Nguyệt Dung vừa thẹn vừa mừng.
Dưới tác dụng của xuân dược và mùi thơm trên người đàn bà, lửa dục trong lòng của Phương Hạo Vân đã đốt cháy người, không thể điều khiển được nữa. Nhất là Mộc Nguyệt Dung lại hôn lại ôm hắn. Khiến cho tâm tư của hắn không thể nào kiên trì được nữa, lửa dục rực cháy lên trên não của hắn, đốt sạch thần chí của hắn.
“Anh...anh muốn...” Phương Hạo Vân nửa tỉnh nửa mê nói.
Mộc Nguyệt Dung thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân đã trở nên hồng hào, nghĩ là hắn đã tốt hơn, cảm thấy rất vui, nhưng ngay lập tức phát hiện ra sắc mặt của Phương Hạo Vân không phải là hồng hào, mà dần trở nên đỏ đậm lên, thân hình trong lòng ngực cũng bắt đầu nóng lên.
“Mẹ à...con hiểu rồi...” Long Hi Phượng nhân cơ hội nói: “Hạo Vân trúng xuân dược, hắn bây giờ cần phải phát tiết, nếu không thất khiếu* sẽ chảy máu mà chết...”
* = bảy cái lổ trên đầu, bao gồm hai mắt, hai lổ tai, hai lổ mũi và một miệng, nhưng để bảy lổ nghe bất nhã quá nên...
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Mộc Nguyệt Dung hỏi.
“Quan hệ với hắn... Long Hi Phượng thản nhiên nói: “Mẹ à, bây giờ là lúc mẹ nên biểu hiện đấy...Nếu bây giờ mà mẹ động thân mà ra, Hạo Vân sẽ cảm kích mẹ rất nhiều, vận mệnh của Nam Cung thế gia từ nay cũng sẽ thay đổi...”
Mộc Nguyệt Dung nghe thấy thế, tâm loạn như ma.
Trong lúc lo lắng không chừng, nhìn thấy thân mình của Phương Hạo Vân xuất hiện một trận run rẩy, phương tâm cũng không khỏi lo lắng, bà không hoài nghi lời nói của con dâu nữa.
Mặc kệ là nói thế nào thì Phương Hạo Vân cũng không thể chết được. Nếu không, Nam Cung thế gia sẽ lâm vào phiền toái vô tận.
Ánh mắt ngưng lại, cắn chặt hàm răng, Mộc Nguyệt Dung nói: “Mẹ làm...”
“Vậy con ra ngoài trước nha...” Long Hi Phượng bây giờ trông giống tiểu nhân đắc ý vì gian kế thực hiện được vậy.
Đợi sau khi Long Hi Phượng rời đi, cánh tay ngọc của Mộc Nguyệt Dung đột nhiên quấn lấy cổ của Phương Hạo Vân như một con rắn, miệng thì thào nói nhỏ: “Phương thiếu gia, Phương Hạo Vân, tiểu oan gia...Vốn tôi không dám nghĩ ngợi lung tung, nhưng mà bây giờ thì không thể nào nghĩ nhiều được nữa...Nếu cậu chết, Nam Cung thế gia chúng tôi sẽ xong đời...Cho nên, mặc kệ là có làm gì, tôi cũng không hối hận...”
Nói xong, cái miệng nhỏ của Mộc Nguyệt Dung cắn nhẹ lên miệng của Phương Hạo Vân, cái miệng nhỏ phát ra một tiếng hừ làm nũng, còn tay của bà thì chậm rãi mò xuống dưới quần của hắn.
Rất nhanh, trong phòng đã truyền ra tiếng giao hoan của đàn ông và đàn bà. Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng một tiếng, sau khi tiếng động trong phòng chấm dứt, mọi thứ trở về bình tĩnh, Long Hi Phượng mới đẩy cửa đi vào.
Lúc này, hai thân thể trên giường đang ôm chặt lấy nhau, mà con mắt của Phương Hạo Vân cũng đã trở nên tỉnh táo rất nhiều, nhìn thấy Phương Hạo Vân không còn chuện gì, Long Hi Phượng dường như cũng yên tâm hơn: “Các người tiếp tục đi...”
Nói xong, bà ta liền xoay người đi ra ngoài.
“Khoan đã!”
Phương Hạo Vân thậm chí ngay cả quần áo cũng không mặc vào, bước xuống giường, nói: “Chị Phượng, nếu đã đến rồi, không bằng mọi người cùng nhau vui vẻ đi...”
Bây giờ Phương Hạo Vân vẫn chưa hết sướng, sau khi đưa Mộc Nguyệt Dung lên đỉnh sung sướng ba lần xong mà vẫn chưa thể bình ổn được xúc động dục vọng trong người, trong lòng thầm nghĩ, bản thân cần phải trao đổi với đàn bà nhiều một chút, nếu không thì không thể nào giải quyết hết chất độc trong người được.
Long Hi Phượng thấy thân hình trần trụi của Phương Hạo Vân đi đến trước mặt mình, không nhịn được hô lên một tiếng, nhưng khi nhìn thấy được cái thứ hùng tráng bên dưới, rốt cục đã bắt đầu run rẩy lên.
“Lại đây đi!” Phương Hạo Vân ra lệnh, cả người tản ra được khí thế cường đại và uy áp.
Long Hi Phượng thoáng do dự một chút, rồi cởi sạch quần áo trên người của mình, ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, đến đây đi, hung hăng làm chị đi...”
Và trong phòng lập tức diễn ra quá trình vật lộn của nam nữ nữa, khi Long Hi Phượng đạt cực khoái lần thứ tư, thì chất độc trong cơ thể của Phương Hạo Vân mới hoàn toàn được giải quyết.
Hắn đưa tay vỗ lên mông của hai người đàn bà một phát, nói: “Chị Phượng, chị đi nấu cơm đi...em đói bụng rồi...Chị Dung, chúng ta ra ngoài một chút...”
Với dung mạo của Mộc Nguyệt Dung bây giờ, Phương Hạo Vân có kêu một tiếng chị Dung cũng không có gì quá đáng.
Hai người mặc đồ vào xong, lập tức nắm tay nhau đi ra ngoài hoa viên tản bộ.
“Phương thiếu gia...chuyện hôm nay, rất ixn lỗi, tôi không thể trưng cầu ý kiến của cậu mà đã...” Mộc Nguyệt Dung đứng trong đình nghỉ mát, lo lắng nói.
“Ha ha...” Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói: “Chị Dung, em là đàn ông, chị là đàn bà...có xin lỗi thì hẳn cũng là em xin lỗi...”
“Dù sao tôi cũng lớn tuổi như vậy...” Sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung đỏ bừng lên.
“Chị Dung, đừng bao giờ nói như vậy nữa...Bây giờ chị nhìn qua không hề khác gì đàn bà ba mươi tuổi cả...Công hiệu của đại hoàn đan em rất rõ ràng...” Phương Hạo Vân cười khẽ, nghiêm túc nhìn Mộc Nguyệt Dung.
Mấy ngày nay, thời tiết đột nhiên nóng lên, tuy rằng Trung Thu đã qua, nhưng mà Hoa Hải vẫn cứ nóng đều ba mươi sáu độ, cho nên Mộc Nguyệt Dung mặc rất ít, trên người chỉ có một cái áo ngắn tay màu tím, ở dưới là một cái quần bó sát người, hai tay để thỏng bên hông, tóc dài tú lệ, khuôn mặt ôn nhu đẫy đà trắng nõn, toàn thân toát ra mùi vị của một người đàn bà thành thục. Bộ ngực cao vuốt rất nảy, vòng eo tuy rằng tinh tế, nhưng phối hợp với mông lại tạo thành một đường cong tinh tế. Đứng ở đó, mặt ngọc người xinh, không ai dám bảo rằng Mộc Nguyệt Dung đã vượt qua năm mươi năm cuộc đời...
“Đi ra ngoài hội sở một chút đi...” Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
“Ừ!”
Mộc Nguyệt Dung đáp một tiếng, hai người lập tức đi ra ngoài cửa, đi được nửa đường, Phương Hạo Vân đột nhiên nói: “Đi hơi xa, em mang chị đi...”
Nói xong, Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy eo của bà, kéo bà vào lòng ngực.
Thật ra, Phương Hạo Vân chưa chắc đã muốn phát sinh quan hệ với Mộc Nguyệt Dung, chỉ là hôm nay, dưới tình huống như vậy, hắn cũng chỉ thuận theo tự nhiên thôi.
Đàn bà ba mươi như sói, bốn mươi như cọp, năm mươi như...Phương Hạo Vân không hiểu nổi Mộc Nguyệt Dung sẽ có cảm giác gì nữa.
Có điều, theo tình huống hôm nay cho thấy, dục vọng dành dụm trong cơ thể của bà dường như còn mạnh hơn cả Long Hi Phượng.
Nghĩ như vậy, bàn tay dần dần đi xuống cái mông đầy đặn của Mộc Nguyệt Dung, cực kỳ co dãn, dùng sức bóp một cái, liền cảm thấy phần thịt mông như muốn căng ra: “Chị Dung...không cần mang gánh nặng trong lòng...”
Nói xong, Phương Hạo Vân nhảy lên, sau vài cái đã rời khỏi hội sở. Đi đến một khe núi cách đó không xa.
Nơi này cũng là một chổ an dưỡng sống già của vị đại ca đời trước, cũng nằm trong vùng của tương đối hoang vắng, cho nên càng không có người.
“Hạo Vân, bây giờ đừng làm, chị không được...” Mộc Nguyệt Dung đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, nhảy xuống khỏi lòng ngực của hắn, tìm một chổ bằng phẳng ngồi xuống.
Phương Hạo Vân lập tức đi qua ngồi xuống theo, nhìn cảnh sắc trống trải xung quanh, nói: “Phong cảnh nơi này thật là đẹp...Lúc trước em luôn lo lắng nhiều chuyện, cho đến bây giờ cũng không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp. Hôm nay, em đứng ở đây hít thở không khí trong lành, cảm giác vô cùng tốt...”
“Hạo Vân...” Mộc Nguyệt Dung bình tĩnh nhìn Phương Hạo Vân, mặt mũi kiên nghị, ánh mắt thâm thúy, hoàn toàn không còn là người thiếu niên có tính cách trẻ con nữa.
Mặc dù bây giờ Phương Hạo Vân đang đứng trước mặt của bà, nhưng bà vẫn không thể nào tưởng tượng được. Một người còn trẻ như vậy lại có thể đạt được thành tưu sự nghiệp lớn như thế.
“Suy xét của em là muốn đem Nam Cung thế gia sát nhập vào gia tộc thủ hộ...Nói như vậy, Nam Cung thế gia vĩnh viễn sẽ được bảo vệ...Chị Dung, chị cảm thấy thế nào?”
“Cái này...”
“Hạo Vân, chuyện này em để chị suy xét một chút được không?” Trong lúc nhất thời, Mộc Nguyệt Dung dường như cũng khó lựa chọn.
“Chị Dung, em biết tâm tư của chị, chị yên tâm đi, gia nhập vào gia tộc thủ hộ, Nam Cung thế gia vẫn có thể giữ nguyên vẹn, nhưng tất cả hành dộng hay huấn luyện, phát triển từ này về sau sẽ nhưng theo kế hoạch thống nhất...”
“Hạo Vân...” Mộc Nguyệt Dung trầm ngâm một chút, nói: “Hạo Vân, chuyện này có cần thương lượng với tiểu Phượng hay không...dù sao thì cô ta...”
“Không cần!”
Phương Hạo Vân nói: “Chị Phượng sẽ không từ chối lời đề nghị của em...Chuyện này, bây giờ em chỉ cần trưng cầu ý kiến của chị là được rồi...”
“Được rồi!” Mộc Nguyệt Dung cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Hạo Vân, em nói cái gì chị đồng ý cái nấy. Chị chỉ hy vọng em có thể lưu lại dòng máu và tục danh của Nam Cung thế gia thôi, đây là yêu cầu duy nhất của chị...”
“Như chị mong muốn!” Phương Hạo Vân cũng gật đầu đáp ứng.
Sau một hồi, Mộc Nguyệt Dung chủ động kéo tay của Phương Hạo Vân lại, nghiêng đầu nói: “Hạo Vân, chuyện hôm nay, em có cảm thấy hơi kỳ quái không?”
“Kỳ quái?” Phương Hạo Vân đưa tay vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của Mộc Nguyệt Dung, để cho bà nhìn thẳng vào mặt mình, nói: “Ý của chị là, có người cố ý hãm hại em?”
“Không sai?”
Mộc Nguyệt Dung nghiêm túc nói: “Hội sở của chị luôn đề phòng nghiêm mật...Lúc em vào cửa lại yên lặng không tiếng động, cho đến sau khi mọi chuyện phát sinh thì chị mới biết được, cái này không hợp với lẽ thường...”
“Ý của chị là...hội sở có người làm nội ứng...” Phương Hạo Vân nhíu mày nói: “Nhưng người có thể phá hư hệ thống phòng ngự của hội sợ, có được bao nhiêu?”
“Chỉ có năm người có thể làm được...” Mộc Nguyệt Dung nói: “Sau khi trở về, chị muốn lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này...Hạo Vân, tuy rằng chuyện này không tạo thành phiền toái lớn, nhưng mà chị phải biết rõ ràng ý đồ của bọn họ...”
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hôn một phát lên đôi môi đỏ mọng của Mộc Nguyệt Dung, cười nói: “Thật ra chuyện này chị có thể đi hỏi chị Phượng...có lẽ chị ấy biết...”
“Tiểu Phượng...ý của em là, chuyện này do tiểu Phượng bày ra?” Mộc Nguyệt Dung hô lên một tiếng: “Không có khả năng...Tiểu Phượng làm sao mà làm ra loại chuyện này chứ, chị không tin...”
“Chị đi hỏi sẽ biết thôi...Chị Dung, em còn có việc phải đi trước, qua vài ngày nữa em sẽ phái người đến thương lượng với chị. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, Nam Cung thế gia chính là một phân đường của gia tộc thủ hộ tại Chiết Giang...chị chính là đường chủ...” Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền phi thân rời đi.
Mộc Nguyệt Dung thì thào tự nói: “Tiểu Phượng, vì sao con phải làm như vậy...”
...
Truyện khác cùng thể loại
495 chương
30 chương
257 chương
38 chương
45 chương
70 chương